Chương 16 - Lòng bàn tay trống rỗng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Miệng vết thương trên trán phải khâu ba mũi, Trần Vũ ở phòng khám dưới lầu băng bó đơn giản rồi tiêm uốn ván, sau đó mới chuẩn bị chạy đến đồn công an phố Bác Tiêu, Trương Càn Khôn cùng hai cảnh sát nhân dân khác đã mang toàn bộ đám gây rối kia về đấy.

Lúc ở phòng khám thanh toán viện phí, Trần Vũ vừa vặn gặp được Ngô Kỳ mang theo vài người từ tầng trên đi xuống, cũng đều là cảnh sát thuộc tổ chuyên án. Ngô Kỳ chân bước vội vàng, mắt nhìn thẳng, vẫn chưa nhìn thấy cậu, Trần Vũ cũng không chủ động chào hỏi.

Hứa Thần sẽ không xuất viện nhanh như vậy, Ngô Kỳ chắc là tìm đến hỏi chuyện cô. Nếu đã nhắm tới trung học Thiếu Dương, không biết Ngô Kỳ có thể đào được sự tình năm đó hay không, Trần Vũ nghĩ, mấu chốt ở chỗ Hứa Thần có tự nguyện nói cho anh ta hay không, bất quá nếu là lãnh đạo Sở, Hứa đại tiểu thơ chắc cũng sẽ nhìn bằng con mắt khác đi.

Ra đến cổng lớn bệnh viện, Trần Vũ cảm thấy ánh mắt có hơi chói mắt, chỗ bị đập vào đầu sưng lên, đến giờ còn ân ẩn đau, nhưng vẫn may tự mình kịp thời chặn cái ghế, nếu không người bị thương sẽ biến thành Cố Ngụy rồi.

Vốn anh bồi cậu ở phòng khám băng bó, sau đó người của trung tâm giám định đến mang thi thể đi, Cố Ngụy không thể không lên xe trở về cùng trước. Cố Ngụy khi tiến vào trạng thái bận rộn liền trở nên rất yên tĩnh, trước khi rời đi cũng không nói chuyện với cậu, có lẽ là bị dọa rồi. Trần Vũ không chắc lắm, rõ ràng tên gây rối bị Cố Ngụy lên gối đến đứng không thẳng nổi, hơn nữa hai năm trước trên xe buýt tấn công tên biến thái kia một cách vô cùng chuẩn xác, làm cậu thấy Cố Ngụy hẳn là không dễ kinh hãi đến thế.

Nếu dùng một loại động vật để hình dung Cố Ngụy, Trần Vũ sẽ nghĩ đến con tê tê. Mình khoác áo giáp cứng rắn, gặp kẻ địch tập kích sẽ cuộn tròn thành một cục, dù là sư tử hổ báo ác điểu gì đó cũng không nhai nổi; tính tình vừa ôn hòa vừa quái gở, sẽ không tấn công người, đến cả hàm răng cũng không có, món chính chỉ là kiến, ong mật, mấy con côn trùng nhỏ, trừ mùa sinh sôi nảy nở thì sẽ xuất hiện có đôi có cặp, thời gian còn lại đều sống một mình; năng lực sinh tồn cực mạnh, có thể trèo đèo lội suối, lại có thể bơi lội trèo cây, hơn nữa rất thích sạch sẽ. Lúc còn nhỏ ở vườn bách thú từng gặp tê tê, Trần Vũ nhớ rõ ánh mắt dịu dàng của chúng, dưới áo giáp đao thương bất nhập, kỳ thực là một cái bụng mềm mại.

Cậu đến chỗ xe máy của mình, trên đường nhận điện thoại, là của Trương Càn Khôn.

"Thủ tục làm xong hết rồi, năm người đánh nhau đều bị tạm giam, báo cáo thương tật của cậu nhớ mang lại đây, đánh cảnh sát ít nhất ngồi nửa năm nhá."

"Người nhà người bệnh đâu?" Trần Vũ hỏi.

"Ông con trai kia mới đẩy Cố pháp y một cái, bằng lòng xin lỗi, Cố pháp y ngược lại bẻ sưng cổ tay của hắn lên." Trương Càn Khôn cảm thán từ tận đáy lòng, "Trâu bò!"

"Hắn ta đồng ý tiến hành kiểm thi bố mình chứ?"

"Đồng ý rồi. Cố pháp y nói trừ kiểm tra thường quy còn có xét nghiệm tóc, trúng độc mãn tính sẽ có độc tố tích lũy trên tóc, nhưng kết quả kiểm nghiệm ít nhất phải bảy tám ngày mới có."

Xem ra Cố Ngụy thật sự xác định người chết là trúng độc mãn tính, Trần Vũ lại hỏi: "Thế vợ anh ta thì sao?"

"Tôi đang muốn nói với cậu cái này đây." Trương Càn Khôn đè thấp giọng, "Tôi cảm thấy người vợ không ổn, mới rồi ở đồn công an biểu hiển đặc biệt sợ hãi, chồng chị ta cũng không đả thương người, cậu nói chị ta sốt ruột cái gì? Còn trộm khuyên chồng mình từ bỏ kiểm thi, không phải là người phụ nữ này đầu độc chết chính bố chồng mình chứ?"

"Tôi cũng thấy chị ta khác thường." Trần Vũ nói, "Con trai người chết nói rõ là muốn bắt bệnh viện bồi thường, cô con dâu ngược lại chỉ muốn một sự nhịn chín sự lành, nhưng chị ta lá gan thoạt nhìn rất nhỏ. Cậu mang cả hai về cục, tách ra thẩm vấn."

"Được." Trương Càn Khôn đồng ý, không quên quan tâm cậu, "Đầu cậu không việc gì chứ? Có cần về nhà nghỉ ngơi không? Tôi với Cẩm Tú theo vào là được."

"Không việc gì, bị thương ngoài da không nghiêm trọng."

Di động nhắc có cuộc điện thoại mới đến, cậu nhìn màn hình, là Cố Ngụy.

"Chúng ta gặp lại ở cục, cúp trước đây." Trần Vũ nhận cuộc gọi mới, cười ngoác miệng: "Lão đại."

Giọng Cố Ngụy vẫn rất bình tĩnh, hỏi: "Xử lý thế nào rồi?"

"Đã tạm giam, đám hỗn đản này không trị cho một trận căn bản coi thường pháp luật."

"Anh là hỏi miệng vết thương của em."

"A? À à." Trần Vũ nói, "Băng bó xong rồi, không vấn đề gì, yên tâm đi."

"Không làm CT sao?" Cố Ngụy hỏi.

"Phải hẹn trước, còn phải xếp hàng phiền lắm, em không thấy có gì không thoải mái thôi khỏi làm, còn phải về cục nói chuyện với người nhà nữa."

Cố Ngụy không nói, chỉ khe khẽ thở dài, phảng phất như bất đắc dĩ, lại như đau lòng. Trần Vũ luôn nghĩ theo hướng tốt đẹp, cậu cảm thấy chắc chắn là đau lòng.

Thế nên mới hỏi: "Anh là đang lo lắng cho em sao?"

Cố Ngụy không trả lời, chỉ nói: "Về sau không được như vậy, chú dì sẽ khổ sở, em là bảo bối của bọn họ."

"Nhưng anh cũng là bảo...." Trần Vũ phanh cái két, cảm giác này tựa như mạnh mẽ ngăn cản một con cún chạy về phía chậu sữa, hoặc dùng dây thừng buộc một con cún không cho nó dính dính dán dán với cục xương sườn của nó, thật sự không dễ chịu, lời trong lòng chỉ có thể giấu trong lòng, đối với người có tính cách như cậu mà nói, thật sự là nghẹn đến mức ruột gan cồn cào.

"Nhưng anh là bạn em, em không thể trơ mắt nhìn bạn bè bị thương, còn chưa kể em là cảnh sát nữa chứ." Trần Vũ nghiêm trang nói, "Anh ngàn vạn lần đừng cảm thấy có lỗi với em hoặc với bố mẹ em, làm em bị thương cũng không phải là anh."

"Anh biết, nhưng mà..."

"Không có nhưng mà. Như vậy đi," Trần Vũ nói, "Buổi tối trước khi về nhà em sẽ bỏ băng gạc đi trước, miệng vết thương ẩn trong da đầu, bố mẹ em không nhìn thấy, chờ bọn họ ngủ, em lên lầu tìm anh, anh giúp em băng lại một chút, được không bác sỹ Cố?"

Cố Ngụy ngừng một chút rồi nói: "Được rồi. Nhưng em đừng đi xe máy, bắt xe đi."

Trần Vũ vừa cắm chìa vào xe, đành phải rút ra, không có cách nào cả, ai bảo cậu đã sớm lập chí phải làm một con cún nghe lời chứ?

"Được, lão đại, em đi ra ngoài bắt xe bây giờ." Trần Vũ xoay người về phía cổng lớn, "Đúng rồi, lúc anh với người nhà nói chuyện, có phải thấy cô con dâu kia có chút kỳ quái không?"

"Ừ. Chị ta hình như không muốn tiến hành kiểm thi. Em nghi ngờ chị ta hạ độc à?" Cố Ngụy hỏi, "Theo anh quan sát, bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, chẳng lẽ lại có di sản kếch xù hay là tiền bảo hiểm?"

"Cái này đến tra xét mới biết được. Anh bên kia thế nào?"

"Đã lấy mẫu máu và tóc, muộn một chút sẽ tiến hành kiểm thi, có phát hiện sẽ báo với em."

"Được, vậy muộn chút gặp."

"Ừ."

"Cố Ngụy," cậu đột ngột nói, "Anh có cảm thấy chúng ta ngày càng ăn ý không?"

".... ừ."

"Giống như bố em với mẹ em ăn ý lúc chỉnh em ý, lại giống sự ăn ý của anh trai em với chị dâu lúc phối hợp đánh đôi Trần Tỏa Tỏa."

Cố Ngụy: "...."

Trần Vũ sướng mà cười không ngậm được mồm.

---- chắc chắn là đang xấu hổ rồi? Cố pháp y mặt đỏ vừa mềm vừa đáng yêu! Thất sách quá biết thế lúc nãy phải video call mới đúng!

"Như thế không hay." Pháp y giọng điệu rầu rĩ, làm người ta muốn hun.

"Em chỉ tùy tiện đưa cái ví dụ thôi, anh đừng xấu hổ nha ha ha."

"Đánh con nít là không đúng." Cố Ngụy buồn bã nói. "Giáo dục con cái phải dùng phương pháp đúng đắn."

Trần Vũ: "..."





Cậu nhìn người còn rất chuẩn, cô con dâu của ông cụ mới bị hỏi có mấy câu đã bị dọa khóc, Trần Vũ thật sự không hù dọa chị ta, chỉ nói với chị ta, dù có độc tố gì cũng không thể trốn được máy móc kiểm tra, một khi thành lập tội danh mưu sát, ngồi tù ít nhất mười lăm năm, chồng khả năng sẽ ly hôn chị, con sẽ nhận người khác làm mẹ, người đàn bà khóc lóc thảm thiết, một năm một mười tất cả khai ráo.

Chuyện là, cụ ông mười mấy năm trước trúng gió, sau đó liền mất năng lực tự gánh vác, mà người chồng chỉ quen chỉ tay năm ngón, tự chị ta cũng không muốn tự mình chăm sóc bố chồng, thế nên chỉ có thể mời y tá và bảo mẫu 24 giờ, tiền lương của hai người đó mỗi tháng tốn tới 7000 tệ, với một gia đình đi làm ăn lương còn phải trả tiền vay mua nhà, không nghi ngờ gì nữa là một gánh nặng rất lớn. Thời gian ngày một lâu, chị ta ngày càng không cam lòng, oán hận ngày một dày thêm, chỉ trông ngóng bố chồng mất sớm một chút, nhưng ông già chỉ liệt nửa người, ăn được uống được, nhìn như thể sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề.

"Chị ta oán giận với người bạn trên mạng, nói bố chồng mình nếu đã mất đi chất lượng sống cơ bản, tồn tại cũng không có nghĩa lý gì, bạn mạng của chị ta rất đồng ý với quan điểm của chị ta, bèn gửi cho chị ta một ít thuốc. Ái..."

"Đau lắm à?" Cố Ngụy đang một lần nữa băng bó miệng vết thương cho cậu, bố mẹ và Tỏa Tỏa vừa ngủ, cậu liền chạy lên đây.

"Không ấn thì không đau." Trần Vũ nói. "Ấn thì đau."

"Xin lỗi." Cố Ngụy hình như có chút khổ sở, "Còn chưa tiêu sưng, để anh nhẹ chút."

Bác sỹ đã thay một bộ áo dài tay màu nâu, nhìn chất vải chắc là rất mềm, dưới ánh đèn thoạt nhìn lông xù xù, cổ áo hơi lớn, có thể nhìn thấy sườn cổ cùng xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp. Trần Vũ nuốt hai ngụm nước bọt, khó khăn lắm mới nhịn được xuống xúc động muốn ôm muốn gặm.

"Tiếp tục đi, bạn mạng gửi cho chị ta thuốc gì?"

Trần Vũ hồi thần nói, "Thuốc độc."

Cố Ngụy ngừng tay, "Thuốc độc?"

"Ừ. Bạn mạng nói với chị ta, chỉ cần mỗi tuần cho vào cơm của ông cụ một chút, từ ba đến sáu tháng là có thể khiến ông ra đi vô thanh vô tức."

"Là cái gì?"

"Không biết." Trần Vũ nói. "Một tháng trước chị ta dùng hết rồi, nói là gửi đến chỉ một bao rất nhỏ, là bột màu trắng, không có mùi vị."

"Người bạn mạng kia...."

"Tài khoản đã xóa, là một người quen biết trên diễn đàn, chiều nay bọn em đã tìm người phụ trách trang web, túm được hòm thư đăng ký của người kia, nhưng hòm thư không đăng ký tên thật, bên trong không có thông tin gì có ích."

"Kỳ quái." Cố Ngụy cẩn thận đổ thuốc xung quanh miệng vết thương của cậu, "Ai lại đi giúp một cái ID quen trên mạng giết người cơ chứ?"

"Không phải điên thì chính là biến thái." Trần Vũ thấp giọng mắng, lại vỗ vỗ tài liệu trong tay, "Cùng lắm em đã mang tài liệu đầy đủ của cụ ông về đây rồi, cũng cho anh một bản, xem xem có điểm nào đáng ngờ không."

"Buổi chiều kiểm thi không có quá nhiều phát hiện, gan và thận đều trúng độc dẫn đến tổn thương, niêm mạc dạ dày xuất huyết khá nhiều, mạch máu bị khuếch trương rất nghiêm trọng, đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cơn sốc tử vong cuối cùng của người bệnh. Nếu là kim loại nặng, cái thứ nhất anh nghĩ đến chính là arsen."

Trần Vũ hoàn toàn không có khái niệm gì, chỉ hỏi: "Độc tính rất mạnh à?"

"Hợp chất arsenic trioxide là kịch độc, tên tục là thạch tín."

Trần Vũ hít một ngụm khí lạnh, "Đệch mợ."

"Được rồi." Cố Ngụy giúp cậu băng gạc lại lần nữa, dặn dò cậu: "Đừng mó nước, nếu liên tục thấy choáng đầu thì phải đi bệnh viện kiểm tra." Lại hỏi cậu: "Bây giờ em còn đau không?"

"Không đau." Trần Vũ cười nói, "Nói thật, còn chưa đau bằng cảm giác bị người ta block đâu."

Cố Ngụy nghi hoặc nhìn cậu, "Em bị nhiều người block lắm hả?"

"Không có a, lúc trước ở trường em cũng được xem là ước mơ của nhiều thiếu nữ đấy." Trần Vũ phù phiếm thở dài, "Chỉ từng bị một người block thôi."

Cố Ngụy cuối cùng chạy trời không khỏi nắng, có chút áy náy dời tầm mắt, "Xin lỗi. Anh lúc đó... chỉ muốn chuyên tâm thực tập."

"Em biết, cũng không trách anh." Cậu ra vẻ thoải mái nói, rồi cùng ngồi trầm mặc với Cố Ngụy.

Ngoài cửa sổ màn đêm yên tĩnh, trong phòng ánh đèn ấm áp, trước mắt một hàng lông mi thon dày thường xuyên chớp động, mà Cố Ngụy không có đuổi cậu đi, Trần Vũ không rõ lắm mình cuối cùng là bị cái gì khuyến khích, thậm chỉ còn chưa nghĩ hết toàn bộ lời thoại, đã như kiềm chế mấy vạn năm rồi buột miệng nói: "Thế bây giờ thì sao?"

Cố Ngụy ngẩng đầu, ánh mắt hơi mờ mịt, "Bây giờ?"

"Bây giờ có thể bắt đầu phân tâm nghĩ một số chuyện khác được chưa?" Cậu hỏi, "Bây giờ, nếu em lại gửi cho anh một bài thơ, anh có còn block em không?"

Cố Ngụy quay mặt đi, "Em là đồng sự của anh, cũng là chủ nhà của anh, anh sẽ không block em."

Trong lòng đã biết trước đáp án, nhưng đại não vẫn nghĩ mình còn cơ hội, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thấy quan tài rồi cũng vẫn cười hề hề, ước chừng chính là để hình dung về loại người như cậu.

"Cố Ngụy," cậu nói rất chậm, muốn dùng hết khả năng bày ra sự chân thành, "Cả một chút cơ hội em cũng không có ư?"

Bác sỹ từng chút từng chút ngước mắt nhìn cậu, "Cơ hội gì?"

"Cơ hội mỗi ngày gửi cho anh một đoạn thơ tình," cậu mỉm cười nói, "Em đảm bảo sẽ không bao giờ viết sai chính tả nữa."

"Anh đã lâu không đọc thơ rồi, cho nên rất xin lỗi."

Cố Ngụy cúi đầu, mang thuốc mỡ và băng gạc còn dư thả vào hòm thuốc. Trần Vũ không biết chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng ấn ở mu bàn tay bác sỹ, ngực thắt đến khó chịu, hận không thể móc tim ra, nhưng ý thức được Cố Ngụy không muốn, cho nên chỉ có thể thấp giọng lặp lại: "Em là thật tình. 6 năm trước cũng thế, bây giờ càng thế. Em có thể chứng minh cho anh xem."

"Tình cảm chân thực nên để lại cho người xứng đáng." Cố Ngụy nhẹ nhàng rút tay về, "Anh không tốt như em nghĩ, em sẽ thất vọng."

Lòng bàn tay nháy mắt trống trơn, Trần Vũ thở dài, thu tay về, nắm thành nắm, đấm đầu gối hai cái, ra vẻ nhẹ nhàng: "Ây da xấu hổ quá nha, ha ha."

Cậu đứng lên, khoa trương ôm ngực, "Đau quá á ui."

Cố Ngụy một lần nữa nhìn về phía cậu, như có hơi lo lắng.

"Không sao, em ngủ một giấc là quên." Trần Vũ cười cười nói, cậu đặt tài liệu trên bàn, "Cái này anh có rảnh thì xem, em đi đã."

Cố Ngụy đứng lên, nhưng không nói lời nào, chỉ nhìn cậu rời đi. Trần Vũ đã chạy ra tới ngoài cửa, lúc đóng cửa còn chỉ vào băng gạc trên đầu cười cười với người trong lòng, bảo: "Mai em phải đi sớm một chút, nếu không thứ này sẽ bị lộ, ngày kia lại đưa anh đi làm. Ngủ ngon!"

Cậu đóng cửa lại, dựa lưng vào vách tường, trong bóng tối và yên tĩnh, may quá cuối cùng có thể không cần cười nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro