Chương 1: Xem ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc sáu giờ tối, một hàng dài người đứng ở lối vào của Rạp chiếu phim Thế kỷ mới.

Hai hoặc ba cặp vợ chồng và nhân viên văn phòng đứng xếp hàng trước cửa, chuẩn bị lấy vé và trò chuyện về những bộ phim họ muốn xem.

Rạp chiếu phim này là một chuỗi gồm nhiều chi nhánh, đây là rạp chiếu phim lớn nhất trong cả nước, với nhiều rạp chiếu phim ở mỗi thành phố. Để cho phép khán giả trải nghiệm những bộ phim, rạp chiếu phim gần đây đã phát hành một cách xem phim mới.

Cách xem phim mới là đưa sóng não của khán giả vào phim, đưa ra các nhân vật chính khác nhau và nhân vật quần chúng trải nghiệm bộ phim.

Nhưng một khi nhân vật pháo hôi phát huy xuất sắc, rạp chiếu phim đạt điểm cao hơn và bộ phim tham gia trải nghiệm sẽ được phát hành lại. Hiệu suất của khán giả xem phim cũng sẽ thay đổi. Được đắm mình thú vị hơn nhiều so với ngồi trong rạp chiếu phim.

Cách xem phim này ngay lập tức bùng nổ.

Phim tình yêu là phổ biến nhất, các cô gái, chàng trai được tưởng tượng chính mình sẽ yêu thần tượng của họ.
Ngay cả khi đó là một đoạn phim tệ hiếm hoi, một số người sẵn sàng tham gia và trải nghiệm nó. Họ cũng đã bác bỏ cốt truyện tồi, đánh giá lại thành công, phát hành lại và làm mới phòng vé.

Nhưng phim kinh dị lại không được quan tâm như thế.

Có một thời, rạp chiếu phim gần như là nơi mà nhân viên văn phòng và sinh viên hỗn độn nhiều nhất.

Mọi người đều muốn đảo ngược câu chuyện, đều muốn trở thành nhân vật chính từ nhân vật pháo hôi.

Ở lối vào của rạp chiếu phim, Tô Mẫn và bạn cùng phòng đứng cạnh nhau.
Họ cũng là những người đầu tiên trải nghiệm cách xem phim mới, nhưng bạn cùng phòng của cậu muốn trải nghiệm sự lãng mạn, cậu lại muốn trải nghiệm sự kinh dị.

Không sai, chính là phim kinh dị.
Khi biết Tô Mẫn muốn trải nghiệm một bộ phim kinh dị, hai người bạn cùng phòng nhịn không đươc bắt đầu khuyên bảo: "Tô Mẫn, cậu thực sự muốn thể nghiệm phim kinh dị? Không, phim kinh dị có thể sợ đến chết sau khi bị nó hù dọa, hoặc là giống như chúng tớ xem một bộ phim lãng mạn thì tốt hơn".

Một người bạn cùng phòng khác nói: "Chính là, cậu thấy ai trong rạp chiếu phim đang trải nghiệm phim kinh dị?. Tớ chưa thấy ai trong đó cho đến bây giờ. Chúng ta tốt hơn cùng đóng bộ phim Mary Sue đi a."

Hai người cố gắng thuyết phục.
Kinh nghiệm tham gia phim kinh dị chưa bao giờ được thử, bởi vì mức độ sợ hãi là không xác định, và nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, rạp phim sẽ bồi thường rất thảm.

Trước kia khi chưa có cách xem phim mới, có những người xem phim kinh dị đều là sợ đến chết. Điều này thậm chí nếu người lạc vào trong cảnh đó còn khủng khiếp hơn nhiều."

Tô Mẫn nói: "Không có gì, chỉ là một bộ phim kinh dị."

Nhóm bạn cùng phòng tựa hồ nhìn thấy cậu đã hạ quyết tâm, không bị lay chuyển. Họ không còn can ngăn nữa, vẫn là mua vé xem phim lãng mạn mà họ muốn trải nghiệm.

Trải nghiệm phim kinh dị khác với trải nghiệm phim lãng mạn, bạn cần phải mua vé tại quầy.

Tô Mẫn xuất trình thẻ căn cước, và sau đó người bán vé đưa cho anh ta một vé xem phim, mặt trên có ghi bốn chữ: "Đại học kinh hoàng". Vé xem phim này không khác gì vé xem phim thông thường.

Tô Mẫn nhìn thấy poster của bộ phim trong hội trường rạp phim. Bối cảnh của poster là trường học. Một số nhân vật đóng vai chính muốn chạy ra từ bên trong. Tên phim đẫm máu được đặt phía trên.

Ừm ... hẳn là một bộ phim nát.
Ngay cả một bộ phim nát cũng là một bộ phim kinh dị, cũng là có qủy, vì vậy khán giả chọn cách xem thông thường.

Người bán vé nhắc nhở: "Nếu muốn trải nghiệm phim kinh dị thì cần phải ký thỏa thuận."

Cô liền lấy bản thỏa thuận.

Tô Mẫn nhìn vào tờ thỏa thuận đập vào mắt cậu là những chữ chính là một bệnh nhân mắc bệnh tim không được phép trải nghiệm điều đó. Thật sự sợ hãi có thể kêu cứu. Rạp chiếu phim sẽ lôi người xem ra ngoài.

Mua vé cần yêu cầu thông tin thực, sau đó rạp chiếu phim sẽ ghi lại thông tin vào kịch bản và sắp xếp ngẫu nhiên một nhân vật, có thể nói là một vở kịch.

Nếu khán giả có yêu cầu, họ có thể trả tiền cho một vai tùy ý muốn, có tiền có thể tùy hứng.

Nếu không, lúc đầu, sẽ chỉ có những nhân vật pháo hôi bình thường. Thông thường sống không quá ba phút, vì vậy không ai muốn trải nghiệm phim kinh dị.

Sau khi Tô Mẫn ký xong, nhân viên của rạp phim đã đưa Tô Mẫn đến một rạp chiếu phim, và chỉ có một người trong đó.

Anh hỏi: "Có thật là chỉ có mình tôi?"
Nhân viên nói: "Vâng, đúng vậy."
Tô Mẫn ở trong lòng cảm khái một chút, cảm giác như cậu đang ký hợp đồng với một phòng chiếu phim, và cơ hội là rất hiếm.

Nhân viên trả lời lại: "Tô tiên sinh, nếu cậu sợ hãi thì có thể rung chuông, chúng tôi sẽ ngay lập tức giải cứu cậu . Cậu hiện là khán giả đầu tiên trải nghiệm phim kinh dị trong rạp chiếu phim."

Tô Mẫn gật đầu: "Được rồi, tôi biết."
Nhân viên bình tĩnh quan sát anh ta, và ngạc nhiên: "Sau khi cậu vào, rạp phim sẽ cho cậu một gợi ý, và thông tin về nhân vật sẽ được đưa vào tâm trí của cậu. Nếu cậu ấn chọn nhân vật theo kịch bản, cậu có thể vào trong trước. Nếu cậu thay đổi câu chuyện, thì sẽ xem tình huống đã."

Nhân viên nhìn vị khán giả đầu tiên, nghĩ rằng một người đẹp trai như vậy lại chọn một bộ phim kinh dị, quả thật là không nên trông mặt mà bắt hình dong..

Hy vọng bộ phim kinh dị này sẽ không làm cậu ta sợ quá nhiều.
Những gì nhân viên nói là những tin tức đã được đưa ra trên Weibo.

Tô Mẫn cũng biết rằng nếu anh thành công đến phía cuối và đảo ngược điểm số thấp, thì bộ phim sẽ được phát hành lại và khán giả sẽ trở thành diễn viên.

Nhân viên khẽ mỉm cười: "Chúc cậu xem vui vẻ."

Sau khi rời đi, Tô Mẫn đội mũ bảo hiểm, thấy dòng chữ được hiên lên "Đại học kinh hoàng" lóe lên trên màn hình lớn trước mặt.

Trên thực tế, trước đó bộ phim này đã có một thông điệp trên Weibo.
Để duy trì bí ẩn, đạo diễn của bộ phim này đã không nói gì về bộ phim kinh dị. Ở quy mô lớn, người ta chỉ đề cập rằng ngôi trường này có một sự kiện thần quái. Một khi đi vào, nhân vật chính và vai phụ tự nhiên sẽ bị cuốn vào trong đó.

Đây là điều mà hầu hết mọi người có thể nhìn thấy.

Đạo diễn thực sự là một đạo diễn nổi tiếng, nhưng ông nổi tiếng với các bộ phim văn học của mình, và đã giành được giải thưởng. Thay vào đó, lần lượt từng bộ phim kinh dị ông làm lại không có chuyển biến gì.

Khi bộ phim kinh dị đầu tiên được quay, các tiểu thịt tươi và tiểu hoa trong giới giải trí đã xem nó như một chiếc bánh lớn mà giành giựt nhau.
Sau này, bộ phim được liệt vào danh sách phim thảm bại.

Khi bộ phim kinh dị thứ hai được chọn, mọi người đều cảm thấy bộ phim cũng sẽ khó mà thành công, nên cũng không ai muốn tranh giành vai diễn.

Sau đó nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
"Đại học kinh hoàng" là bộ kinh dị thứ tư. Vào thời điểm này, không có nhiều tiểu thịt và tiểu hoa muốn đóng phim kinh dị nữa. Hầu hết các giám đốc chọn những người mới.

Lần phát hành phim lần này, cùng với một cách xem mới, Tô Mẫn cũng là khán giả đầu tiên của bộ phim này.
Lần đầu tiên trải nghiệm phim kinh dị không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Có một dòng lời khuyên hiện ra trước mắt cậu: "Xin chào khán giả Tô Mẫn, bạn đã sẵn sàng tham gia bộ phim"Đại học kinh hoàng"chưa?"
Tô Mẫn trả lời: "Vâng, tôi đã sẵn sàng."
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt cậu đã tối sầm.

Sau khi ngủ, Tô Mẫn không biết đã mất bao lâu. Ánh đèn trong phòng chiếu phim dần tắt, cả rạp chiếu phim chìm vào bóng tối và bộ phim bắt đầu chiếu.

Trên màn hình lớn những dòng chữ ẩn ẩn hiện ra thay cho ánh sáng.

***

Một ký túc xá sinh viên nam lớn.
Nhà trường có quy định rằng trong ký túc xá đèn tắt vào lúc mười một giờ muộn nhất. Bây giờ là 11:50, và ban công tối om.

Có một thứ ánh sáng mờ nhạt trong ký túc xá.

Tô Mẫn đã tỉnh.

Cậu mở mắt ra và thấy mình đứng trước gương. Không có bật đèn , một cây nến đỏ được đặt trên bồn rửa, và ánh nến đang đung đưa qua lại.

Cậu có một quả táo đỏ trong tay, và đã cắt đi chỉ mới phân nửa vỏ, phần vỏ đã cắt vẫn còn lủng lẳng và rũ xuống.

Điều quan trọng là cậu mặc một chiếc váy ngủ lớn màu đỏ. Chiếc váy ngủ hơi nhỏ, với hai dây áo khoe khéo xương quai xanh nhưng vừa vặn che khuất bộ ngực.

Cảnh này có hơi xấu hổ. Tô Mẫn chỉ là bị ép buộc.

Chuyện gì đã xảy ra? Mình đang làm gì?

Trong gương, cậu thoạt nhìn trông rất nhợt nhạt, cả người toát nên vẻ đáng thương, thậm chí có cảm giác mặc người khác chà đạp.

Bóng tối phía sau cậu trông thật khủng khiếp.

Tô Mẫn bắt đầu phát lạnh trong lòng, gần như ngay lập tức nghĩ về những gì đang xảy ra.

Gương cổ hiện ra.

Truyền thuyết kể rằng vào lúc 12 giờ đêm, nếu mặc đồ ngủ màu đỏ, thắp nến đỏ trước gương, sau đó cắt táo trong gương, cắt vỏ liên tục, bạn có thể thấy nửa kia của tương lai, nhưng nếu vỏ bị đứt, nửa kia của mình trong đó có thể bị chết đi.

Tô Mẫn: "..."

Chính mình nửa đêm lại có thể mộng du để chơi gương thần không?

Đúng lúc này, rạp phim nhắc nhở: [Xin chào, Tô Mẫn, vui lòng nhận kịch bản của bạn càng sớm càng tốt]
Tô Mẫn im lặng đọc.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, ánh đèn điện lóe lên trong tâm trí anh, kịch bản làm cho cậu nhớ cậu đang ở đâu.
Kịch bản pháo hôi, cũng như tên , là kịch bản chỉ làm một nhân vật bình phong cho nhân vật chính.

Không giống như nhân vật chính, tấm bia đỡ đạn thường không sống đến cuối phim và vỏn vẹn trong kịch bản cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn .

Trong kịch bản mà Tô Mẫn có được, khoảnh khắc nhân vật của cậu xuất hiện cho đến khi chết, không rõ nội dung thực sự trong toàn bộ phim.
Nội dung xuất hiện của anh là cắt táo.
Vai trò của sự sắp xếp kịch bản giống như tên của anh ấy. Quả táo đã được cắt được một nửa. Không mất nhiều thời gian để vỏ táo bị đứt. Tự nhiên, gương thần cũng vỡ, và người chết không biết lý do tại sao.

Cậu đã không sống quá một phút.
Tô Mẫn cảm thấy rằng những khán giả không trải nghiệm bộ phim kinh dị là chính xác. Tiền mua một vé bằng một phút trải nghiệm cơ hồ muốn mất máu.

Bây giờ quả táo đã cắt được một nửa, ngưng lại cũng không được.

Bản thân Tô Mẫn chưa bao giờ cắt vỏ một đường liên tục như thế, tất cả chúng đều được cắt bằng dao bào, và thường ăn trực tiếp không cần gọt vỏ.
Này là tình huống khó xử đối với cậu.
Tô Mẫn thì thầm: "Hy vọng gương thần không để ý."

Cậu thả chậm tốc độ lại rất nhiều, vì sợ làm đứt vỏ, đây là một bộ phim kinh dị, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó bị đứt.

Huống chi kịch bản cậu chính mình bị vỏ trái cây bị cắt đứt mà chết.

Có thể là càng khẩn cấp càng dễ xảy ra chuyện hơn, bàn tay Tô Mẫn trượt qua đầu, và sau đó nhìn thấy vỏ táo bị đứt và nằm lủng lẳng trên mép bồn rửa tay .

Tô Mẫn không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Thật khẩn trương, cũng quá kịch thích rồi.

Ánh nến lóe lên lúc này, như có một cơn gió thổi qua.

Tô Mẫn nhấp môi, không đợi cậu tiếp tục cắt, một cơn ớn lạnh không thể giải thích nổi chạy dọc theo xương sống của cậu, mát lạnh đến tận tim.

Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu.
Sau đó, cậu nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ trong gương, chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ, như thể có ai đó đứng hướng về phía cậu, nhìn vào gương cùng cậu.

Đôi mắt ấy dường như đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Tô Mẫn hít một hơi và cúi đầu, suy ngẫm về những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội: "giàu có, dân chủ, văn minh ..."

Một từ lại một từ.

Có lẽ Tô Mẫn được Đảng quang chiếu rọi, nhưng anh vẫn bình tĩnh đọc, trong khi cẩn thận cắt quả táo.

Toàn bộ quả táo rất to, giống như vào dịp Giáng sinh trái cây chính là vật mang lại bình an cho con người, vỏ đã bị cắt hơn một nửa và ước tính sẽ có một phút để kết thúc.

Tô Mẫn cắt nó và dừng lại.

Thỉnh thoảng, vô tình đâm con dao vào da thịt, khiến cậu sợ tới mức hồn bay phách lạc.

May mắn thay, lớp vỏ vẫn được cắt ra đều đặn, và cuối cùng cũng hoàn thành xong.

Đôi mắt Tô Mẫn đã sẵn sàng để chứng kiến ​​khoảnh khắc kỳ diệu cuối cùng.
Chỉ còn một phần cuối cùng. Cậu đang chuẩn bị cắt nó, nhưng cậu thấy rằng cái vỏ dường như đang bị kéo và đứt mất.

Bình thường nó không thể bị đứt như thế, rõ ràng là nó được kéo ra.
Tô Mẫn vô cùng ủy khuất: "...".
Nơi này không có ai ngoại trừ hắn, nếu có ai đó kéo thì cũng chỉ có thể là qủy. Ánh nến đỏ mờ nhạt được thắp sáng khắp phòng tắm, như thể ánh sáng trong bộ phim kinh dị được cố tình phát ra. Trong trường hợp này, khuôn mặt của cậu có một chút nhập tâm, huống chi mấy cái gương bên cạnh lại nhiều thêm mấy cái.

Tô Mẫn cảm thấy tình huống không ổn, chuẩn bị ném quả táo để chạy, nhưng lại có một bàn tay lạnh giữ cổ tay mình.

Điều duy nhất trong mắt cậu thấy, trên cổ tay mình chính là không khí.
Sau đó, cổ tay của cậu được nâng lên, và đột nhiên trên quả táo có một lỗ thủng, như thể ai đó đã nắm lấy tay cậu rồi cắn một ngụm.

Tô Mẫn đứng bất động, cho đến khi cái lạnh trên cổ tay cậu biến mất.
Cậu nhìn lên và thấy một bóng đen mơ hồ trong gương đang di chuyển đến gần. Cậu chắc chắn chính hắn ta là người ăn quả táo..

Tô Mẫn nhịn không được nói: "Ngươi có phải hay không có bệnh?"

Xúc động mắng xong, cậu liền hối hận. Cậu nhớ rằng đây là một bộ phim kinh dị. Cậu không muốn chỉ mới một phút lại bảo rạp phim giải cứu. Anh quay lại và chuẩn bị chạy.
Ngay lúc chạy ra khỏi phòng tắm, Tô Mẫn cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo phía sau.

Sau đó, mông cuả cậu hình như đang bị ai đó chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro