Chương 7: Thi thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lâm Tiểu Nghiên vừa phát ra âm thanh, Tô Mẫn liền nhìn qua.

Thời điểm bọn họ tiến vào trong phòng vệ sinh, thi thể Trương Viện ở phía trên bồn rửa tay, không một người chạm qua, hiện tại lai bọn họ đi ra lại không thấy nữa.

Trên bồn rửa tay thượng đều là những vệt nước, vòi nước còn mở ra, nhưng lượng nước chảy ra lại rất ít, tí tách rơi trong bồn.

Thật sạch sẽ trừ bỏ có nước, tựa hồ chưa từng có dấu hiệu của thi thể Trương Viện đang vùi đầu trong bồn rửa tay.

Lâm Nhất Nhật hoảng sợ hỏi: “Có thể cô ấy tự mình chạy đi không?”

Lâm Tiểu Nghiên nhỏ giọng mà nói: “Hẳn là không thể nào……”

Nhưng nàng thật sự không thể tưởng được loại khả năng thứ hai này, thi thể Lưu Lị Lị có thể di chuyển, có lẽ Trương Viện cũng có thể di chuyển, thậm chí còn chạy.

Tô Mẫn nói: “Chạy cũng nên phát ra tiếng, tớ vẫn luôn không nghe được tiếng bước chân của thi thể Trương Viện, hẳn là không phải tự cô ấy chạy đi.”

Thi thể không phải quỷ, dù đi như thế nào cũng đều lộ ra tiếng động.

Lâm Tiểu Nghiên đột nhiên hỏi: “Vậy tiếng bước chân hồi nãy đã gõ cửa là ai?”

Tô Mẫn cảm giác chính mình lâm vào suy nghĩ mù mờ, lại nghĩ đến một vấn đề: “Người gõ cửa có thể chính là Trương Viện không?”

Hỏi xong cậu lại nghĩ tới không có khả năng.

Tiếng bước chân là từ xa tới gần, lúc ấy thi thể Trương Viện hẳn là còn ở nơi này, cho nên không có khả năng là nàng.

Lâm Nhất Nhật gãi gãi đầu, nói: “Hay  cũng có thể là Lưu Lị Lị không?”

Rốt cuộc trong trường học này cậu biết đến có hai nữa sinh chết, chơi đũa tiên xảy ra chuyện cũng có mặt của hai cô gái kia.

Tô Mẫn linh quang vừa hiện, gật đầu: “Có khả năng.”

Vừa rồi thân ảnh kia đứng ở ngoài phòng vệ sinh nữ, bởi vì quá tối nên thấy không rõ  quần áo trên người cùng vài đặc thù, cho nên vô pháp nhận ra.

Lâm Tiểu Nghiên cũng nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy vừa nói, kỳ thật tớ cảm thấy thân ảnh vẫn là có điểm giống Lưu Lị Lị, tớ cùng cô ấy đã mấy năm làm bạn cùng phòng, có thể nhận ra bóng  dáng cô ấy.”

Chỉ là nhất thời không có liên tưởng đến cô ấy, hiện tại vừa nhắc nhở là có thể nghĩ đến điểm quen thuộc này.
Lâm Nhất Nhật nói: “Lưu Lị Lị không phải bị cảnh sát mang đi sao?”

Lâm Tiểu Nghiên cũng không biết, chỉ là cảm giác quen thuộc.

Tô Mẫn biết đây là phim kinh dị, thi thể xuất hiện cũng không có điểm gì kỳ quái, có lẽ chính mình chạy ra sẽ gặp phải thi gian tới nơi này, dù sao đều là những giả thiết đạo diễn tạo nên, lẽ thường tình thời điểm ngẫu nhiên cũng không thể biết.

Lâm Tiểu Nghiên hỏi: “Nếu là cô ấy, vì cái gì lại gõ cửa?”

Đã chết thì cũng đã chết rồi, dọa người thì cứ dọa, vì cái gì còn muốn gõ cửa, thiếu chút nữa đem cậu sợ tới mức ngất xỉu.

Tô Mẫn chớp chớp mắt, nói: “Tớ cũng không biết, hiện tại trọng điểm là tìm được thi thể Trương Viện đã.”

Thi thể không thấy, tựa như một quả bom hẹn giờ.

Lâm Tiểu Nghiên bỗng nhiên nói: “Tô Mẫn cậu mới vừa chớp mắt, nhìn thật là đẹp.”

Tô Mẫn: “……”

Lâm Nhất Nhật đương nhiên nói: “Cậu là gặp Tô Mẫn khá ít đó, cậu ta không nháy mắt cũng rất đẹp, tớ đã thấy nhiều thành thói quen rồi.”

Tô Mẫn thật muốn trợn trắng mắt đối với hai người kia.

Cậu yên lặng mà đi vòng ra khỏi phía bồn rửa tay, chuẩn bị đi lên lầu nhìn xem: "Tầng bảy chưa lên, có lẽ là ở ngay phía trên.”

Bởi vì tầng bảy thực thần bí, chắc chắn là có bí mật.

Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên tự nhiên cùng đi theo lên.
Nếu để bọn họ lưu lại cái này quỷ vừa mới mới đến này, chỉ sợ ngày mai không thể nhìn thấy trời sáng.

Không gian ở cầu thang bộ khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng bước đi đường.
Đêm khuya đi cầu thang bộ là một sư kiện phi thường khủng bố, bởi vì mỗi lần đi đều cảm giác phía sau như có người đi theo, nhưng thường thường lúc quay đầu lại cái gì cũng không có.
Giác quan thứ sáu của Tô Mẫn phi thường thần kỳ.

Trước kia lúc cậu học cao trung cứ đến tiết tự học buổi tối sau 9 giờ, bắt buộc cậu đều một mình đi về nhà, khi đi không thấy người xuất, liền cảm thấy có người ở phía sau mình mà đi theo.

Đến khi cậu gần về tới nhà cũng vẫn còn cảm thấy cảm giác giống vậy  , đây là một kiểu nhà cũ, ánh đèn phát ra mờ nhạt, lối đi vào nhỏ hẹp.

Cũng may sau lại dọn vào nhà mới, loại cảm giác này biến mất.

Hiện tại trong phim kinh dị, cảm giác này lại đồng dạng xuất hiện, cho cậu một loại cảm giác kì dị, thật giống như quay về trước kia.

Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên đi ở phía sau.

Nhìn phía trước Tô Mẫn, Lâm Nhất Nhật thường xuyên quay đầu lại, khẩn trương hề hề mà nói: “Cậu có biết chuyện xưa kia về cầu thang bộ không?”

Lâm Tiểu Nghiên mặt lanh nhạt: “Không biết, đừng nói.”

Lâm Nhất Nhật lập tức ngậm miệng.
Đi được mấy tầng bậc thang, cậu lại ngo ngoe rục rịch, cảm thấy chính mình cần thiết nói ra mới có thể chia sẻ được nỗi sợ hãi của mình.

Hắn nhỏ giọng mà mở miệng: “Nghe nói cầu thang bộ đều có mười hai bậc, nhưng là có đôi khi bước đi sẽ biến thành mười ba cấp……”

Lâm Tiểu Nghiên: “……”

Tô Mẫn đã tới gần tới phía trên, quay đầu lại nói: “Tưởng cái gì đâu, mười hai bậc, tớ đã đến qua.”

Bầu không khí giảm xuống đột ngột là một loại thật khủng bố, trực giác bảo cậu phải tự mình đếm mới có thể làm chính mình có chút yên tâm.

Lâm Nhất Nhật nói: “Thật tốt quá.”

Cậu lập tức tăng nhanh cước bộ, ba bước chân bước lên liền đứng phía bên cạnh Tô Mẫn.

Tô Mẫn thuận miệng nói: “Những câu chuyện qủy vườn trường cũng không phải mỗi trường học đều có, cậu xem nếu xảy ra như vậy thì chúng ta không thể gặp gỡ như thế này.”

Mặc kệ là quỷ vỗ đầu vẫn là mười ba bậc thang.

Lâm Nhất Nhật nói: “Tớ dễ dàng liên tưởng…… Này không phải tớ sai, là  đại não sai, sớm biết thế tớ không nên xem nhiều chuyện xưa về mấy thứ ma qủy đó.”

Ai biết sẽ có một ngày như vậy.
Tô Mẫn không tiếp tục cùng cậu ta nói, hướng về phía trước đi.

Mới đi đến một nửa, hắn liền thấy được tầng bảy phản chiếu một cái bóng đen,  mơ hồ có thể nhìn ra được là của một người.

Cửa tầng bảy được khóa, đen như mực.

Tô Mẫn đứng tại chỗ: “Tìm được thi thể Trương Viện rồi.”

Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật vội vàng chạy lên, nhìn qua cửa đều thấy thi thể, nhịn không được kinh hô ra tiếng:"
“Cô ấy rốt cuộc là đi lên như thế nào?”
Vì cái gì muốn tới nơi này?”

Tô Mẫn lắc đầu: “Có thể là bởi vì tầng bảy có cái gì.”

Trực giác của cậu cho thấy cũng không phải Trương Viện tự mình đi lên, mà là bị đưa đi lên, không chừng có lẽ chính là đũa tiên kia hoặc là Lưu Lị Lị.

Lâm Tiểu Nghiên nhớ tới cái gì, nhún vai nói: “Có lẽ ngày mai chúng ta có thể biết được tin tức thi thể Lưu Lị Lị biến mất.”

Sau đó tiếp theo lại là tin tức thi thể Trương Viện.

Thi thể Trương Viện quỳ rạp trên mặt đất, hai cái đùi cũng không phải khép lại, mà là vặn ra một góc độ quỷ dị, nhìn qua có chút biệt nữu.

Như là cố tình bị làm như vậy.

Tô Mẫn lầm bầm lầu bầu: “Có phải muốn nói cho chúng ta cái gì hay không?”

Đem thi thể Trương Viện đặt ở nơi này có thể nói khẳng định là quỷ, nhưng là nguyên nhân là vì cái gì, chẳng lẽ chỉ là đùa cho thú vị?
Có một loại phim kinh dị tiết lộ loại hình thông qua đủ loại dấu vết để lại, cuối cùng đến được nơi ác quỷ đã gây ra.

Phim kinh dị vườn trường  phần lớn là loại này.

Thi thể Trương Viện bị đặt ở tầng bảy khẳng định là có nguyên nhân, có lẽ chính là muốn nói cho bọn họ biết  nơi này trước kia phát sinh sự tình gì.
Lâm Nhất Nhật hiếu kỳ nói: “Chính là được mang đến nơi này, chúng ta lại không vào được tầng bảy, vậy muốn nói cho chúng ta biết cái gì?”

Có Tô Mẫn ở chỗ này, Lâm Tiểu Nghiên không biết vì sao liền cảm thấy cảm giác an toàn hơn hẳn, lá gan cô lớn có điểm lớn hơn, đi tới quan sát thi thể Trương Viện.

Lâm Nhất Nhật ngồi xổm một bên.
Tô Mẫn chỉ chỉ chân Trương Viện, hỏi: “Các cậu xem tư thế của cô ấy, có phải giống như muốn hướng bên ngoài mà chạy?”

Cậu thử làm động tác kia, chẳng qua là cung, góc độ này cậu nhìn cầu thang, cảm giác là cô ấy muốn hướng  tới con đường đó.

Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật đều đồng thời gật đầu: “Giống!”
Thật giống như phía sau có cái gì đang truy đuổi vậy.

Tô Mẫn một lần nữa đứng thẳng, nói: “Đó chính là nói, tư thế này khả năng cho thấy lúc trước tầng bảy cũng có người như vậy, có lẽ thứ đã làm ra như vậy chính là đũa tiên.”

Nhưng cuối cùng đã chết.

Cũng có thể không phải con đường mà cậu suy luận , nếu như vậy là chạy trốn, vì cái gì không thể chạy trốn thành công được? Cầu thang bộ lại không giống thang máy như vậy.
Chẳng lẽ chạy trốn cũng chưa thành công?

Đến cùng tình huống là như thế nào mới có kết quả như vậy, Tô Mẫn có điểm tò mò.

Cậu tiến lên đẩy đẩy cửa tầng bảy, trên cửa treo khóa, là từ bên ngoài khóa lại, khóa đã rỉ sắt.

Thời điểm Tô Mẫn đẩy ra, cảnh cửa phát ra âm thanh va chạm.

Thấy cánh cửa không nhúc nhích, cậu thu tay lại, cảm giác được trên cánh tay cửa có cái gì, tiến đến phía trước nhìn nhìn, giống như đen tuyền, dính bùn.

Tô Mẫn nâng chóp mũi ngửi ngửi, cảm thấy hương vị có điểm quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

Cậu chỉ có thể phủi phủi tay, từ trong túi móc ra dao gọt hoa quả, trực tiếp đối với ổ khóa đánh xuống, phát ra tiếng vang nặng nề.

Lâm Nhất Nhật kinh ngạc: “Thật bạo lực.”

Lâm Tiểu Nghiên ói: “Sớm biết vậy tớ từ dưới lầu mang theo một khối gạch lên đây.”

Khóa tuy rằng nhìn khá cũ, nhưng phá nãy giờ vẫn không được, Tô Mẫn chỉ có thể thu tay lại, thở dài, ở đây cũng tìm không thấy manh mối mới gì, trừ phi tiến vào tầng bảy.

Cậu cảm thấy nếu tiến vào sẽ có thể nhìn thấy một ít đồ vật.

Có lẽ Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật lần trước nhìn đến vô số quỷ ảnh, đồ vật gì đó, nhưng hẳn có thể biết thêm được gì đó.

Bên ngoài truyền đến tia sáng, tựa hồ là có người đang chiếu đèn pin.
Tô Mẫn thu hồi tầm mắt: “Bảo an ở bên ngoài, trước hết chúng ta đi xuống, không cần lưu lại ở đây, bằng không có miệng cũng nói không rõ.”

Cậu dẫn đầu đi xuống cầu thang, Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên theo sát ở phía sau.

Xuống cầu thang thời điểm Tô Mẫn vẫn luôn suy nghĩ đến tư thế của Trương Viện, liên tưởng đủ loại khả năng, bất tri bất giác đã đi xuống rất nhiều tầng, nhưng là còn chưa tới mặt đất.

Tô Mẫn lại đi xuống một tầng nữa, phát hiện còn chưa tới lầu một.
Tòa nhà văn phòng cũng không có phân ra số tầng lầu, cho nên cậu cũng không rõ chính mình ở tầng mấy, số lượng bao nhiêu cậu đã quên.

Tô Mẫn quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đã đi bao lâu rồi?”

Lâm Tiểu Nghiên lắc đầu, đỡ lan can thở hồng hộc, cô thể lực rất kém cỏi, trước kia còn học cao trung còn thường xuyên chạy bộ, hiện tại đại học đều không còn nữa.

Cô do dự mà mở miệng: “Tớ cảm giác là tầng sáu?”

“Tớ như thế nào cảm giác tớ đi qua thật nhiều tầng?” Lâm Nhất Nhật nhịn không được nói: “Tầng bảy có thể cao như vậy sao?”

Lên lầu khả năng là khó, nhưng xuống lầu hẳn là thực dễ dàng a.
Tô Mẫn trong lòng có dự cảm không tốt.

Như thế nào cảm giác như là gặp được quỷ đánh tường, không bọn họ vẫn luôn ở giữa tầng bảy và tầng sáu tới tới lui lui chứ?

Tô Mẫn tới gần tay vịn, ngẩng đầu xuống phía dưới, trong bóng tối không rõ lắm, nhưng có thể nhìn ra được còn tới mấy tầng.

Lâm Nhất Nhật sợ hãi nói: “Tớ cảm giác có điểm không ổn.”

Lâm Tiểu Nghiên đứng thẳng thân thể, “Chúng ta sẽ không ...không thể đi xuống?”

Tô Mẫn nói: “Lại đi tiếp hai tầng xem sao.”

Cậu lần này vẫn luôn nhớ kỹ số tầng, mãi cho đến đi được hai ba tầng, lầu một thế nhưng không có xuất hiện.
Tô Mẫn đều bắt đầu lông tơ dựng lên.
Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật cũng không dám nói chuyện.
Tô Mẫn ngừng lại tại chỗ, chuẩn bị nhìn xem chính mình rốt cuộc có phải đang ở tầng sáu, từ tay vịn ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lại.

Nhưng mà cậu không nghĩ tới chính mình nhìn đến chính là những thứ khác.

Mặt trên cách mấy tầng chỗ tay vịn lòi ra ba cái đầu.

Đồng dạng đang nhìn xuống phía dưới, chằm chằm vào cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Quỷ:Cứ đi thong thả, không cần gấp đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro