Chương 2: Xuyên không rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 : Xuyên không rồi

Cô vẫn chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, lại nhận được một cái tát nữa, người đàn ông kia lạnh lùng nói : "Bổn vương cho ngươi làm chính phi, đã là một ân sủng lớn đối với ngươi rồi, ngươi vậy mà còn dám tính kế bổn vương? Bổn vương nói ngươi biết, cho dù người dùng hết tâm ý, bổn vương cũng không để ý đến ngươi, trong lòng bổn vương, chỉ có Lạc Phàm, mãi mãi chỉ có Lạc Phàm."

Ôn Nghi đè nén sự đau đớn trên toàn thân cùng với sự buồn bực không giải thích được, yếu ớt hỏi : "Ngươi, nói cho ta biết chuyện đang gì xảy ra?"
Đúng vậy, chuyện gì đã xảy ra? Cô không phải là đang ở phòng phẫu thuật à? Như thế nào lại ở đây rồi? Ngực của cô không còn đau, cũng có thể nói là vết thương đã lành. Nhưng còn có những ký ức không thuộc về cô, rốt cuộc là của ai?

Một ý nghĩ nhanh như chớp lướt trong đầu, cô xuyên không rồi sao? Sao lại có thể…

Ôn Nghi toàn thân lạnh cóng như sắp chết, máu trong người như đông đặc lại, hô hấp trở nên gấp gáp, hét lên một tiếng: "A..."

Ôn Nghi hoang mang nhìn người đàn ông trước mắt, hắn đã mặc xong đồ, một thân ngoại bào màu đen thêu tơ vàng, đai lưng vàng nạm ngọc, chân mang một đôi dày da cừu đen. Dáng vẻ lãnh khốc anh tuấn, ánh mắt sáng nhưng lạnh lẽo, tựa như mang theo sự cả sự âm u từ địa ngục, cô đọng lại chỉ còn có sự thù hận to lớn.

Hắn chậm rãi đến bên giường cô, gằn từng chữ : "Cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu như Khả Nhi không tỉnh lại! Ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống tốt!"

Ôn Nghi duỗi tay muốn níu lấy hắn, nhưng đầu óc rối bời, trong đầu luôn phiên hiện lên ký ức của hai người, cô muốn phân rõ nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ lẩm bẩm nói: "Ta không phải nàng ấy, ta không phải nàng ấy… "

"Ngày mai Lạc Phàm sẽ qua cửa, nếu ngươi muốn giữ vững vị trí chính phi hiện tại, thì tốt nhất nên biết an phận thủ thường, nếu không, cho dù mẫu hậu phản đối, bổn vương cũng nhất định phải gạt bỏ ngươi!" Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn cô rồi quay người phất tay áo rời đi.

Hắn vừa đi, liền có một cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên tiến vào.

Cô gái trẻ kia thì bị kinh sợ nhưng ngưòi phụ nữa kia vẫn bình tĩnh, vội vàng kéo chăn đắp lên người Ôn Nghi, mang theo giọng nói nức nở: "Quận chúa, ngài phải chịu khổ rồi!"

Ôn Nghị nhìn hai người này, cô gái kia khoảng mười bốn năm tuổi, mặc quần áo màu lam, dung mạo xinh đẹp, lúc này đang ứa nước mắt nhìn cô.

Còn người phụ nữ thì ước chừng cũng khoảng 50 tuổi, mặc bộ quần áo xám xịt, tay không ngừng thu dọn đống bừa bộn trên giường.

Trong đầu Ôn Nghi xuất hiện hai cái tên, một người họ Trần, là nhũ mẫu của thân phận này, một người tên Tiểu Cúc, là nha hoàn luôn theo bên cạnh.

Cô đã nhận ra những ký ức này thuộc về chủ nhân của cơ thể mà hiện tại cô đang trú ngụ, chỉ là… tại sao cô lại chết ?

Cô bình tĩnh ngồi dậy, nói với hai người: "Đừng khóc nữa, ta không có chuyện gì, hai người giúp ta lấy y phục qua đây."

Sự bình tĩnh của cô khiến hai người ngạc nhiên, Trần nhũ mẫu nói: "Quận chúa, nếu người buồn thì cứ khóc đi, khóc đi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn."

Ôn Nghi cười, "Ta khóc gì chứ ? Có gì đáng khóc đâu?" Cô liếc nhìn mảnh đỏ thẫm trên giường cười khổ, khóc vì thân thể hiện tại lại không phải của xử nữ như cô sao?

Tiểu Cúc và nhũ mẫu nhìn dấu tay đỏ hồng trên gương mặt cô, trong lòng ủ rũ, còn cho rằng cô đang tỏ vẻ kiên cường, nên càng không dám nói gì sợ sẽ đả kích cô, sau đó hai người nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy.

Ôn Nghi ngồi trên ghế đẩu, hai tay hơi nâng lên, thân hình uyển chuyển. Trong lòng cô lúc này có chút ưu thương, trong thế giới của chính cô, có phải hay không cô đã chết rồi? Cha, mẹ, còn có anh trai hẳn là rất đau buồn?

Cô thở dài, lặng lẽ đánh giá căn phòng, nơi đây được trang trí thật hoa lệ, đồ đạc trong phòng được chế tạo tinh tế bằng gỗ hoa lê, đá hoa cương trên nền đất thì sáng bóng đến mức có thể soi rõ mặt người, hai chiếc cột trong phòng được chạm trổ hình hạc thần sặc sỡ sống động như thật . Cạnh cửa sổ có một chiếc ghế dài được trải một tấm đệm bằng lông cáo trắng tinh, bên cạnh chiếc ghế dài còn có một chiếc bàn tròn, trên bàn là một chiếc bình men ngọc cùng với hoa bách hợp, mùi thơm thật dễ chịu. Nối liền với ghế trường kỷ là một bàn trang điểm cỡ lớn, trên bàn trang điểm đặt vài hộp trang sức, bên cạnh hộp trang sức là những hộp phấn bột tinh xảo.

Ôn Nghi hít thở sâu! Nhắm mắt lại, chậm rãi kiểm tra ký ức trong đầu, ở thế giới này, thân thể này là Dương Lạc Y, mười tám tuổi, như hoa như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, xuất thân cao quý, là quận chúa của hầu phủ Tịnh Quốc, mẫu thân là công chúa của Tử Húc Quốc. Khi ba tuổi, nàng được đương kim hoàng đế phong vị Ngữ Huy quận chúa, ban hôn cho tam hoàng tử Tống Vân Khiêm, hoàng hậu cũng vô cùng yêu thích nàng.

Còn người sắp gả cho phu quân của nàng ấy, là Dương Lạc Phàm, muội muội ruột của nàng. Thật đúng là không biết phải nói gì hơn! Hai tỷ muội cùng lúc lại yêu một người – Tống Vân Khiêm.

Một năm trước, vào ngày Dương Lạc Y gả cho Tống Vân Khiêm làm chính phi, sư muội của Tống Vân Khiêm là Khả Nhi rớt xuống hồ hôn mê, rất nhiều người làm chứng nói nàng làm, nhưng trong ký ức rất rõ ràng của nàng, nàng không có làm việc đó.
Dương Lạc Y, nàng, rõ ràng là bị hãm hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro