Bác sĩ Nghiêm, tim em đập nhanh quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 严医生,我心跳好快
Tác giả: 檬熊软糖
Link gốc: https://nianxixia743.lofter.com/post/1ea60b18_2b671396f

Thiếu gia đáng yêu, thích trêu người Lưu Diệu Văn × Bác sĩ ngoài lạnh trong nóng Nghiêm Hạo Tường.

-

"Bác sĩ Nghiêm, bạn trai nhỏ của anh lại tới rồi."

Nữ y tá ló đầu vào, ngữ khí đầy phấn khích.

Nghiêm Hạo Tường đặt tài liệu trong tay xuống, anh vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật, thần sắc mệt mỏi. Lúc này, người được gọi là "bạn trai nhỏ" đang nghênh ngang ngồi trên ghế, một tay chống cằm, vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú đến quá đáng hoàn toàn phù hợp với khí chất lưu manh của cậu.

"Anh làm sao vậy?"

Lưu Diệu Văn liếm môi, giây tiếp theo đã nghiêng người về phía trước, chỉ hận không thể dính lên mặt Nghiêm Hạo Tường: "Bác sĩ Nghiêm, gần đây em luôn cảm thấy tức ngực, anh xem giúp em đi mà." Vừa nói, vừa nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường dán lên ngực của mình. Bàn tay của anh thon dài trắng nõn, Lưu Diệu Văn nhìn đến tâm tình xao động.

Nghiêm Hạo Tường tháo kính ra, trong mắt không giấu được sự ghét bỏ.

Dạo gần đây, anh bị đứa nhỏ này quấy rầy không ngớt. Nguyên nhân là tháng trước Lưu Diệu Văn chơi bóng rổ bị thương ở chân nên nhập viện băng bó, trong quá trình điều trị, mỗi ngày cậu đều ở lại bệnh viện, thậm chí đã bình phục rồi vẫn dây dưa không chịu đi. Nghiêm Hạo Tường biết Lưu Diệu Văn, cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Lưu, vừa tốt nghiệp trung học, tính tình thẳng thắn, hiện tại đang mặt dày mày dạn theo đuổi anh.

Mỗi ngày cậu đều tới chỗ anh khám bệnh, nào là đau bụng, đau đầu, đau dạ dày, đầu gối lại tái phát... Chỉ ước gì toàn thân đều bị bệnh. Tất nhiên Nghiêm Hạo Tường cũng biết đứa nhỏ này chẳng có bệnh gì, chẳng qua là đầu óc có vấn đề.

Nghiêm Hạo Tường lười so đo với đứa nhỏ mới thành niên, bình tĩnh lấy ống nghe ra đặt lên ngực Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to, tim đập không ngớt.

Nghiêm Hạo Tường ngước mắt nói: "Sao lại đập nhanh như vậy?"

Anh bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn, đột nhiên cũng cảm thấy ngại ngùng, Lưu Diệu Văn nhanh tay, nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Hạo Tường, "À, đúng vậy, Bác sĩ Nghiêm, tim của em đập nhanh quá, giúp em chữa trị chữa trị đi mà ~ em nghi ngờ mình mắc bệnh... bệnh tương tư."

Nghiêm Hạo Tường gạt tay cậu ra, mặt lạnh nói: "Cậu đây là tiết ra quá nhiều dopamine, ra khỏi phòng làm việc của tôi là có thể hồi phục."

"Ra là vậy." Lưu Diệu Văn cười nói: "Thật ra em vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng lắm, gần đây em đang theo đuổi một người rất đẹp trai, nhưng người ta lại không thích em, nói em nhỏ tuổi, còn nói không thích con trai. Anh nói xem em phải làm sao đây? Dạo này em cảm thấy khó chịu đến nỗi không buồn ăn uống luôn rồi, aiya ~ "

"Tôi khuyên cậu nên đến gặp bác sĩ tâm lý."

Hứ, đúng là một người đàn ông lãnh khốc vô tình.

Lưu Diệu Văn giả vờ không nổi nữa, khoanh tay trước ngực, lười biếng vắt chéo đôi chân dài: "Sao anh lại như vậy chứ? Em đã theo đuổi anh lâu lắm rồi đó, bác sĩ Nghiêm, cho chút mặt mũi đi mà." "

Nghiêm Hạo Tường lạnh nhạt đáp: "Tôi cũng đâu có cho phép cậu theo đuổi tôi."

"Đúng, đúng, đúng, là em đơn phương tình nguyện. Ai bảo anh đẹp như vậy làm gì chứ?"

Không sai, ngày cậu bị thương phải nhập viện, khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường tháo khẩu trang ra, vào giây phút ấy, Lưu Diệu Văn rơi thẳng vào bể tình, dung mạo đó, khí chất đó, đúng là trăm năm khó gặp, sao có thể bỏ qua được. Quan trọng nhất là Nghiêm Hạo Tường tuy mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại là người mềm lòng, bộ dáng cấm dục khiến người khác không khỏi muốn trêu chọc một phen.

"Thì ra là cậu chỉ thích vẻ ngoài của tôi thôi, nông cạn."

Lưu Diệu Văn vội vàng ngồi thẳng dậy nói: "Không phải vậy đâu, anh còn tốt bụng và đáng yêu nữa mà ..."

Nghiêm Hạo Tường đỡ trán, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi còn đang trong giờ làm việc, không có thời gian nói chuyện với cậu, đừng làm phiền tôi nữa."

Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, giả vờ tủi hờn: "Được rồi, vậy em đợi anh tan làm."

"Không cần."

Chưa kịp nói xong, Lưu Diệu Văn đã phớt lờ lời anh nói, bước ra khỏi văn phòng.

Nghiêm Hạo Tường không hiểu sao mình lại xui xẻo đến mức chọc vào phiền phức lớn như vậy. Nhưng anh cũng không để tâm quá lâu, tiếp tục xem tài liệu trên màn hình.

-

Buổi tối, Nghiêm Hạo Tường tăng ca đến hơn mười giờ đêm mới cởi áo blouse trắng, cầm điện thoại đi về, vừa ra khỏi bệnh viện đã phát hiện một người đang co ro ngồi ở góc khuất. Nhìn kỹ hơn mới ngạc nhiên nói: "Tại sao cậu còn ở đây?"

"Em đã nói là em sẽ đợi anh mà." Lưu Diệu Văn đáng thương đứng dậy, thân hình cao lớn bao phủ lấy anh, Nghiêm Hạo Tường ngẩn người, chợt nghĩ đến con chó săn lông vàng to lớn đáng yêu ở lầu dưới nhà mình, mỗi ngày đều ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân về nhà.

"Đã muộn thế này mà chưa thấy tôi đi về, sao cậu không vào trong." Nghiêm Hạo Tường vô cùng khó hiểu.

Lưu Diệu Văn cạy cạy ngón tay: "Không phải anh bảo em không được làm phiền anh sao ạ?"

Nghiêm Hạo Tường bất lực nói: "Cậu ngoan ngoãn nghe lời như vậy từ khi nào thế? Sao tôi nói cậu đừng theo đuổi tôi nữa cậu lại không chịu nghe?"

Lưu Diệu Văn xoắn xuýt: "Hai chuyện này đâu có giống nhau, anh ơi ~?"

Rõ ràng là một tên đàn ông cao hơn m8 lại không ngừng làm nũng, Nghiêm Hạo Tường hiếm khi thỏa hiệp: "Lần này là lỗi của tôi, cậu về nhà đi."

"Anh cứ vậy mà đuổi em đi về sao. Em không muốn, anh phải đãi em một bữa cơm."

Nghiêm Hạo Tường nhìn quanh, "Hiện tại còn đưa cậu đi chỗ nào ăn tối được? Ngày mai tôi mời."

"Không được! Muốn tới nhà anh cơ."

Giỏi lắm, hoá ra là tính toán thế này cơ à.

Cuối cùng Nghiêm Hạo Tường đành phải đưa cậu về nhà mình, anh sống trong một tiểu khu gần bệnh viện, chỗ ở của người làm công ăn lương bình thường. Tiểu thiếu gia Lưu Diệu Văn như là nhìn thấy điều gì đó mới mẻ, không ngừng nhìn tới nhìn lui. Căn hộ sạch sẽ ngăn nắp, phong cách trang trí rất giống khí chất của Nghiêm Hạo Tường, trong lòng Lưu Diệu Văn vui vẻ đến phát điên rồi, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha chờ Nghiêm Hạo Tường lên tiếng.

Nghiêm Hạo Tường cảm giác mình chỉ coi Lưu Diệu Văn như một đứa trẻ, cho nên mới tùy ý để cậu theo đuổi, chiều chuộng cậu hết lần này đến lần khác, cũng không còn cách nào khác, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, anh đều không nỡ tàn nhẫn.

"Cậu muốn ăn gì?"

Lưu Diệu Văn lập tức nói: "Sao cũng được ạ, anh nấu gì em cũng ăn."

Nghiêm Hạo Tường cong môi, xoay người đi vào phòng bếp, nấu món mì đơn giản rồi đặt trước mặt Lưu Diệu Văn. Đêm đã khuya, Lưu Diệu Văn thực sự rất đói bụng, không thể chờ được lập tức ăn mấy miếng lớn, trong miệng đang nhét đầy đồ ăn còn không quên khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Nghiêm Hạo Tường.

Ăn uống xong, Nghiêm Hạo Tường nhìn đồng hồ, nói: "Mau về đi."

"Hiện tại đã muộn rồi, một mình em đi đường không an toàn."

Nghiêm Hạo Tường cười nói: "Người xấu nhìn thấy cậu còn muốn đi đường vòng ấy chứ." Lưu Diệu Văn dáng vẻ cao lớn, mặc bộ đồ đua xe, trông cứ như lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, ai dám chọc vào cậu.

Lưu Diệu Văn bĩu môi, đi tới nắm tay Nghiêm Hạo Tường đang dọn dẹp bát đũa: "Anh ơi, em không thể ở lại đây một đêm sao ạ ~?"

Nghiêm Hạo Tường ngẩn người, lạnh lùng từ chối: "Không được, về nhanh đi. Người nhà cậu sẽ lo lắng."

Lưu Diệu Văn buồn phiền vì liên tục bị anh từ chối, vội vã ôm Nghiêm Hạo Tường vào lòng.

"Lưu Diệu Văn!"

Nghiêm Hạo Tường đẩy cậu ra, biết rõ Lưu Diệu Văn sức lực rất lớn, nhưng không ngờ giữa hai người lại có sự chênh lệch lớn như vậy. Lưu Diệu Văn ôm Nghiêm Hạo Tường chặt hơn, nắm lấy cằm Nghiêm Hạo Tường hôn xuống, há miệng mút vào, dùng sức cạy mở hàm răng.

Nghiêm Hạo Tường tức giận dùng toàn bộ sức lực đẩy cậu. ra, lửa giận xông thẳng lên đầu: "Cút ra ngoài!"

"Anh, em xin lỗi, em không cố ý." Lưu Diệu Văn hoảng sợ.

Nghiêm Hạo Tường thở dốc: "Lưu Diệu Văn, hai chúng ta quá khác biệt, cậu không nên đặt hy vọng vào tôi. Cậu... đừng đến tìm tôi nữa."

"Anh ơi" Lưu Diệu Văn muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải tuyệt vọng rời đi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn theo bóng lưng của cậu.

Trong lòng thầm nghĩ, sự nhiệt tình của cún con hẳn là vì anh mà sắp cạn kiệt rồi.

-

"Bác sĩ Nghiêm, anh có chuyện gì sao?"

Nữ y tá cẩn thận hỏi.

Nghiêm Hạo Tường bừng tỉnh, nói xin lỗi, cầm bút lên ký, nữ y tá nhìn thấy vậy mới cầm văn kiện đi ra khỏi văn phòng.

Lưu Diệu Văn đã gần một tuần không đến đây, có lẽ lời nói ngày đó của anh hơi quá đáng, đã làm tổn thương trái tim cậu, đứa nhỏ vốn dễ dàng suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ một thời gian qua suy nghĩ không thông, tự tử rồi? Nghĩ đến đây, Nghiêm Hạo Tường giật mình đứng lên, sau đó lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, đàn ông sao có thể mong manh đến mức đó.

Nhưng mà với tính cách đó của cậu thì cũng không dám chắc là không xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn không còn tâm trạng làm việc nữa, nhìn số điện thoại của Lưu Diệu Văn trên màn hình điện thoại, do dự một lúc, nhưng vẫn không bấm gọi.

Thôi bỏ đi, liên quan gì đến mình chứ, không quấn lấy mình lại càng hợp ý mình chứ sao.

Hợp cái con khỉ.

Buổi tối Nghiêm Hạo Tường ngồi ở sân bóng rổ, hung hăng cà khịa mình không có tiền đồ. Vậy mà anh lại đến sân bóng rổ nơi Lưu Diệu Văn thường tới chơi, trước đó Lưu Diệu Văn từng dẫn anh đến nơi này, nhưng khác với lần đó là hôm nay trên khán đài có nhiều người đến lạ thường, hẳn là sắp có trận đấu.

Lúc này, trên sân xuất hiện một đội cổ động viên, các nữ sinh vẫy tay, thể hiện khả năng vũ đạo vô cùng xuất sắc cùng dáng người hoàn hảo, khiến toàn bộ khán giả hò hét, Nghiêm Hạo Tường đeo khẩu trang đội mũ ngồi giữa đám người trông vô cùng lạc lõng. Sau khi điệu nhảy kết thúc, các cầu thủ của cả hai đội mặc đồng phục bóng rổ màu xanh và trắng cùng bước vào sân bóng rổ, Nghiêm Hạo Tường vừa liếc mắt liền thấy Lưu Diệu Văn mặc áo trắng số 46 đang đúng trong đám người.

Quả nhiên, dáng vẻ đẹp trai đúng là khiến người chú ý.

Trận đấu bắt đầu, thực lực giữa hai đội có vẻ ngang nhau, động tác của Lưu Diệu Văn nhanh gọn tự nhiên, mới vào trận đã ném được cú ba điểm khiến toàn bộ khán đài ồ lên, tên nhóc xấu xa kia còn nhướng mày với đám đông, Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay, tim đập mạnh mẽ dường như át cả tiếng ồn ào xung quanh.

Mẹ nó đẹp trai vãi đái.

Lúc này, trận đấu đang tiến vào đoạn cao trào, cả hai đội đều dùng toàn lực ứng phó, mồ hôi rơi như mưa, điểm số đuổi sát từng bước, đến cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, đội của Lưu Diệu Văn đã giành chiến thắng chung cuộc. Có mấy cô gái cầm nước chạy đến trong sân đưa nước vào tay Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy uống vài ngụm, hành động này khiến cô bé đưa nước kích động điên rồi, mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Bàn tay đang vỗ của Nghiêm Hạo Tường khựng lại giữa không trung, anh lập tức đứng dậy rời đi không thèm quay đầu lại.

Anh bước ra khỏi sân bóng rổ, tháo khẩu trang ra, ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra hành vi ngây thơ vừa nãy của mình cực kỳ buồn cười, một người đã tốt nghiệp đại học hai năm, vậy mà lại tức giận vì một chuyện cỏn con như vậy là sao chứ. Vội vã điều chỉnh lại hơi thở của mình, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy nhất định là do trời nóng quá nên tâm trạng anh mới khó chịu như vậy.

Chắc chắn là vậy.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Hạo Tường sải bước rời đi.

-

Ngày hôm sau, Nghiêm Hạo Tường mang theo hai quầng thâm dưới mắt đi tới bệnh viện, anh nằm gục trên bàn, toàn thân vô lực. Ngày hôm qua lúc về đến nhà đã là rạng sáng, mấy người trẻ tuổi đúng thật là, nửa đêm thi đấu bóng rổ cái gì chứ.

Qua một lúc lâu sau, nữ y tá bước vào nói: "Bác sĩ Nghiêm, bạn trai nhỏ của anh..."

"Không gặp!" Nghiêm Hạo Tường ngắt lời nàng.

Lưu Diệu Văn ở sau lưng giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp vòng qua y tá đi về phía Nghiêm Hạo Tường, nữ y tá thức thời đi ra ngoài, còn tinh tế đóng cửa lại.

"Anh ơi." Lưu Diệu Văn nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy anh không để ý lại nói tiếp: "Anh vẫn còn giận em sao."

Nghiêm Hạo Tường trừng mắt nhìn cậu: "Cậu tới đây làm gì?"

Lưu Diệu Văn cao giọng, tủm tỉm cười, nói: "Anh ơi, có phải hôm qua anh đến xem trận đấu của em đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường gượng cười vài tiếng: " Sao có thể chứ? Hôm nào tôi cũng bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đến xem trận đấu của cậu?"

Lưu Diệu Văn dùng ngón tay chọc chọc đầu ngón tay của anh, "Anh nói dối. Rõ ràng là hôm qua anh đến xem em thi đấu mà, tất cả bạn của em đều nhìn thấy anh rồi."

"Bạn của cậu? Sao bọn họ biết tôi?"

"Em đã kể về anh với bạn bè của em từ lâu lắm rồi. Đêm qua là trận đấu bóng rổ bọn em đã hẹn nhau trước khi tốt nghiệp. Lúc trận đấu kết thúc, bạn của em nói vô tình nhìn thấy anh, nhưng cũng không chắc lắm. Anh đến gặp em thật sao ạ? Tại sao thế, nhớ em có đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường ngạc nhiên khi biết được Lưu Diệu Văn kể về anh với bạn bè của cậu, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, vành tai đã ửng hồng: "Ai nhớ cậu? Chẳng qua là tôi sợ cậu nghĩ quẩn mà thôi."

Lưu Diệu Văn nghi hoặc hỏi: "Tại sao ạ?"

"Bởi vì ngày hôm đó tôi đã nói mấy lời quá đáng với cậu nên tôi nghĩ cậu sẽ..."

Lưu Diệu Văn nắm chặt tay anh nói: "Sao lại thế được. Những lời anh nói em đều đã suy nghĩ kĩ rồi. Anh ơi ~ em thật sự không phải nhất thời bốc đồng, cũng không coi đây là đùa giỡn. Em nghiêm túc. Em thật sự thích anh. Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, càng ngày càng yêu anh."

Nghiêm Hạo Tường cười khẽ, sau đó buông tay cậu ra, Lưu Diệu Văn khẩn trương mím môi, Nghiêm Hạo Tường nói: "Nước đên qua uống có ngon không?"

Lưu Diệu Văn khó hiểu: "Nước gì ạ?"

"Nước cậu uống sau trận đấu."

Lúc này Lưu Diệu Văn mới bừng tỉnh, vô cùng vui vẻ nói: "Anh ơi, anh đang ghen sao ạ, là vì có cô gái mang nước đến cho em sao?"

"Không."

"Còn chối, rõ ràng là anh đang ghen mà." Lưu Diệu Văn cười ngây ngô.

Nghiêm Hạo Tường vội vàng đổi chủ đề: "Tôi còn đang làm việc, cậu không thể ở đây nữa."

"Được, tan làm em sẽ tới đón anh."

"Chờ chút." Nghiêm Hạo Tường nói thêm: "Đừng có ngốc nghếch ngồi xổm ở cửa chờ tôi nữa."

Lưu Diệu Văn gật đầu: "Dạaa."

Nghiêm Hạo Tường dõi theo bóng lưng lúc rời đi của cậu, không khỏi bật cười.

-

Buổi tối đến giờ tan làm, Lưu Diệu Văn đỗ xe motor trước bệnh viện, thân hình hoàn mỹ của cậu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nghiêm Hạo Tường tới gần, cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm mà cậu đưa tới, nhấc chân ngồi lên, có chút sợ hãi nói: "Tôi chưa ngồi xe này bao giờ."

"Không sao đâu, bác sĩ Nghiêm chỉ cần ôm chặt eo em là được rồi." Vừa nói Lưu Diệu Văn vừa nắm tay anh kéo về phía trước, Nghiêm Hạo Tường chỉ dám nắm lấy quần áo của cậu.

Lưu Diệu Văn khởi động xe, tiếng động cơ rung chuyển khiến Nghiêm Hạo Tường nghiêng người về phía trước, dán thẳng vào lưng Lưu Diệu Văn: "Ôm chặt lấy em."

Nghiêm Hạo Tường hứ một tiếng.

Trên đường về, Lưu Diệu Văn không lái nhanh như anh nghĩ, khi đến cửa tiểu khu, Nghiêm Hạo Tường bước xuống, trả lại mũ bảo hiểm cho cậu. Lưu Diệu Văn gãi đầu, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Anh ơi, sau này em còn có thể gặp anh không ạ?"

"Có thể."

"Thật sao ạ?" Lưu Diệu Văn mỉm cười, cúi người xuống, nâng cằm Nghiêm Hạo Tường, hôn lên mặt anh: "Nụ hôn này là để cảm ơn anh."

Nói xong cậu nghênh ngang rời đi.

Nghiêm Hạo Tường đứng im tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng.

-

Kể từ lần đó, mỗi ngày Lưu Diệu Văn đều đến gặp anh, nhưng phần lớn đều xuất hiện lúc tan tầm.

Hôm nay Nghiêm Hạo Tường hôm nay phải tăng ca, bận bịu cả ngày không có thời gian rảnh rỗi.

Ngay trong đêm có một ca phẫu thuật khẩn cấp, một người đàn ông gặp tai nạn xe hơi, bị thứ gì đó đâm vào cánh tay, anh ta nằm trên cáng la hét đau đớn, người phụ nữ trung niên bên cạnh sợ hãi đến run rẩy.

Y tá đẩy giường tới, Nghiêm Hạo Tường đỡ người đàn ông đứng dậy, không biết là do đau đớn hay vì nguyên nhân nào khác, Nghiêm Hạo Tường vừa đè cánh tay đang lộn xộn của người nọ xuống thì người đàn ông đột nhiên đẩy mạnh anh ra, dùng lực cực lớn khiến Nghiêm Hạo Tường không kịp trở tay ngã thẳng xuống đất, thanh sắt trên ghế cứa vào da thịt, khiến anh bị trầy xước.

Người phụ nữ vội vàng đỡ anh, nghẹn ngào nói: "Bác sĩ, cậu không sao chứ? Xin lỗi cậu."

Người đàn ông cũng cảm thấy tội lỗi vì hành động của mình nhưng cơn đau khiến đầu óc hắn choáng váng đến chẳng nói nên lời.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu nói không sao rồi đẩy người đàn ông vào phòng phẫu thuật.

Một giờ sau, Nghiêm Hạo Tường đi ra từ phòng phẫu thuật, thông báo với người phụ nữ rằng bệnh nhân đã không sao rồi mới quay người rời đi.

Anh quay lại phòng làm việc, vén tay áo lên mới phát hiện máu đã thấm ướt áo, không chút hoang mang lấy hộp y tế ra bắt đầu xử lý vết thương.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Lưu Diệu Văn đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nắm tay anh kiểm tra: "Sao lại ra nhiều máu như vậy? Y tá vừa nói anh bị thương, doạ em sợ chết khiếp."

Lúc này Nghiêm Hạo Tường mới cảm thấy hốc mắt đau nhức, muốn bộc lộ hết sự tủi hờn của mình: "Sao cậu lại tới đây?"

"Em tới đón anh mà." Lưu Diệu Văn thổi lên vết thương, lấy bông gòn lau cho anh, "Sau này anh phải cẩn thận hơn, nhé? Trong bệnh viện khó tránh khỏi bị thương."

Nghiêm Hạo Tường càng tủi thân hơn, mím môi nói: "Chỉ bị trầy xước nhỏ thôi."

"Anh còn nói chỉ là vết thương nhỏ." Lưu Diệu Văn liếc anh một cái, thở dài nói: "Anh cảm thấy không sao, nhưng em đau lòng lắm anh biết không?"

Lời nói vừa chân thành vừa cảm động lại vô cùng êm tai của cậu khiến Nghiêm Hạo Tường bất tri bất giác rơi nước mắt: "Không đau thật mà."

Lưu Diệu Văn càng đau lòng anh hơn, cẩn thận băng bó vết thương cho anh mới nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Hạo Tường vào lòng: "Thế mà anh còn ngốc nghếch chịu đau đi vào phòng phẫu thuật nữa."

"Tôi có thể làm được."

"Không phải là nói anh không làm được, mà ca phẫu thuật kéo dài như vậy, em sợ anh đau."

Lưu Diệu Văn hôn lên trán anh, Nghiêm Hạo Tường do dự mấy giây sau đó cũng ôm lấy cậu.

Đêm khuya, hai người mới rời khỏi bệnh viện.

Lưu Diệu Văn vẫn đưa anh đến cửa như mọi ngày, Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, hỏi: "Hiện tại cậu về nhà sao sao?"

"Nếu không thì... anh trai có muốn thu nhận em không?"

Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nói: "Không phải... cậu ở lại với tôi đi."

Lưu Diệu Văn vui vẻ đồng ý: "Được, về nhà anh sao?"

"Đi tới công viên."

Được thôi, là do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà được tới công viên cùng anh cũng không tệ nha.

Hai người xoay người đi tới công viên gần khu dân cư, hôm nay tiết trời mát mẻ, trong công viên có không ít người già và trẻ em đang nói chuyện chơi đùa. Hai người đi đến một nơi yên tĩnh, Lưu Diệu Văn mới nói: "Nơi này đúng là không tệ. Sau này em sẽ mua một căn nhà ở đây để chúng ta có thể trở thành hàng xóm."

Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay, nói: "Chỉ làm hàng xóm thôi sao."

"Là hàng xóm sẽ tiện để theo đuổi anh hơn." Lưu Diệu Văn dừng lại, ngập ngừng lên tiếng: "Anh ơi, khi nào anh mới đồng ý ở bên em ạ?"

Nghiêm Hạo Tường giống như thiếu niên mới yêu lần đầu, giả bộ không quan tâm hỏi: "Cậu thích điểm gì ở tôi?"

"Em thích anh vì anh đẹp trai."

Nghiêm Hạo Tường tức giận nói: "Vẫn là vì ngoại hình của tôi sao!"

"Không chỉ vậy, em còn thích anh vì anh luôn luôn quan tâm suy nghĩ đến người khác, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ, mọi thứ của anh đều hoàn hảo. Em vô cùng thích anh."

Hai má Nghiêm Hạo Tường nóng bừng, ngẩng đầu nắm lấy cổ áo Lưu Diệu Văn: "Tình cảm của em không phải xúc động nhất thời đúng chứ..."

"Em thề! Nếu em nói dối thì em sẽ..."

Nghiêm Hạo Tường sợ đến mức che miệng cậu lại: "Đừng nói lung tung."

"Chúng ta ở bên nhau nhé."

"Thật... thật sao ạ ?!" Lưu Diệu Văn kích động tới nói năng lộn xộn.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, thấy vậy, Lưu Diệu Văn liền ôm chặt lấy anh.

Ôm anh trong vòng tay mình một lúc lâu, Lưu Diệu Văn liền nắm tay anh đặt lên ngực cậu: "Bác sĩ Nghiêm, tim em đập nhanh quá."

"Vậy thì để nó đập nhanh hơn nữa đi."

Dứt lời, Nghiêm Hạo Tường vòng tay ôm cổ Lưu Diệu Văn, chủ động hôn lên bờ môi ấm áp của cậu.

Bàn tay to lớn của Lưu Diệu Văn cũng ôm chặt lấy eo Nghiêm Hạo Tường, dịu dàng đáp lại.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập.

-

Về lần gặp đầu tiên của Lưu Diệu Văn và Bác sĩ Nghiêm:

Lưu Diệu Văn chơi bóng rổ bị thương ở chân, phải nhờ bạn tốt dìu đến bệnh viện khám. Vừa ngồi xuống ghế, một bác sĩ mảnh khảnh đã ngồi xổm xuống để kiểm tra vết thương cho cậu. Qua một lúc lâu, anh không nói một lời với cậu, chỉ đứng dậy nói vài câu với y tá bên cạnh, rồi giơ tay tháo khẩu trang xuống.

!!!!!

Đi thẳng vào trái tim cậu rồi. Lưu Diệu Văn thầm nghĩ.

"Chân cậu bị thương, lát nữa tôi sẽ băng bó cho cậu. Vài ngày tới cậu không được ăn đồ cay. Chú ý nghỉ ngơi nhé."

Lưu Diệu Văn nhìn đến sững sờ, ma xui quỷ khiến nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường.

"Anh đẹp trai thật đấy."

Nghiêm Hạo Tường cau mày, không nói gì.

"Hẹn hò với em nha."

Nghiêm Hạo Tường lại quay đầu hỏi bạn tốt của Lưu Diệu Văn đang đứng bên cạnh. 

“Cậu có chắc là cậu ta không gặp chấn thương đầu chứ?”

Bạn tốt giật giật khoé miệng, "Không ạ."

"Thế thì tốt, chăm sóc cậu ta nhé." Dứt lời, anh nhấc chân rời đi.

Lưu Diệu Văn cười ngốc nghếch nhìn theo bóng lưng anh. Bạn tốt đúm trêu cậu một cái: "Ái chà, trúng tiếng sét ái tình rồi".

Lưu Diệu Văn chân thành nói: “Đúng vậy, tớ muốn đuổi theo anh ấy, vô cùng nghiêm túc.”

Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro