Chương 9: Hắc ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mẫn thật sự cảm thấy thật khủng bố.

Tròng mắt kia xuất hiện khi nào cậu không hề biết, đã nhìn bao lâu cậu cũng không biết được.

Có lẽ là bởi vì bị phát hiện, tròng mắt kia xoay chuyển, sau đó vụt bay nhanh biến mất sau kệ sách.

Tô Mẫn vội vàng chạy đến mặt kệ sách bên kia, phát hiện cái gì đều không có.

Cũng đúng, cái kia khẳng định không phải người, con qủy kia biến mất cậu  cũng không rõ ràng lắm, dù sao tạm thời không ác ý.

Tô Mẫn tiếp tục tìm hồ sơ, cái này mới là quan trọng nhất.

Cậu sờ sờ cằm, “Quản lý ký túc xá ở trường học đã công tác ở đây 6 năm, đối với chuyện này giữ kín như bưng, cho thấy việc này hẳn là đã phát sinh cách đây cũng khoảng 6 năm……”

Nếu nó xảy ra trước đó, dì ấy sẽ không phản ứng mãnh liệt đến như thế, rõ ràng là dì ấy đã trải qua.

Sự kiện này trải qua không nhất định là ở trường, nhưng  khẳng định ở trong trường học, cho nên mới có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Hiện tại cậu đang học năm ba, năm nay là năm 2018, cậu nhập học năm 2015, ba năm đầu tiên thực an ổn, có thể làm phương pháp loại trừ một chút, hẳn là năm 2012, năm 2013, năm 2014 ba năm này ắt hẳn có phát sinh.

Sau khi loại trừ phạm vi rút nhỏ đi rất nhiều.

Nhưng là thời giân đối phương tốt nghiệp chưa xác định đuợc, có lẽ là năm 2012 nhập học, có lẽ là năm 2012 tốt nghiệp, vậy phải tìm xem năm đó hẳn là có ảnh hưởng.

Hồ sơ trường học chia thành hồ sơ nhập học và hồ sơ tốt nghiệp.

Người tuy rằng đã xảy ra chuyện, năm đó hồ sơ tốt nghiệp vẫn sẽ có cô, rốt cuộc họ đều là sinh viên của trường naỳ.

Việc này xảy ra sớm nhất là vào năm 2012 , muộn nhất là năm 2014.

Tình huống có thể đã tốt nghiệp hoặc chưa tốt nghiệp.

Vì vậy, tốt nghiệp trong gia đoạn này, chỉ cần tìm hồ sơ tốt nghiệp năm 2012-2014  là được.

Nếu nói là vẫn chưa tốt nghiệp, vậy chắc khoảng sau năm 2014 có thể tốt nghiệp cũng nên, chỉ cần tìm hồ sơ tốt nghiệp năm 2015-2018 là được.

Nói tóm lại chính bọn họ cần tìm hồ sơ tốt nghiệp của những năm 2012-2018.

Tổng cộng mấy năm nay, trường học đã có rất nhiều chuyên ngành, mỗi chuyên ngành lại phần ra nhiều lớp, việc tìm kiếm vẫn tương đối tốn công.
Tô Mẫn đứng suy nghĩ một lát, cảm thấy logic của chính mình hẳn là không có vấn đề.

Hồ sơ trường học đều giống nhau được phân loại và dán nhãn, được sắp xếp theo từng kệ theo mỗi năm
Tô Mẫn từ kệ sách phía trên lần đi xuống, các hồ sơ là dựa theo tên nhãn dán, cậu liền phát hiện nhãn tên vào năm 2012.

Lần này cậu rút tập hồ sơ ra chú ý xem có tròng mắt kia hay không.
Thật đúng là không có.

Nhưng là để ngừa vạn nhất, Tô Mẫn vẫn rời khỏi chỗ khoảng trống đối diện, qua bên cạnh lật xem bộ hồ sơ tốt nghiệp này.

Bởi vì internet phát triển, trường học đã có hồ sơ điện tử cũng có thông tin bằng giấy.

Tô Mẫn hiện tại không thể xem từng tập tin hồ sơ được, chỉ có thể nhòn lướt qua một lượt.

Bởi vì thời gian đã lâu, hình ảnh trên tập tin đã thay đổi một chút, nhìn qua còn có điểm quỷ dị, một đám người ngồi cùng với các giáo viên, những khuôn mặt đều trông rất nhỏ.

Bất quá nhìn nhiều có thể quen được.
Tô Mẫn chớp chớp mắt, cứ quét mắt hết một lần rồi tới lần khác, không bỏ lỡ bất cứ bức ảnh nào, chỉ cần nữ sinh kia là học sinh của trường này, trong hồ sơ nhất định sẽ có cô.

Lâm Tiểu Nghiên đột nhiên kêu lên: “Tô Mẫn, cậu xem cái này!”

Tô Mẫn vội vàng buông hồ sơ đi qua.
Lâm Tiểu Nghiên trong tay cầm một tờ báo trong một góc có một đoạn tin tức nhỏ, nói trường học phát sinh sự cố trọng đại, một học sinh bị một kẻ tàn nhẫn giết hại, gia đình cầm giấy báo tử đem rêu rao ra ngoài trường học gây nháo sự.

Lâm Nhất Nhật cũng thò qua: “Này có thể hay không là sự tình chúng ta muốn tìm?”

Tô Mẫn xem từ đầu đến cuối, sau đó nhìn phía trên thời gian tờ báo được viết là câch đây bảy năm trước liền lắc lắc đầu, “Không phải.”

Này chỉ sợ cùng lần này sự tình không quan hệ.

Tô Mẫn nhớ tới phân tích của mình cùng với bọn họ nói không có điểm đồng nhất, nhắc nhở nói: “Các cậu chỉ cần tìm từ năm 2012 đến năm 2014 của các tờ báo là được.”

Cậu đem phân tích chính mình nghĩ ra nói cho bọn họ biết.

Lâm Nhất Nhật đôi mắt sáng lên nói: “Kia như vậy liền tìm thôi, mỗi năm là mười hai tháng, ba năm cũng mới ba mươi sáu tháng.”

So với việc tìm một cách vô vọng thì phương pháp này nghe có vẻ hợp lý mà lại có mốc thời gian dễ tìm hơn.
Tô Mẫn gật đầu, trở về chỗ kệ sách để hồ sơ.

Lần lượt lật xem, càng xem càng chết lặng, có cái gì không đúng lắm, xem ảnh tốt nghiệp cứ cảm thấy không phải ảnh chụp, cảm giác dường như người trong ảnh sẽ nhảy ra hù bọn họ.
Cậu đã tìm được hồ sơ giới thiệu của năm 2013.

Khi lật đến bộ hồ sơ cuối cùng, Tô Mẫn đột nhiên nhìn đến ảnh chụp chung phía trên rất nhiều người thế nhưng đều là không có mặt, thập phần đều trống rất dọa người.

Cậu lông tơ lập tức liền dựng thẳng lên.

Một tấm ảnh tốt nghiệp tổng cộng có mấy chục học sinh cùng mấy giáo viên, nhưng là có đến gần một nửa sinh viên đều là không có mặt, giống như là một bức họa ngũ quan biến mất.

Đây là có chuyện gì?

Nếu sinh viên đều đã chết, này ảnh tốt nghiệp như thế nào chụp ra được như vậy?

Lâm Nhất Nhật lật xem mấy tờ báo, khi cậu tới thấy cậu đang bất động, tiến lại gần xem, sợ tới mức kêu ra tiếng: “Này cái quỷ gì?”

Như thế nào có người có mặt, có người mặt không có?

Một tấm ảnh tốt nghiệp nhìn qua dường như cùng với những ảnh chụp ma quái trên mạng được truyền lưu.
Tô Mẫn kinh hách nhưng sau lại bình tĩnh.

Cậu trầm tư nói: “Bức ảnh đặc thù như vậy, những cái đó không mặt mũi người hẳn là cùng chuyện này có quan hệ.”

Dù sao cũng là phim kinh dị, hết thảy đều phải khủng bố, thực phù hợp.
Tô Mẫn đem hồ sơ đặt trên tay Lâm Nhất Nhật, lại tùy tay lật một cái hồ sơ học viện khác, mở ra thì chỉ là ảnh tốt nghiệp bình thường.

Vậy cho thấy cái vừa rồi là đặc biệt.
Lâm Nhất Nhật lưu loát: “Đây là-vào năm 2013.”

Tô Mẫn một lần nữa lấy hồ sơ về, nhìn quỷ ảnh chụp chung qủy dị nói: “Nếu là tốt nghiệp năm 2013, sự tình hẳn là phát sinh vào năm 2012 hoặc là năm 2013.”

Lâm Nhất Nhật lập tức nghĩ thông suốt: “Tớ đi tìm báo của mấy năm nay.”

Việc này đột nhiên tiết lộ một dự cảm tốt.

Sau mỗi hồ sơ đều có một lượng thông tin lớn, ảnh chụp cùng một số giải thưởng, Tô Mẫn bỏ qua những thứ này và tiếp tục lật.

Một vài tin tức cá nhân ngay chỗ ảnh chụp cũng thực bình thường.

Tô Mẫn đang muốn lật qua, liền nhìn thấy bức ảnh nhỏ hai inch đột nhiên chuyển sang đen trắnh, kích cỡ này cùng với  bối cảnh.

Thật giống như giống như một tấm di ảnh.

Tô Mẫn chịu đựng sự khó chịu lại nhìn xuống xem.

Di ảnh này có phải hay không đại biểu cho ý tứ đã tử vong?

Tô Mẫn đối với bức ảnh tốt nghiệp trước mặt, có mặt đồng học sẽ không thay đổi thành di ảnh, không có mặt liền sẽ biến thành di ảnh.

Vì cái gì trên ảnh tốt nghiệp lại không có mặt người, đến chỗ này chính là di ảnh, cậu chỉ có một suy đoán, cho thấy bọn họ toàn bộ đều đã chết……

Như vậy mới phù hợp cốt truyện phim kinh dị.

Tô Mẫn lật xem thời điểm, phía sau lưng luôn có loại bị người nhìn chằm chằm cảm giác cưỡng bách, nhưng là chờ cậu ngẩng đầu nhìn chung quanh, cái gì đều không có.

Ánh đèn từ di động đem ánh sáng  cùng hắc ám ngăn cách với nhau, cũng ngăn cách giữa đồ vật lhác, chỉ còn lại có âm thanh của tiếng lật báo sột soạt.

Tô Mẫn cúi đầu tiếp tục xem.
Đúng lúc này, di động ánh sáng đột nhiên biến mất, toàn bộ phòng hồ sơ lâm vào trong bóng đêm, ba người đều có điểm kinh hoảng.

Tô Mẫn lập tức xoay người: “Di động của tớ như thế nào lại hết pin?”

Không ai trả lời cậu, thật giống như phòng hồ sơ chỉ có một mình cậu.
Chung quanh quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, Tô Mẫn đặt di động lên bàn, xung quanh một mảnh hắc ám, hiện tại cạu chỉ có thể sờ từng chút một đi tìm.

Lúc đi lại cậu còn chú ý nghe động tĩnh.

Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên cũng không có kêu cậu, này quá kỳ quái, dựa theo bọn họ hai người tính cách, giờ phút này hận không thể kêu ra tiếng mới đúng.
Tô Mẫn chân đụng phải cái bàn, cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng duỗi tay sờ qua, không bao lâu liền sờ đến di động của chính mình.

Không chờ mở ra, cậu liền nhìn thấy một cái bóng đen phía trước.

Tô Mẫn nháy mắt, hắc ảnh kia giống như lại biến mất, tựa hồ chưa từng xuất hiện.

Nhưng  Tô Mẫn biết nó đang ở đây, có lẽ chính là chủ nhân của tròng mắt kia.

Cậu nhanh chóng mở đèn pin của di động, thực mau lại có ánh sáng.
Tô Mẫn lúc này mới xoay người, liền nhìn đến Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên run bần bật hai cái, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.

“Sáng?”

Lâm Nhất Nhật kinh hỉ mà ngẩng đầu: “Tô Mẫn, ta vừa mới kêu cậu cậu như thế nào không trả lời tớ, làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng cậu đã chạy đi rồi.”

Tô Mẫn nghi hoặc nói: “Cậu kêu tớ?”

Lâm Nhất Nhật nói: “Đúng vậy, vừa rồi đột nhiên tối sầm tớ có gọi cậu, nhưng là cậu không đáp lại, tớ liền sợ hãi, sau đó liền……”

Sau đó liền ngồi xổm trên mặt đất.
Tô Mẫn nhíu mày, quả nhiên là quỷ đảo loạn, khó  cho bọn họ không thể nghe thấy tiếng kêu của đối phương, cứ như không gian bị phân cách ra.

Lâm Tiểu Nghiên cũng đứng lên, nhỏ giọng nói: “Nơi này cũng không sạch sẽ, tớ cũng vừa mới không nghe thấy tiếng kêu của Lâm Nhất Nhật……”

Chính cô cũng kêu lên, nhưng là không có nghe thấy tiếng kêu của Lâm Nhất Nhật , liền biết tiếng kêu của mình khẳng định người khác cũng không nghe thấy.

Nếu phải chờ đợi ở đây chắc sẽ chết mất.

Tô Mẫn nói: “Tớ đã tìm được manh mối rồi.”

Cậu định đem hồ sơ lấy lại đây, phát hiện bên kia một tập hồ sơ khác được rút ra,  ngay bên cạnh của cậu.

Rõ ràng lúc trước nó còn nằm nguyên tại vị trí đó.

Tô Mẫn càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, tập hồ sơ kia bộ dáng nhìn như là bị người khác đang muốn lấy ra, nhưng là bởi vì ngoài ý muốn chỉ rút ra mới một nửa.

Ngoài ý muốn có thể là cái gì, hắn mở ra ánh sáng của di động.

Chỉ cần lúc ấy cậu vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy.

Tô Mẫn cảm thấy  phòng hồ sơ này thật sự kỳ quái rất nhiều, từ lúc bắt đầu tròng mắt đến bây giờ hắc ảnh cùng thanh âm.

Cậu hỏi: “Các cậu tìm được manh mối gì trên báo chưa?”

Lâm Nhất Nhật cùng Lâm Tiểu Nghiên lắc đầu: “Chủng loại báo của trường học quá nhiều, hơn nữa bên trong phần lớn đều là  tin tức xã hội, một đám cứ lật xem, án giết người  nhưng thật ra không ít, không có một cái cùng trường học tương quan, chúng ta còn không có xem ——”

Lời nói còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tô Mẫn sắc mặt lãnh đi xuống, “Có thể là quản lý viên đi lại chỗ này, chúng ta cần thiết phải lập tức rời đi.”

Không thể mạo hiểm nguy hiểm duy trì tại đây.

Tô Mẫn bước nhanh đi tới cửa hé mắt nhìn, phát hiện thanh âm là từ thang lầu bên kia truyền đến, ở hướng bên này tiếp cận.

Cầu thang ở tầng hầm tiếp theo sau đó đến hành lang. Có hai cầu thang, được chia ở hai bên.

Tô Mẫn trở về bên cạnh bàn, đem hồ sơ kia phía trong là tấm ảnh tốt nghiệp dùng di động chụp xuống, sau đó lại chụp mấy tấm là di ảnh đồng học cá nhân và thông tin, sau đó nói: “Trước rời đi đã.”

Đến nỗi rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hẳn là có thể hỏi mọi người.

Lâm Nhất Nhật nói: “Mau mau mau, chạy mau a.”

Ba người trực tiếp đi thẳng đến một cầu thang khác, Tô Mẫn vừa mới quay lại, liền nhìn thấy quản lý viên xuất hiện tại hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro