Chương 2: Sau khi đâm nam chính một dao (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Già Dương trực tiếp câm miệng, không thì chó hệ thống lại tìm lý do trừ điểm cậu.

Cậu liếm đôi môi có chút khô nứt, nghĩ thầm hiện tại cậu cần phải tìm được một chỗ bán đồ ăn.

Ít nhất phải mua được một chai nước.

Thân thể cậu sắp chống đỡ không được rồi.

Cũng may nơi này là cảng bỏ neo trước đại sảnh, hơn nữa Ngải Á Tinh xuất hiện nhiều trạm kiểm soát cảng, cho nên ở chỗ này có thể mua được rất nhiều đồ ăn địa phương.

Chỉ là......

Cậu rất cần thứ có thể sử dụng tiền mặt mà không phải dùng thứ gọi là tinh tế tệ. Nghĩ cũng biết hiện giờ tài khoản của cậu khẳng định là đã bị chú ý đến, chỉ cần hơi động một chút là toang cả nhà ngay.

【 Hiện tại thân thể của cậu đang cực kỳ thiếu nước và đồ ăn, ít nhất cậu phải mua cho mình một chai nước. 】 Hệ thống mở miệng nói.

【 Ta biết. 】

Nơi này cơ bản rất ít dùng tiền mặt để mua bán, đa phần các siêu thị là đều thu bằng tinh tế tệ. Cuối cùng sau khi tìm trước tìm sau, rốt cuộc Già Dương cũng tìm thấy một chỗ có thể thu tiền mặt địa phương,

Cậu lấy chút tiền lẻ còn dư lại trong túi đưa cho đối phương, tính toán mua một chai nước cùng một củ khoai lang nướng.

May mắn là chút tiền ấy miễn cưỡng đủ.

Người bán khoai lang đỏ là một bà cô đã có tuổi, rất nhiệt tình.

Bà cô một bên đưa Già Dương đồ, một bên cười nói: "Chàng trai trẻ là tới Ngải Á Tinh của chúng ta du lịch sao? Ta nói cho cậu biết, Ngải Á Tinh của bọn ta có rất nhiều địa phương thú vị, đặc biệt là còn sót lại di tích của một số tinh cầu cổ, nếu cậu muốn đi chơi thì ta có thể bán cho cậu một phần bản đồ, chỉ tốn ba tinh tế tệ thôi!"

Mỗi một năm đều có những thanh niên tầm tuổi Già Dương sẽ tới nơi này du lịch, cũng có thể xem Ngải Á Tinh là một nơi có thể kiếm tiền nhờ vào việc du lịch này.

Già Dương hàm hồ nói: "Ta tới đây tìm bạn."

Bà cô sau khi nghe xong sang sảng cười, nói: "Vậy ta giảm giá cho ngươi, hai tinh tế tệ thì sao, cậu với bạn của cậu có thể cùng nhau vui chơi."

Già Dương: "......"

Hiện tại trong mắt Già Dương đều là khoai nướng cùng chai nước trong tay đối phương, vậy mà đối phương còn cố tình lải nhải đẩy mạnh tiêu thụ.

Đang lúc cậu muốn tìm lý do cầm ăn chạy lấy người để kết thúc cái đề tài này thì bỗng nhiên, toàn bộ đại sảnh ở phía trên cũng như neo cảng ở phía dưới toàn bộ đều trở thành màu hồng, ngay sau đó là tiếng cảnh báo cùng đèn hiệu màu đỏ bén nhọn vang lên.

Toàn bộ người trước đại sảnh đều bị dọa sợ rồi.

Sắc mặt Già Dương ngay lập tức biến đổi, suy nghĩ đến tình cảnh sắp tới Già Dương liền mặc kệ chai nước cùng khoai nướng, thậm chí tiền cũng không cầm về, lập tức rời khỏi chỗ đó, cố gắng rời khỏi sảnh ngoài.

Cậu cưỡng bách chính mình bình tĩnh tự hỏi. Hiện tại nơi duy nhất an toàn chỉ có mỗi cống thoát nước ngầm ở bên dưới.

Chỉ cần trốn thoát được mới có thể yên tâm suy nghĩ đến kế sách tiếp theo.

Cậu không tin là nam chính là biết cậu ở đây, rốt cuộc khi cậu điều khiển phi thuyền kia tới đây đã cố gắng hết sức giấu kỹ dấu vết của mình và số liệu đi cùng.

Chắc chắn không thể nhanh như vậy được.

【 Chạy nhanh lên, ngàn vạn đừng bị phát hiện. 】 Ngữ khí của hệ thống phá lệ mang theo chút sốt ruột.

Già Dương có chút kinh ngạc, thật ra cậu chưa từng nghĩ tới vậy mà cũng có ngày hệ thống lo cho an nguy của cậu.

【 Tôi với mấy hệ thống khác làm một trận cá cược, tôi cược rằng cậu có thể sống được ba ngày là cùng, hiện tại còn chưa đến 3 tiếng, ngàn vạn lần cậu đừng có để bị bắt được! 】

【......】

Tuy rằng Già Dương rất muốn trong nháy mắt có thể vặn gãy hệ thống nhưng hiện tại việc này không phải là quan trọng nhất, mà là trước mắt phải tránh được kiếp nạn này.

Tiếng cảnh báo bén nhọn không ngừng vang lên, Già Dương trà trộn ở trong đám người tận lực hướng tới vị trí toilet.

Đúng lúc này, ở phía trên bỗng xuất hiện rất nhiều máy bay không người lái, ngay lập tức dừng lại ở phía trên đầu của Già Dương, trong nháy mắt phát ra tiếng cảnh báo.

Già Dương sắc mặt biến đổi ——

Con mẹ nó thế mà còn có hệ thống cảm ứng kiểm tra đo lường bản thân nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro