Chap 3:Chưa kịp xuất sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Hành Chi: “……”

Chỉ nghĩ đến vừa rồi, người mà mình cõng trên lưng và cũng là người mà mình phải giết chính là Mạnh Trọng Quang đây, thì Từ Hành Chi chỉ cảm thoáng rùng mình một cái.

Mấu chốt nhất chính là, Mạnh Trọng Quang đã nói như vậy, hắn căn bản không biết nên tiếp lời như thế nào nữa.

Mà cái quan trọng nhất chính là những người này đều nhận thức Từ Hành Chi, mà hắn lại không hiểu được chân chính Từ Hành Chi trước đây trong mắt những người này là bộ dáng gì, hình tượng như thế nào.

Thứ hai là năm đó giữa Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi đã từng có ân oán gì thì hắn cũng không rõ thì làm sao giờ. A.a.a giờ hắn rất muốn đập đầu vô gối chết quách cho rồi, khỏi cần bận tâm suy nghĩ nhiều (*꒦ິ꒳꒦ີ) .

Theo đạo lý mà nói, Mạnh Trọng Quang bỏ trốn khỏi Phong Sơn, cũng gián tiếp hại Từ Hành Chi bị đuổi khỏi tiên môn, bản thân Từ Hành Chi hắn hẳn là hận  Mạnh Trọng Quang đến thấu xương đi.

Trong lúc Từ Hành Chi nguy nan không biết nói gì, thì một cây thương trường phóng thẳng nhắm về phía hắn mà bay tới.

Từ Hành Chi theo bản năng giơ lên đôi tay lên che chắn trước mặt rồi lùi lại một bước, buột miệng thốt ra: "M* nó.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận.

Lúc hắn vẫn là Từ Bình, nói chuyện chưa bao giờ uốn lưỡi ba lần trước khi nói, vậy nên miệng hắn thường phát ra những từ ngữ thô tục mà não còn chưa kịp load. Nếu Từ Hành Chi nguyên bản có tính cách nói nhiều thì không biết hắn đã bị lòi đuôi từ đời nào.

Mấy cái ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, thì Từ Hành Chi đột nhiên nghe được một tiếng gãy giòn vang.

—— Chuôi thương đang phóng về phía hắn đột nhiên bị chặn ngang gãy đôi.

Mũi thương hướng xuống đất, thân thương vỡ nát, lộ ra vật liệu cứng rắn bên trong, làm cho Từ Hành Chi không khỏi giật mình.

Hắn rủa thầm :' Mợ, tay làm bằng đá hay giề, bẽ có cái liền gãy, quá nghịch thiên rồi đi!! (●__●)'

Mạnh Trọng Quang tay trái cầm thân thương đã bị nứt gãy, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm về phương hướng cây thương bắn ra, ngữ khí lạnh nhạt đặc biệt nghe không ra cảm xúc gì: "Chu Bắc Nam, lui ra.”

Người bị gọi là Chu Bắc Nam chính là người đã đánh nhau trước đó với quỷ diện thanh niên toàn thân đen nhánh kia, cậu vẫn không mảy may lùi một bước nào, vẫn đứng yên tại chỗ.

Uy hiếp vô dụng, Mạnh Trọng Quang không lưu tình mà một tay đem đoạn thương trong tay bẻ gãy nát, trở tay hướng phía Chu Bắc Nam phóng tới.

Chu Bắc Nam lập tức né tránh, nhưng vẫn không kịp phòng bị mà * xoẹt * một đường sau gáy, máu ào ạt trào ra từ vết thương.

…… Quỷ tu thao túng quỷ nô, dùng binh khí bình thường căn bản không làm hắn bị thương được, chỉ có quỷ binh cầm trong tay Bảo Khí mới có thể đánh thương thân thể quỷ tu của cậu.

Mũi thương hoàn toàn đâm thẳng sâu vào đống nham thạch phía sau cậu, thế nhưng lại đem đống nham thạch cứng rắn kia như bao cát mà đập nát.

Mạnh Trọng Quang thanh âm nặng nề: " Đừng lấy thứ này mà chỉ vào sư huynh ta.”

Chu Bắc Nam không hề sợ hãi, lòng bàn tay vừa chuyển, đem cây thương bị gãy thu vào lại trong tay, cậu nhấc cầm hướng Từ Hành Chi hơi khích khích, rồi hỏi Mạnh Trọng Quang: “Người này thật sự là Từ Hành Chi? Ngươi tin sao?”

Hắn lại chuyển mắt tới mọi người hỏi: “... Các ngươi đều tin sao?”

Từ Hành Chi thấy không có người đáp, lại không biết xấu hổ mà còn mặt dày vô sỉ mà giơ tay lên nói: “Ta tin.”

Chu Bắc Nam cười lạnh một tiếng: “Ngươi? Ngươi chắc không phải là thủ hạ tỉnh thi của Cửu Chi Đăng đi?”

Ở hiện đại, Từ Hành Chi từng đọc qua vô số quyển tiểu thuyết, và từng ở trong một quyển tạp chí lá cải có viết về “Tỉnh thi”.

“Tỉnh thi” là từ tử thi chuyển hóa thành quái vật, lời nói và việc làm đều giống thường dân bình thường, không có gì khác biệt, thậm chí còn có thể có tỉnh thi tư duy đối với người sống đều không khác nhau là mấy, kể cả cuộc sống hàng ngày, hay ăn cơm, nhưng tỉnh thi lúc sinh thời, tình cảm tất cả đều mất đi, yêu ghét chẳng phân biệt, hắc bạch điên đảo, quang ám khó phân biệt, lạnh nóng đảo ngược, chỉ nghe theo sự khống chế của chủ nhân mà nhận lệnh.

Chu Bắc Nam không nói nhiều vô nghĩa, triệt để dùng hành động, tay trái tụ tập một đoàn ma trơi, lập tức hướng Từ Hành Chi đánh tới.

Ánh lửa đột nhiên cách mặt Từ Hành Chi khoảng ba tấc thì chợt dừng lại.

Ma trơi mang đầy hàn khí nghiêm nghị, tuy không đốt cháy người nhưng hàn ý lại thâm nhập vào cốt tủy Từ Hành Chi, làm cho trên mặt hắn trực tiếp kết một tầng băng sương.

Vì để duy trì được hình tượng nguyên chủ Từ Hành Chi trước kia không sai biệt lắm, nên hắn bắt buộc chính mình là không được nhắm mắt, vậy nên hắn  trơ mắt mà đứng nhìn lông mi của mình dần dần kết thêm một tầng băng mỏng.

Theo ma trơi thiêu đốt một lát sau, biểu tình trên mặt Chu Bắc Nam bắt đầu xuất hiện dao động.

Theo lý thuyết, tỉnh thi đối với sự nóng bứt của liệt hỏa mà sinh ra bản năng sợ hãi và né tránh.

Hắn không thể tin được mà nhìn chằm chằm Từ Hành Chi: “Sao có thể?... Ngươi không phải tỉnh thi?”

Từ Hành Chi:".........." Chứ CMN teo đã nói teo là tử thi chưa hở, hở, hở (O_O;)

Hắn chắp tay ra sau lưng, bộ dạng cao thâm khó dò nhưng lại chột dạ mà nhìn chăm chú vào Chu Bắc Nam.

Chu Bắc Nam vung tay lên, ma trơi hóa thành muôn vàn màu lam tí tách, tiêu tán mà đi.

Nhưng trên mặt cậu vẫn đầy nghi vấn  như cũ, đối Mạnh Trọng Quang nói:  " Ngươi bảo hắn đem Bảo Khí lấy ra, ta cùng hắn đánh nhau một trận, liền biết hắn đến tột cùng là thật hay là giả.”

Từ Hành Chi không thể không nhắc nhở hắn: “Ta hiện tại đã là phàm nhân tục tử.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn đang gào thét:' Đánh, đánh CM ngươi, mở miệng ra là đánh, đánh'

Chu Bắc Nam vẫn không nghe được lòng hắn đang gào thét, vẫn tự nhiên không tin: “Ý của ngươi là ngươi bị rút căn cốt?”

Từ Hành Chi không đáp, vừa không khẳng định cũng không phủ định.

Chu Bắc Nam cười lạnh một tiếng: “Không có khả năng, theo ta được biết, bị nhổ đi căn cốt thì không một tu sĩ nào có thể còn sống.”

Từ Hành Chi nói: “Đó là theo ngươi được biết.” ' Ngu rồi còn thích thể hiện...hừ hừ 凸(`0´)凸 '

Chu Bắc Nam không hề nhiều lời vô nghĩa cùng hắn, làm bộ muốn bắt cánh tay hắn.

Lúc Chu Bắc Nam sắp đụng tới tay chính mình, thì tay phải Từ Hành Chi đã bị Mạnh Trọng Quang giành trước bắt lấy.

Lực đạo của y hơi lớn, làm cho Từ Hành Chi suýt nữa bị hắn kéo cái mà lão đào theo.

Y đem Từ Hành Chi che ở phía sau mình, trong thanh âm có ẩn giấu chút khí lạnh: “Hắn nếu là tỉnh thi, dám giả mạo mặt sư huynh, thì ta đã bóp chết hắn lúc gặp gỡ rồi, chứ chờ tới phiên ngươi chắc.”

Từ Hành Chi: “……”

((# Lộ Ân:: mùi giấm thoang thoảng đâu đây..... =))))) ))

Hắn sờ sờ gió lạnh hiu hiu sau cổ chính mình nghĩ, đứa nhỏ này rốt cuộc là ai dạy thế không biết, thật không có lễ phép.

((# Lộ Ân:: ý!!!!! Không phải ngươi, chẵn lẽ còn ai khác dám dạy hắn saooooo ??))

Chính mình hảo tâm đem y khiêng về đây, y cư nhiên lại dám nghĩ muốn bóp chết mình.

Bất quá ngẫm lại mục đích chuyến này của mình, Từ Hành Chi liền câm miệng.

…… Dù sao chính mình cũng không đơn thuần mấy, đến đây đều có mục đích riêng, quạ đen hà tất cười heo hắc.

Mạnh Trọng Quang dừng một chút, tiếp tục nói: “Sư huynh hắn đúng thật là mất hết pháp lực, trên đường ta đã từng kiểm tra qua, linh mạch trong thân thể hắn đã đình trệ lâu ngày, không có bất luận một tia linh khí nào.”

Dứt lời, y xoay người đi về phía hắn, thanh âm nháy mắt trở nên mềm mại, giống như đang làm nũng: " Sư huynh, có đúng như lời ta nói không?”

Nếu hắn không sắm vai đại sư huynh của y thì sẽ không bị y hố vậy chăng, nếu không biết trước người này chính là ma thiên yêu, nếu chính mình không phải là tới giết chết y, Từ Hành Chi sẽ cảm thấy đứa nhỏ này thoạt nhìn còn có chút đáng yêu.

(( Lộ Ân:: OMG!! ( : ౦ ‸ ౦ : ), teo méo thấy đáng yêu chỗ nào)))

Từ Hành Chi nhịn xuống cái xúc động muốn giơ tay sờ đầu y mà quay mặt đi chỗ khác.

Mạnh Trọng Quang cũng cảm giác được mâu thuẫn trong mắt hắn, ánh mắt ảm đạm xuống, trong lòng tự nhiên cảm thấy mất mát giống như chú chó con không chiếm được sự yêu chìu, vuốt lông từ chủ nhân vậy.

Chu Bắc Nam thoạt nhìn tin một ít, nhưng vẫn còn tồn tại vài điều khả nghi trong lòng: “Ngươi dám tin tưởng hắn không phải là do người khác giả trang?”

Bộ xương nữ nhân có điểm nhìn không được bèn lên tiếng: “Chu đại ca…”

Chu Bắc Nam suy nghĩ một lát, mày hơi hơi nhăn lại, như là đã nghĩ ra được một phương pháp nghiệm chứng mới.

Từ Hành Chi chú ý đến chút biến hóa trên mặt cậu, liền hết sức khiến tinh thần cố gắng tập trung cao độ, chuẩn bị ứng phó kiểm nghiệm sắp sửa đối mặt.

Chu Bắc Nam nói: “…… Ngươi từ nhỏ đến lớn, đã đặt cho ta hơn mười cái biệt hiệu. Chỉ cần ngươi có thể nói ra ba cái, ta liền tin ngươi là Từ Hành Chi.”

Từ Hành Chi: “……”  ' (@_@) OIMEOI!!! Thằng biến thái nào đây, bắt nó đi nhanh, thật bẩn mắt ta mà ahuhu '

…… Nói đến biệt hiệu, hắn thế mà còn đặt tận hơn mười cái. Chắc lúc đó chủ thân thể này bị ngáo hay giề.

Từ Hành Chi cảm thấy nguyên chủ cũng không phải là cái bộ dáng đứng đắn gì, hồi giờ ai đứng đắn mà lại đi đặt cho người ta cả chục cái biệt hiệu.

Bất quá, hắn cũng đã có được một số ký ức bản thể của Từ Hành Chi, tuy chỉ là những mảnh nhỏ nhưng cũng đúng là nguyên chủ đã thật trải qua những chuyện nhàm chán như vậy.

Phía chính đạo sở hữu hết bốn tòa tiên sơn, Từ Hành Chi cùng Mạnh Trọng Quang đều là đệ tử của  Phong Lăng Sơn, Chu Bắc Nam thì lại là kiêu danh chi tử của đảo chủ Ứng Thiên Xuyên, còn hai nơi tiên sơn còn lại, được phân biệt là Đan Dương Phong cùng Thanh Lương Cốc.

Nguyên chủ ký ức cực kỳ hỗn loạn, Từ Hành Chi chỉ có thể từ một ít hỗn độn mà tổng hợp ra được một đoạn ngắn, nguyên chủ chỉ cần cùng Chu Bắc Nam đối mặt liền sẽ sinh ra cãi nhau, ẩu đả, quan hệ thập phần không được hòa hợp lắm, vậy nên Từ Hành Chi mới có thể đặt cho hắn tận mười mấy cái biệt hiệu, nói chung Chu Bắc Nam ở trong lòng nguyên chủ cũng được coi là một người rất có địa vị.

Từ Hành Chi suy nghĩ một lúc lâu, từ những mảnh nhỏ của ký ức thuận lợi nhảy ra một cái biệt hiệu: “Bắc bắc.”

Chu Bắc Nam: “……”

Từ Hành Chi: “Bí đỏ.”

Chu Bắc Nam: “……”

Từ Hành Chi: “A, còn có chu mập mạp.”

Chu Bắc Nam không thể nhịn được nữa gầm lên: “… Im miệng!”

Cả hai thiếu nữ, một là bộ xương, một là tiểu cô nương, ' phốc ' một cái, cười ra tiếng.

Chu Bắc Nam không nhịn được xấu hổ mà mặt hơi phiếm hồng, quay đầu lại trách mắng: “Cười cái gì? Có cái gì đáng buồn cười?"

Hai người một chút cũng không sợ, tiểu cô nương vừa cười vừa hỏi: “Cữu cữu, trước đó hai cái ta đều có thể hiểu, nhưng ‘ chu mập mạp...’ ”. Chưa kịp nói hết, tiểu cô nương đã nhịn không được ôm bụng cười 'haha', không hề chú ý một chút hình tượng nào.

Từ Hành Chi len lén liếc nhìn từ Mạnh Trọng Quang bên cạnh, ánh mắt dò xét một cái, rồi thiện ý mà giải thích: “Bởi vì hắn lúc mười một tuổi nặng tận 150 cân.”

Chu Bắc Nam mặt đỏ tai hồng, cầm trong tay một nữa binh khí bị gãy, mà chỉ về phía hắn mà hét lớn: “… Từ Hành Chi, ngươi có phải hay không muốn bị đánh.”

Từ Hành Chi phi thường không có tiết tháo mà trốn sau lưng Mạnh Trọng Quang, giả chết.

Khi đang nói chuyện, thì một đạo hắc ảnh từ nơi xa chạy tới.

…… Là người vừa mới đứng trên tòa thành phía trên, quỷ diện thanh niên mặc một thân màu đen.

Từ Hành Chi chưa kịp làm ra phản ứng gì, thì thanh niên liền lập tức nhào vào trong ngực hắn, trong thanh âm trầm thấp lại đan xen vài tiếng khóc nức nở: “Từ sư huynh!”

Thanh niên vóc dáng đích xác thực thấp, đứng mới tới cằm Từ Hành Chi, khuôn mặt bị che khuất dưới áo choàng cũng lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú trắng nõn, vừa thấy còn tưởng là một tiểu hài nhi.

Từ Hành Chi bị hắn ôm đến ngẩn ra, do không nhớ rõ tên nên đành vươn tay sờ tóc của cậu: “… Ân, là ta.”

Thanh niên ngẩng đầu lên, dựa vào chỗ chừa ra của nửa mặt nạ mà nhìn thấy một đôi con ngươi màu xanh nhạt, tròn xoe, cực kỳ giống một con ấu hồ: “Từ sư huynh, mười ba năm không thấy, ngươi đã đi nơi nào?”

Từ Hành Chi cười khổ.

…… Chờ một lát, để ta nhớ một chút.

Nhưng hắn còn chưa có nhớ được, thì thanh niên đã bị Chu Bắc Nam kéo vào trong lòng.

Không biết có phải là ảo giác của Từ Hành Chi hay không, mà sắc mặt của Chu Bắc Nam so với vừa rồi càng khó nhìn hơn. Hắn chỉ hướng nửa thanh binh khí bị Mạnh Trọng Quang bẻ gãy khi nãy, hờ hững mà nói với thanh niên bị cậu ôm trong lòng: “Tu luyện lại cho tốt.”

Quỷ diện thanh niên giãy giụa nói: “Sư huynh ở nơi này, ta muốn ở lại hỏi sư huynh một lát…”

Chu Bắc Nam đuôi mắt quét qua Mạnh Trọng Quang đứng phía sau hắn, còn tay thì cường ngạnh lôi kéo quỷ thanh niên rời đi: “Hiện tại còn không tới phiên ngươi cùng hắn nói chuyện.”

Quỷ diện thanh niên giống như là nhớ ra cái gì, liền gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng mà đi theo Chu Bắc Nam.

Mạnh Trọng Quang cũng bất đồng nhìn sơ qua vẻ mặt mọi người một chút, liền bóp chặt tay phải Từ Hành Chi, kéo hắn đi về hướng tòa thành.

Từ Hành Chi giãy dụa muốn thoát khỏi tay y, nhưng do nắm chặt quá, nên bất đắc dĩ để mặt y lôi kéo mà đi về phía trước.

Vội vàng đi theo y, một lúc sau Từ Hành Chi quay đầu nhìn lại, phát hiện bộ xương nữ nhân vừa rồi điều trị cho Mạnh Trọng Quang đang lóng nga lóng ngóng mà nhìn chằm chằm về phía chính mình.

Lúc Từ Hành Chi nhìn lại nàng, thì nàng lại hốt hoảng mà cúi đầu, xoay người mà đi.


Còn tiểu cô nương tóc đen, xinh đẹp cũng chỉ nhìn hắn một lúc liền xoay người đi theo xương nữ nhân.

Đến lúc hai người đã vào tòa thành, tiểu cô nương mới xoay người đến trước mặt quỷ diện thanh niên, tò mò hỏi: “Lục đại ca, kia chính là người các ngươi thường nói 'Từ sư huynh'?”

Quỷ diện thanh niên đang đùa nghịch đoạn thanh gươm bị gãy, nghe thấy tiểu cô nương hỏi thì vui vẻ nói: “Đúng vậy.”

Tiểu thiếu nữ xoa loạn đoạn tóc ngắn trước ngực đến rối tung hỏi: “Ta như thế nào lại cảm thấy hắn thật tuỳ tiện ?”

Quỷ diện thanh niên nói: “Từ sư huynh tuy có chút càn rỡ, nhưng trong thiên hạ ít ai làm bạn tốt mà được như hắn.”

Nghe vậy, Chu Bắc Nam trợn trắng mắt: “A.”

Quỷ diện thanh niên mắt chuyển hướng Chu Bắc Nam, oán giận nói: “Cười cái gì? Ngươi còn cười! Ngươi biết chữa trị quỷ binh tốn hết bao nhiêu tinh nguyên của ta sao? Ngươi nên biết quý trọng mà cẩn thật dùng được không?”

Chu Bắc Nam: " Được, được, được...nghe ngươi hết.”

Nói xong, Chu Bắc Nam chuyển hướng tiểu thiếu nữ, hỏi: “A Vọng, Khúc Trì cùng Đào Nhàn đâu?”

Chu Vọng đáp: “Nghe nói phía nam diện sơn gian lại phát hiện một ít linh thạch, cha nuôi mẹ nuôi bọn họ đi tìm linh thạch, đại khái trước đêm nay là có thể trở về.”

Chu Bắc Nam trầm mặt một lát, rồi kéo tay Chu Vọng, nghiêm túc nói: “Giúp cữu cữu một việc, có được không?”

Chu Vọng đưa lỗ tai qua đi, Chu Bắc Nam nói như vậy như vậy với nàng một hơi.

Quỷ diện thanh niên đứng một bên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Chu Bắc Nam, ngươi còn hoài nghi Từ sư huynh?”

Chu Bắc Nam: “…… Ta cùng A Vọng nói chuyện, ngươi nghe lén làm chi?”

Quỷ diện thanh niên căm giận nói: “Ngươi là quỷ nô của ta, đôi mắt của ngươi chính là đôi mắt của ta, lỗ tai ngươi cũng chính là lỗ tai ta, ngươi tưởng chính ta muốn nghe lén ngươi sao?"

Chu Bắc Nam bất đắc dĩ cười khổ, chỉ đơn giản nói: “Mười ba năm không thấy, hắn đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra, ta không tin hắn không có mục đích. Ngươi đừng quên, Cửu Chi Đăng chính là vẫn luôn muốn dồn chúng ta vào chỗ chết!”

Nói xong, hắn nhìn về phía tòa thành đồng thau cửa sắt, lạnh lùng nói: “ Đặc biệt là Mạnh Trọng Quang, ở Man Hoang sống suốt mười ba năm cũng chưa chết, chỉ sợ đã sớm thành mối họa lớn ở trong lòng người nọ!”

Bên trong tòa tháp .

Cùng ngoài tháp hiu quạnh hoang vắng hoàn toàn bất đồng, trong tháp được trang trí thanh nhã tĩnh mỹ, thậm chí còn có một cái tháp nước nho nhỏ chảy róc rách, có lưu thạch, có họa bích, xung quanh toát ra một sự âm trầm, tĩnh lặng.

Từ Hành Chi phảng phất giống như là đi vào một chỗ thế ngoại đào nguyên, mà chính mình giống như một người lỗ mãng, không biết hưởng không khí thuần phong mãn tục tí nào.

Mạnh Trọng Quang thì nhẹ nhàng thư thái, đi đến trước một phiến đá thì phất tay một cái, phiến đá đối diện đại môn phát ra một tiếng động nhỏ, rồi mở ra.

Y đem Từ Hành Chi dẫn vào trong đó, ở bên trong bàn, ghế, giường đều đầy đủ, thậm chí còn có một bàn trang điểm đặt đầy trang sức.

Mạnh Trọng Quang nhẹ giọng nói: “Sư huynh, nơi này là phòng của ngươi, ta đã sớm vì ngươi mà chuẩn bị tốt. Tất cả đồ vật, ta đều dựa vào sở thích của ngươi mà bày biện, bất quá có chút đồ vật ở Man Hoang tìm không được, nên ngươi chớ có nổi giận, ta về sau sẽ vì sư huynh mà làm ra từng món huynh thích.”

Từ Hành Chi làm bộ lạnh nhạt: “Được.”

Mạnh Trọng Quang lôi kéo Từ Hành Chi ngồi xuống ở mép giường, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường: “Sư huynh vừa rồi đã sờ đầu Lục Ngự Cửu, hiện tại cũng sờ đầu ta đi, có được không?”

Thực tốt mà, quỷ diện thanh niên tên gọi là Lục Ngự Cửu, lần sau gặp mặt  không cần hắn phải phát sầu vì không nhớ nổi tên cậu ta mà không biết gọi thế nào.

Từ Hành Chi trong lòng nghĩ như vậy, nên cũng không nhìn thẳng Mạnh Trọng Quang, cũng không trả lời vấn đề của y, chỉ lo để mắt nhìn xung quanh.

Khi vừa nhìn, Từ Hành Chi liền phát hiện ở đầu giường, có một cái quạt phiếm trúc tinh mỹ, thoạt nhìn rất có huyền cơ.

Từ Hành Chi dùng tay trái mang nó tới, cũng chậm rãi đem quạt mở ra.

Mặt quạt tinh mỹ in tám chữ cường đại: “Đương kim thiên hạ, ngoài ta còn ai?”

Lạc khoản (*), “Thiên Bảng đệ nhất, Phong Lăng Từ Hành Chi”.

(*): Ký tên.

Từ Hành Chi: “……”

Vừa rồi bị làm lơ Mạnh Trọng Quang lại lần nữa ngoan ngoãn mà sáp lại đây: “Sư huynh, Bảo Khí của ngươi ta vẫn luôn giữ lại, ngươi thích chứ?”

Từ Hành Chi: “……”

Hắn cảm thấy phẩm vị của vị nguyên chủ này quả thực cũng là một điều bí ẩn.

Từ Hành Chi muốn đem cây quạt trả lại chỗ cũ, tay vừa mới đưa đến giường đệm, lại có một đạo dây đằng từ chân giường vụt ra, gắt gao cuốn lấy cổ tay trái của Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

Mạnh Trọng Quang vui mừng nói: “Sư huynh, ngươi rốt cuộc cũng chịu cùng ta nói chuyện.”

Từ Hành Chi: " Tốt, ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi đem thứ này lấy ra.”

Thô Nhược Nhi dây đằng lại không có một chút ý tứ muốn buông tay hắn ra chút nào.

Mạnh Trọng Quang lại tràn ngập hy vọng hỏi: “ Lúc sư huynh đến đây, không phải đã nói, sở dĩ tiến đến Man Hoang, chính là tới tìm ta sao? Ta liền ở chỗ này, sư huynh cũng đừng đi nơi nào nữa, vậy có được không?”

Từ Hành Chi: “……”

Thấy Từ Hành Chi vẫn không nói gì, Mạnh Trọng Quang không khỏi thất vọng, đứng dậy nói: “Sư huynh nếu thật sự không muốn cùng ta nói chuyện, ta liền chờ ngươi tự chủ động nói vậy.”. Nói xong thì y quay người đi ra ngoài.

Từ Hành Chi mắt thấy hắn thật sự phải đi, không kìm chế được gấp gáp nói: “Muốn đi thì trước tiên phải thả ta ra cái đã!”

Mạnh Trọng Quang đi đến cạnh cửa, thì nghe Từ Hành Chi hoảng sợ mà gào to, khi y quay đầu lại, hốc mắt lại có nước mắt ẩn ẩn đảo quanh: “Sư huynh tạm thời nhẫn nại một chút, những điều ta làm trước mắt hết thảy đều là vì sư huynh. Hồng Hoang thật sự quá nguy hiểm, sư huynh chỉ cần lưu lại bên người Trọng Quang, liền có thể bình yên vô sự. Cầu sư huynh, hãy đồng ý với Trọng Quang, mà lưu lại đi.”

Từ Hành Chi: “……”

Nếu không phải chính mình hiện tại bị trói không thể động đậy, thì chỉ cần nhìn thấy bộ biểu tình ba ba ủy khuất của Mạnh Trọng Quang này, thì mười người đã hết mười người tưởng rằng người bị trói không phải là hắn, mà là Mạnh Trọng Quang mới phải.

Từ Hành Chi còn ôm một tia hy vọng nói: “Đem ta buông ra, ta sẽ lưu lại nơi này với ngươi, sẽ không đi đâu cả.”

Mạnh Trọng Quang nghĩ nghĩ, hỏi: “Sư huynh là không thích dây đằng sao?”

Từ Hành Chi gật đầu:…… “Đúng vậy.”

…… Sâu dễ dàng sinh sống trên dây đằng, mà Từ Hành Chi bản thân lại sợ sâu muốn chết, nếu bắt hắn bị trói bằng cái vật này thì chắc hắn chịu không nổi quá.

Mạnh Trọng Quang tâm bất cam, tình bất nguyện nói: “ Vậy được rồi.”

Dứt lời, Mạnh Trọng Quang lần thứ hai quay mặt rời đi.

Từ Hành Chi sống không còn gì luyến tiếc mà dựa trên đầu giường, trên tay trái bị quấn lấy bởi dây đằng giống như  một cái xiềng xích kiêng cố, quả nhiên là một vật chẳng tốt đẹp tí nào.

Hắn dùng một tay sờ sờ chủy thủy đặt bên hông, biểu tình thập phần bi thương vô cùng

…… Đại khái đây là cái gọi là còn chưa xuất sư mà thân đã chết trước đi. Hazzzzzzz........ (●´⌓'●).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro