💢Chap 1.2:nữ nhân có chút tâm cơ là chuyện bình thường.💢

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau,đoàn người trơ mắt nhìn lão đại nhà mình,bị một tiểu cô nương yếu ớt dụ dỗ.

Ví dụ như--------

"Vừa rồi mấy người kia không chào hỏi ca ca,sao có thể như thế,ta không thể nhịn được."

"Ta hình như thấy hai người đi ngang qua kia trợn mắt về phía ca ca,họ sống khá dễ chịu,tta không thể nhịn được."

"Trời ơi,sao có thể cướp đồ ăn của ca ca,ta giận đến hốc mắt đỏ bừng."

Diệp Thần là tiểu vai ác ngốc nghếch,đối với mấy lời nói như vậy thì không hề có chút kháng cự.

Vì vậy khi gây ra chuyện,chỉ cần Hạ Chi Miên mở miệng bá bá bá,hắn liền vung tay lên phóng hỏa đốt một mảng lớn.

Dĩ nhiên,kéo thù cũng không ít.

Khoảng mấy ngày sau,đưa tới một mớ kẻ thù tới trả thù,khiến toàn thân bị trọng thương.

Diệp Thần luôn cảm thấy rất vi diệu.

Hình như tiểu cô nương này rất kính nể bọn họ.

Nhưng vì sao bọn họ cảm thấy bị sai khiến như cẩu?

Hơn nữa,tới bây giờ rồi mà Diệp Thần vẫn chưa động tới đầu ngón tay của nàng.

Việc này không phù hợp với cách là của hắn.

Không bình thường a?Tuy rằng dáng người của nàng rất đẹp lại có cái miệng ngọt,nhưng hắn để nàng ở lại vì để ngủ,vậy sao đến bây giờ tới tay của nàng hắn còn chưa sờ tới.

Thế là tối hôm đó,Diệp Thần liền chạy tới bắt đầu cởi quần áo.

Nhưng hắn cảm thấy,dù sao hắn cũng là người nàng mến mộ lại là chồng tương lai của nàng,không thể chủ động tự cởi quần áo,phải để cho nàng tới trước thì mới thấy hắn tôn trọng nàng.

Hạ Chi Miên xoay người,ngồi xuống bên cạnh hắn:"Ta có thể làm gì cũng được sao?"

"Có thể chứ,ta nói lời sẽ giữ lấy lời."Diệp Thần khẽ nói,không có chút thật lòng,nhưng hắn bắt đâu kiềm lòng không nổi mà động tay động chân.

"Ân,dĩ nhiên ta tin ca ca."Giọng nói của Hạ Chi Miên nhu hòa,nàng đưa tay chống lên vai Diệp Thần,mượn sức đứng dậy,sau đó cuối đầu dựa sát vào tai hắn.

"Vậy ca ca sẽ tin ta sao?"

Giọng điệu ôn nhu,lưu lại trong lòng,làm cho hắn sinh ra vài phần lãnh ý.

Diệp Thần bất giác không hợp,sau lại phát hiện tay chân lạnh cóng,linh lực không cách nào điều động được,thậm chí cả tứ chi đều không di chuyển được.

Ngẩng đầu nhìn lên,xung quanh cuồn cuộn hồng vụ,không thể nhìn rõ được gì.

Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng,từng đợt linh lực mãnh liệt được tản ra từ Hạ Chi Miên,giống như thứ gì đó đang gắt gao kéo lấy từng sợi thần kinh trong đầu hắn.

"Ca ca còn chưa hỏi khắc ấn của ta là gì?"Hạ Chi Miên khom lưng mắt nhìn mắt với hắn,trong con ngươi đều là vẻ châm chọc,nhưng làm người lo sợ.

"Khắc ấn của ta là tinh thần,từ lúc nhìn thấy ngươi ta đã dùng một sợi vô hình để dẫn dụ thần kinh ngươi."

"Mặc dù ta không đủ sức trực tiếp kiểm soát ngươi,nhưng ở một trình độ nhất định ta có thể quấy rối quyết địng của ngươi.

Tinh thần khống chế,quả nhiên là tinh thần khống chế.

Ngươi đã lợi dụng mọi sơ hở bên trong ta.

Hạ Chi Miên chẳng qua chỉ tới Huyền Giai linh tu,Diệp Thần cao hơn nàng 3 cấp bậc,nếu trực tiếp đối đầu hay những tình huống khác,thì tinh thần khống chế sẽ vô dụng.

Ở trong sách,nguyên chủ ngay từ đầu đã kịch liệt phản kháng,ở trước mặt hắn đã sử dụng tinh thần khống chế.

Mà khi đó Diệp Thần cũng không xem thường nguyên chủ,lấy trứng chọi với đá,nguyên chủ thê thảm bị phản hệ.

Nhưng bây giờ,Diệp Thần từ sớm đã bị Hạ Chi Miên khống chế,cũng không xem nàng như ngươfi ngoài mà đối đãi,không hề phòng bị đối với nàng. Thậm chí mấy ngày nay,tâm tư từng chút từng chút bị cổ lực lượng thần bí khống chế mà không hay biết,cho đến khi mọi chuyện đã xong.

Huống chi hắn bị sắc làm cho điên đảo đến mức thần trí mơ màng,tư dâm được thỏa mãn. Bây giờ Hạ Chi Miên đã dùng tinh thần khống chế chui vào từng khe hở của hắn.

Hai mắt Diệp Thần đỏ ngầu,bất kể hắn vùng vẩy ra sao,ở bên trong cơ thể linh lực đang chạy loạn. Không có cách nào dừng lại,thậm chí cả âm thanh đều không thể gửi đi.

"Diệp đại ca."Hạ Chi Miên chống giữ đầu gối,khom lưng xuống nhìn hắn,giọng nói nghe có vẻ ôn nhu nhưng thật ra đang giấu dao bên trong,"Ngươi đang khó chịu vì bộ dạng không thể làm được gì của mình,vẻ mặt hiện tại của ngươi sẽ không khiến tiểu cô nương thích đâu."

Những câu nói này đang sỉ nhục tới tôn nghiêm của Diệp Thần,cảm xúc của hắn đang kích động mạnh,thần trí ngày càng rối loạn thì càng khiến tinh thần khống chế của nàng càng lún sâu vào thần kinh của hắn hơn.

"Ta hiện tại cần giết 5 người."Hạ Chi Miên nói,"Ca ca sẽ giúp ta,đúng không."

Không có cách nào chống lại mệnh lệnh.

Diệp Thần đã phóng hỏa nguyên buổi tối ,cả khu cực lân cận cũng bị chìm trong biển lửa,xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết,cuối cùng cũng chấm dứt.

Từ lúc tự tay giết đồng đội của mình,tâm trí của Diệp Thần đã hoàn toàn sụp đổ.

Hạ Chi Miên ngồi trên nhánh cây đếm từng thi thể,suy nghĩ rồi nói:"Còn thiếu 1 người."

"Diệp đại ca tới ngươi rồi."

[Hệ Thống:Kí chủ đã thành công giết 5 người trong bí cảnh,hoàn thành nhiệm vụ vủa người mới<Thông qua nhập học.>,chúc kí chủ không ngừng cố gắng.]

*

Tới ngày thứ 10,bí cảnh tự động biến mất.

Thần hồn trở về cơ thể,nghìn vạn thí sinh dự thi ở Thương Lan học viện lần lượt tỉnh lại.

Cảnh tượng giống như công bố kết quả thí tốt nghiệp.

Có khối đá đang treo lơ lửng ở trước hang,trên khối đá dần dần hiện ra một nhóm tên thí sinh,tất cả đều là tên thí sinh dự thi được thông qua nă nay.

Danh sách được chia theo họ tên thí sinh và số người thí sinh đó giết chết.

Bảng thông báo đi từ thí sinh giết 5 người đến thí sinh giết nhiều người nhất,nên Hạ Chi Miên liền thấy tên mình.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ,chuyện còn lại nàng cũng không quan tâm lắm. Với lại,nhiệm vụ tiếp theo vẫn chưa xuất hiện.

Lúc nàng đang suy nghĩ làm sao để nâng lên cảm tình của nàng với hệ thống thì,đột nhiên nghe được tiếng kinh hô.

"Sao có thể?Chắc chắn danh sách xảy ra vấn đề."

"Hắn là kẻ điên sao?Làm như thế nào có thể?"

"Xuỵt,ngươi thấy tên người đó...Nếu là hắn,thì cũng không có gì quá ngạc nhiên."

Bị tiếng nghị luận của mọi người xung quanh,Hạ Chi Miên ngẩng đầu.

Trên khối đá gồm một nhóm đứng đầu bảng đột nhiên xuất hiện-------

Tiêu Trục| Giết chết 74 người.

Con ngươi Hạ Chi Miên co lại.

Làm sao có thể?

Trong bí cảnh tối đa chỉ có 100 người,một mình hắn mà giết chết 74 người.

"Chắc Tiêu Trục ở Huyền Linh,là kẻ điên kinh khủng nhất. Kẻ điên này giết người chỉ xem tâm trạng,cũng không xem trọng tình người."

"Ta nghe người khác nói,Tiêu Trục giết chết 74 người,ngay cả khắc ấn hắn cũng chưa đụng vào."

"Trời ạ,nếu lỡ sau khi nhập học tới lúc kiểm tra để chia lớp mà đụng phải Tiêu Trục,thì sợ là chúng ta không thể sống tới ngày mai."

...Hắn không chỉ là kẻ điên.

Mà hắn còn là quái vật.

Tiếp sau đó,một loại linh lực cường đại xông ra khỏi đoàn người.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng,thì một người trong tích tắc đã tới gần Hạ Chi Miên,không nói gì mà đến bóp cổ nàng,gắng gượng đem nàng để trên cây.

"CMN là do ngươi khiến ta không có tên trong danh sách."Tuy Diệp Thần bị giết chết trong bí cảnh,nhưng chỉ bị giảm nửa cấp linh lực,"Tiện nhân ngươi nghĩ bây giờ đang ở bên ngoài,ta vẫn còn trúng chiêu của ngươi sao?"

Đám tay sai của mau chóng bao vây lại,bọn chúng ghiến răng kêu gào:"Ngươi biết gia thế của Diệp đại ca ra sao không?Ngay cả hắn mà ngươi cũng dám tính kế!"

Mọi người xung quanh muốn ngăn cản:"Dừng tay...Ở đây không giống trong bí cảnh,nếu giết người thật..."

"Câm miệng!Ta đã hoàn thành xong để đi ra ngoài,bất luận tiện nhân này thuộc nhà nào ta cũng không sợ!Phiền phức tới đâu ta cũng chọc nổi!"

Một tiếng ầm,khắc ấn hiện ra,khắp bầu trời đều bị lửa vây quanh làm cho cây khô héo và đá bị vỡ vụn.

Hạ Chi Miên nhìn Diệp Thần ở đối diện.

Nàng sớm đã đoán được,với tích cách của hắn,sau khi ra khỏi bí cảnh hắn tuyệt đối không tha cho nàng.

Cho nên lúc trong bí cảnh,nàng đã dùng linh lực của mình để chôn cây gai vào thần hồn của Diệp Thần.

Nếu hắn bảo dưỡng tốt,chỉ cần dùng linh lực vừa phải,thì câ gai sẽ biến mất sau mấy ngày.

Nhưng nếu cảm xúc của Diệp Thần lên xuống thất thường,không chăm sóc tốt bản thân mình thì thần hồn sẽ bị tổn thương,nếu hắn điều động một lượng lớn linh lực thì ngay lúc hắn tấn công,đồng thời hắn sẽ chịu sự phản hệ.

Cho nên Hạ Chi Miên mới định chọc giận hắn.

Cả hai cùng chịu thiệt là kế hoãn binh của nàng,không bao lâu lão sư của học viên Thương Lan đi tới,lúc đó Diệp Thần còn muốn manh động nhưng hữu tâm vô lực*

*Hữu tâm vô lực:có lòng mà không có sức

Nàng điều chỉnh lại hô hấp,ngước mắt lên nhìn Diệp Thần.

Vẻ mặt châm biếm,nàng giật giật môi,nói bằng khẩu hình miệng.

"Phế vật."

"Ngươi dám!"Diệp Thần đời này không cho phép một nữ nhân nào khinh thường hắn,trong cơn giận dữ,linh lực của hắn cuồn cuộn.Giống như vì thể diện,lời nói càng kêu ngạo:"Ta cho ngươi biết,đừng nghĩ ta không dám giết ngươi!Cho dù ngươi ở Huyền Linh,thì phải quỳ lại chắp tay hành lễ với ta."(vai phụ mà nói nhiều quá coi chừng chết sơm nhe con)

Hạ Chi Miên không trả lời hắn,nàng chỉ bình tĩnh mà nhìn Diệp Thần,giống như khán giả đang xem một kẻ đáng thương đang tự biên tự diễn.

Việc này triệt để khiến cảm xúc của hắn mất khống chế,Diệp Thần đưa tay kéo cổ áo nàng lên,cắn chặt răng nói:"Danh tiết và tính mạng của ngươi,chỉ cần ta nói một tiếng thì..."

Phốc.

Lời còn chưa nói xong,đột nhiên âm thanh ngừng lại.

Diệp Thần ở to mắt ra,còn chưa kịp phản ứng,cổ họng đã bị trường kiếm đâm xuyên qua.( ͡° ͜ʖ ͡°)

Máu bị bắn tung tóe,văn trên má Hạ Chi Miên.

Trên cổ bị một lực đụng tới,từ trên cây rớt xuống,nàng giơ tay lên che ngực,thở hổn hển từng ngụm.

Kiếm được rút ra,vệt máu bị vẫy trên mặt đất,nhìn mà giật mình.

...Chuyện gì vừa mới xảy ra?

Là ai làm?

Có không ít tiểu vai ác làm trò trong sách,trong nháy mắt,bị chết thảm ở Thương Lan học viện.

"Tiêu,Tiêu Trục."

Rất nhanh đã có người vì sợ hãi mà kêu lên tên hắn.

Hắn kêu ngạo mà mặc một thân hồng y,nhờ nhan sắc xuất chúng nên không có nửa điểm thừa thải. Hắn thậm chí còn lười phóng ra linh lực,nhìn qua có chút miễn cưỡng,nhưng sự tàn nhẫn trên người hắn thì không thua bất kì ai.

uy chỉ có gương mặt đẹp quá mức kia,không dính dáng chút nào tới quái vật trong lời đồn kia.

Vẻ mặt của Tiêu Trục không kiên nhẫn,hắn ghét bỏ mà liếc nhìn trường kiếm,sau đó dùng bàn tay đè lên lỗ tai,gắt gỏng nói:"Ồn muốn chết."

"Mày mày mày,mày dám giết Diệp đại ca,mày có biết hắn là ai không!Chúng tao đã hoàn thành..."

Từng trận tiếng kêu thảm thiết,đám người kia còn chưa nói xong,đầu của mấy người họ đều bị bay đi bởi một trường kiếm,lộc cộc bị rơi trên mặt đất và lăn vài vòng.

Kiếm còn chưa đụng vào thân cây,thì đã làm lá rơi xuống đất.

Mọi người bị dọa cho sợ chết khiếp,trái lại tâm tình Tiêu Trục vui sướng đến mức nở nụ cười.

Hắn cực kì vừa lòng mà cười,như ai đó đùa giỡn với hắn,cười trong chốc lát thì hắn giơ tay lên,giọng nói mang vài phần hỗn láo:"Có vấn đề."

Sau đó,hắn chậm rãi đi tới trước mặt đám tùy tùng,cúi người cười híp mắt:"Nói xem,ở Huyền Linh các,phải cúi đầu hành lễ cho ai?"

Đám tùy tùng kia triệt để câm nín,chỉ có một người run rẩy nói:"Mày...mày không thể giết chúng tao,chúng tao tới là để hoàn thành..."

Giọng nói đột nhiên im lặng,lồng ngực liền bị xé rách bởi một cổ linh lực cường đại. Trước mắt mọi người là một vũng máu,chóp mũi đều là mùi máu tanh và cảm giác bị đè nén,những người có sức chịu đựng kém liền bắt đầu nôn ọe.

Nhưng Tiêu Trục vẫn còn cười, nhìn qua có vẻ tâm tình không tệ:"Đáng tiếc,câu trả lời không đúng."

Không khí bị chậm lại.

Tiêu Trục ngồi dậy,rút ra cây kiếm. Thanhkiếm vẫn còn dính máu,bị bắn tung tóe khắp mặt đất.

Hắn thoáng hiện ra vẻ ghét bỏ mà liếc nhìn thanh kiếm,khẽ hỏi một câu:"Có ai muốn thay thế cho hắn?"

Không một tiếng động.

Tiêu Trục.

Huyền Linh các một tay bồi dưỡng ra đều là các cường giả.

Hắn giết người chưa bao giờ xem qua tình người,chỉ xem tâm tình của mình.

Sẽ không bao giờ có chuyện tình cảm,hay cũng không sợ hãi bất kì ai.

[Hệ Thống:Kiểm tra đo lường nhân vật quan trọng,đã tự động mở ra trung tâm nhiệm vụ công lược,công lược Tiêu Trục.]

Mong mọi người ủng hộ mn ạ hiện mình chỉ đăng trên wattap và dembuon.vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro