Chương 7 - Anh không có tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mã Văn Siêu chết trong WC nhà mình.

Hắn ngồi rũ đầu trên bồn cầu, trán và hốc mắt có vết tụ máu rõ ràng, nửa người dưới trần truồng, quần cởi một bên. Tay trái nhúng vào chậu rửa mặt, máu bên trong đã loãng mất độ trong suốt, tay phải tự nhiên rũ xuống, nằm trên mặt đất là một con dao gọt hoa quả dính máu.

Đường Tây Sơn trực thuộc khu vực Trần sở trưởng quản lý, thế nên Trần Quảng Ninh cũng có mặt ở hiện trường, thấy bọn họ tới, liền đưa người chủ động rời phòng, vỗ vỗ vai Nhậm Đào, nói: "Giao cho các cậu đấy, Nhậm đội trưởng."

"Trần sở," Nhậm Đào gật đầu thăm hỏi ông, "Chú ở đây bao lâu rồi?"

"Tầm mười phút đi." Trần Quảng Ninh nói, "Đồ đạc trong phòng chúng tôi chưa hề xê dịch, chỉ mới nói chuyện với người hàng xóm báo cảnh sát đôi câu, là nhân viên làm tạp vụ cùng tiệm lẩu với người chết, cụ thể thì các cậu hỏi lại đi. Pháp y đã đến chưa?"

"Đang trên đường."

Nhậm Đào vừa dứt lời, Sử Thắng Lợi và Cố Ngụy đã mang thùng dụng cụ đến, chỗ này là tầng sáu, Sử Thắng Lợi leo thang bộ thở hổn hển, Cố Ngụy thì thần thái lại tự nhiên như không.

Trần Vũ đứng ở sau lưng bố, lặng lẽ vẫy tay với Cố Ngụy, đồng thời trợn lớn mắt hy vọng bắt được ánh mắt của Cố Ngụy.

Ở chỗ có người mới chết mà như thế dường như không quá tôn trọng, nhưng Trần Vũ trước nay chưa bao giờ có thể lừa mình dối người, vừa nhìn thấy Cố Ngụy là cậu vui vẻ, dù là ở hiện trường tử vong hay là nhà xác, dù là đứng trước bàn giải phẫu hay bên cạnh lu giòi, cứ nhìn thấy Cố Ngụy là trong đầu cậu sẽ bắt đầu bắn pháo bông, còn luôn muốn đem chùm pháo to nhất sáng nhất đến cho Cố Ngụy xem.

Đáng tiếc Cố Ngụy chỉ liếc cậu đúng một cái, lập tức nhìn Trần Quảng Ninh gật đầu, thái độ rất tôn kính: "Trần sở."

Bố cậu hiển nhiên tươi cười, thanh âm thuần hậu lại hiền lành, "Tiểu Cố cũng đến rồi? Các cậu vào bận việc đi," ông nói, "Tôi đi đây."

Nhậm Đào đưa Trương Càn Khôn đi tìm người đầu tiên phát hiện thi thể ghi chép hỏi đáp, Trần Vũ định sang phòng khác nhìn một chút, cậu theo sau Cố Ngụy vào cửa, nhìn anh đeo kính phòng hộ lên, từ trong ba lô lấy camera ra đang định bước vào WC, bước chân bỗng dừng lại đó.

Cậu không nhìn ra biểu cảm của Cố Ngụy vào lúc này, nhưng động tác tay chân như thế khiến Trần Vũ theo bản năng mà cảm thấy, trong WC có thứ khiến Cố Ngụy bất ngờ, thậm chí là khiếp sợ.

Cậu vòng sang bên phải Cố Ngụy, nhẹ nhàng cọ cọ vào cánh tay vị pháp y, hỏi: "Làm sao thế?"

Cố Ngụy không đáp, trầm mặc đi vào WC.

Thật sự cao lãnh à nha... Trần Vũ dùng mắt kiểm tra phòng khách bừa bộn, trong lòng nghĩ, hôm nay mãi đến bây giờ, Cố Ngụy còn chưa nhìn mình cái nào, chẳng lẽ mình đẹp trai như này còn chưa đủ rõ ràng ư.... Bất quá buổi tối vẫn sẽ cùng nhau về nhà nha, về sau ở gần rồi, thế là có thể cho Cố Ngụy thêm một ít cơ hội, khiến anh nhận ra vẻ đẹp giai tuy kín đáo nhưng bền bỉ của mình!

(Má ơi con tôi mặt nó dày ba tấc!)

Trong khe ghế sô pha giấu một chồng truyện tranh người lớn, trên bàn trà có ba viên thuốc màu trắng, đóng trong một túi nhựa trong, điện thoại của người chết rơi trên sàn nhà, màn hình nứt rồi, mặt bên có dấu vết từng bị ném rớt rõ ràng. Trần Vũ mang hết mấy thứ này bỏ vào túi vật chứng, tiện thể cách một lớp túi, mở chiếc điện thoại kia ra.

Thư mục album dường như toàn bộ đều lưu các clip khiêu dâm ngắn, còn có rất nhiều ảnh thoạt nhìn cực giống chụp lén từ dưới váy chụp lên, ám chỉ chủ điện thoại tuyệt đối không phải chính nhân quân tử gì. Tin nhắn trong WeChat với SMS đều tương đối bình thường, ngoại trừ chứng minh một lần nữa chủ điện thoại là một tên háo sắc thô bỉ, thì cũng không có quá nhiều điểm khả nghi.

Trần Vũ tìm kiếm khắp nhà, không phát hiện bất kỳ di thư hay gì cả, thế là đi đến WC, đứng ở cửa hỏi: "Hai vị lão sư, có kết luận gì không?"

Sử Thắng Lợi đang mang con dao gọt hoa quả thả vào túi vật chứng, nói: "Thời gian tử vong không quá sáu tiếng đồng hồ. Trên chuôi dao có dấu vân tay rõ ràng, hẳn là tự sát. Mang về đối chiếu một chút sẽ rõ."

"Hắn có phải từng bị đánh không?" Trần Vũ hỏi.

"Ý cậu là mấy chỗ này?" Sử Thắng Lợi chỉ vào phần đầu người chết, nói, "Xác thực là miệng vết thương do va chạm, nhưng nhìn màu sắc thì có vẻ là đã hai ba ngày, không phải vết thương mới trước khi chết."

Trần Vũ giơ viên thuốc mình tìm được lên, "Tôi phát hiện cái này trong phòng khách, khả năng cũng cần xét nghiệm một chút. Cố lão sư có kiến nghị gì không?"

Cố Ngụy cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi: "Có phát hiện di thư không?"

"Không có. Cả nhà lẫn điện thoại tôi đều đã lật qua." Trần Vũ nói.

Sử Thắng Lợi khinh khỉnh nói: "Có một bộ phận tương đối lớn người tự sát sẽ không để lại di thư, điều này là rất bình thường."

"Nhưng gần như tất cả người có ý định tự sát trên cổ tay đều sẽ có vết cắt do dự, người này không có." Cố Ngụy nói, "Hơn nữa góc độ vết dao cắt vào miệng vết thương cũng rất kỳ quái."

"Vết cắt do dự?" Giọng Cố Ngụy thật dễ nghe, có thể nói mãi nói mãi cho mình nghe được khum? Nói gì cũng được. Cậu hỏi: "Là gì vậy?"

"Cắt cổ tay cần độ sâu cũng như lực đạo lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của rất nhiều người, người có ý định tự sát trước khi cắt chạm đến động mạch, gần như đều sẽ nhẹ nhàng cắt vài đường, bởi vì cực kì đau, một số người đã từ bỏ ngay từ chỗ này." Cố Ngụy giải thích.

Sử Thắng Lợi tiếp nhận viên thuốc trong tay Trần Vũ, nhìn kỹ rồi nói: "Cái này rất giống LSD, nếu người chết cắn thuốc, thì không thể dùng tư duy của người thường để cân nhắc hành vi của anh ta được. Nhìn vấn đề phải nhìn toàn diện, đừng cứ muốn khoe khoang, chỉ giỏi khoe chữ trước mặt người ngoài ngành."

( thằng bất tài vô tướng suốt ngày dìm con rể bà!)

"Cố pháp y chỉ đưa ra điểm mà mình cho rằng đáng ngờ thôi, điều này rất cần thiết, lần trước vụ án kia nếu không phải anh ấy luôn kiên trì tìm lỗ kim, sẽ vĩnh viễn không có ai biết Cao Thần Huy là bị người khác mưu sát." Trần Vũ làm lơ bộ mặt đen như màn đêm của Sử Thắng Lợi, không cần phân trần đoạt lại viên thuốc, lạnh lùng nói: "Nếu như thế mà cũng bảo là khoe khoang, tôi ngược lại rất mong chờ Sử lão sư cũng có thể ngẫu nhiên mà để lộ chút tay nghề đi, chỉ sợ anh chả có kĩ thuật gì để mà khoe."

Sử Thắng Lợi tức mình gật đầu, "Bây giờ người trẻ tuổi, bản lĩnh thì không lớn mà tính khí thì rất to. Được, các cậu đều là cao thủ, tôi bị thoái hóa đốt sống cổ, không thể cúi đầu, phiền Cố pháp y thu thập một chút lông tóc các thứ trong phòng, tôi ra xe chờ cậu."

Nói xong rút xoạt kính phòng hộ xuống, xách thùng đồ nghề đi luôn xuống lầu.

"Người đâu mà thật sự!" Trần Vũ thì thầm trong miệng, xoay người nói: "Tôi giúp anh."

"Không cần, cậu mặc quần lên cho người chết đi." Cố Ngụy ngồi xổm trên mặt đất thu thập lông tóc, giọng rất bình tĩnh: "Không đáng vì tôi mà làm căng với anh ta, sau này còn phải làm việc với nhau."

"Tôi chính là không quen thấy anh ta cứ nhắm vào anh, anh cũng đâu có nói sai." Trần Vũ cầm túi vật chứng to nhét túi quần, cơn giận còn sót lại chưa tan, "Ai cũng không được bắt nạt xương sườn của tôi, không là tôi cắn liền."

Cố Ngụy nghi hoặc ngẩng đầu, "Xương sườn?"

"A, nói nhịu nói nhịu." Trần Vũ chột dạ sửa lại, "Ý tôi muốn nói, ai cũng không được bắt nạt bạn tôi."

Cố Ngụy không hé răng, một lần nữa chăm chú làm việc. Trần Vũ mặc quần tử tế, ngồi xổm cạnh anh, hỏi: "Anh vừa nói góc độ vết cắt kỳ quái, là có ý gì?"

"Tự mình cầm dao cắt cổ tay, dù là thuận tay trái hay tay phải, vết cắt đều sẽ đi từ xương cổ tay hướng về xương cẳng tay, cũng chính là từ ngón tay cái cắt về hướng ngón tay út, nhưng vết cắt trên cổ tay người chết lại ngược hướng." Cố Ngụy buông công cụ thu thập chứng cứ, kéo tay trái của cậu qua, mở lòng bàn tay hướng lên trên, một tay khác bắt chước lưỡi dao, ở trên cổ tay cậu giả vờ xẹt qua, "Cắt từ ngón út cắt vào, cắt đến bên sườn ngón cái, phương hướng này càng giống như hung thủ cầm dao, tuy rằng tự mình cũng có thể làm được, nhưng động tác sẽ rất kỳ cục, không tin cậu thử xem."

Cách hai tầng bao tay cao su, Cố Ngụy vẫn cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của thanh niên, kỳ thực ngay lúc đụng vào tay Trần Vũ anh đã hối hận rồi, việc này đâu nhất thiết phải dùng thị phạm mới nói rõ được, cho nên anh rất nhanh kết thúc giảng giải, rất nhanh liền buông tay ra.

Trần Vũ căn chính miêu hồng, với Trần sở trưởng hiền lành chính trực, đều không nên trả giá cho nỗi hận thù của anh.

Trần Vũ cúi đầu tự mình nghiên cứu trong chốc lát, miệng lẩm bẩm: "Đúng là rất kỳ cục, xem ra thật sự không phải tự sát ...."

"Vào được không?" Nhậm Đào ở bên ngoài hỏi.

"Được." Cố Ngụy đứng lên, "Tôi lại ra phòng khách với phòng ngủ xem xem."

Nhậm Đào gật gật đầu, hỏi Trần Vũ: "Có phát hiện gì không?"

"Còn chưa thể xác định là tự sát, điểm đáng ngờ rất nhiều." Trần Vũ cũng đứng lên, nói: "Trong điện thoại của anh ta tất cả đều là video khiêu dâm, còn có rất nhiều ảnh chụp lén, không phát hiện di thư."

"Hàng xóm báo án cũng nói thế, bọn tôi còn hỏi các nhân viên khác lẫn ông chủ của hắn, không ai nhìn ra hắn có khuynh hướng tự sát."

"Ngụy trang thành tự sát và mưu sát ngoài ý muốn," Trần Vũ suy nghĩ, "Hiệu quả y hệt vụ của Cao Thần Huy."

Biểu cảm của Nhậm Đào cũng hơi ngưng trọng, "Không biết hai vụ này có liên hệ gì không. Hàng xóm nói tối thứ bảy tuần trước, Mã Văn Siêu trên đường tan tầm về nhà bị người ta chặn đường, đánh cho máu đầy đầu, tiền mua băng gạc với nước sát trùng còn phải tìm anh ta mượn."

"Có báo cảnh sát không?"

"Không. Mã Văn Siêu nói với hàng xóm tối quá không nhìn thấy hình dáng đối phương, hơn nữa hắn cũng không mất đồ gì, nhưng hàng xóm cảm thấy hắn đang nói dối." Nhậm Đào nói, "Hàng xóm nói hắn thường xuyên đi mua dâm, hơn nữa còn rất bạo lực, đoán chắc là bị người ta trả thù."

"Nhậm đội!" Trương Càn Khôn từ bên ngoài vội vàng đi vàng, đưa hồ sơ công tác sang, "Cẩm Tú gửi tư liệu của Mã Văn Siêu sang, hắn đổi tên, trước kia tên là Mã Văn Danh."

Trong một nháy mắt cực ngắn, Trần Vũ thấy trên mặt đội trưởng Nhậm Đào vẻ kinh ngạc, việc này không có gì lạ, cái lạ chính là, sự kinh ngạc này dường như bị bao trùm bởi gấp đôi sự sợ hãi. Động tác của người đàn ông chậm chạp tiếp nhận tệp hồ sơ, trong lúc đọc sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

"Trường cấp 2 của hắn cũng là trung học Thiếu Dương, cùng khối khác lớp với Cao Thần Huy." Trương Càn Khôn thử thăm dò: "Nhậm đội, anh không phải vừa khéo cũng quen hắn đấy chứ?"

Sử Thắng Lợi lúc trước bãi công trở về xe, nên không rõ bọn họ đang tiếp cận mỗi lúc một gần một vụ án giết người liên hoàn, căn cứ vào quan sát hoàn cảnh cư trú của Mã Văn Siêu, hắn phán đoán dù là tự sát hay bị giết, cũng là một vụ án không thể mang đến danh vọng, tích lũy tiếng tăm gì cho bản thân, hơn nữa khinh thường Cố Ngụy hợp tác với Trần Vũ, thế nên lúc về đến trung tâm giám định, liền đề nghị với Từ Quốc Trung để Cố Ngụy một mình phụ trách vụ án này, trong tay mình còn có các án quan trọng hơn phải theo.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu xong bối cảnh vụ án, khiến lãnh đạo phán đoán sai lầm về mức độ phức tạp của vụ án, Từ Quốc Trung cảm thấy loại án nhỏ này một mình Cố Ngụy hoàn toàn có thể xử lí, vung tay lên liền đồng ý.

Lúc chuyển thi thể về đến trung tâm giám định đã qua giờ tan tầm bình thường, cảnh sát chưa liên hệ được người nhà Mã Văn Siêu --- bố mẹ hắn đều đã qua đời, chỉ có một người chú đi làm xa ở Campuchia, số điện thoại lưu lại sớm đã không dùng nữa. Có điều dù được người nhà đồng ý, Cố Ngụy cũng không thể lập tức tiến hành kiểm tra thi thể, trừ phi bên phía cảnh sát hình sự xếp án này vào hạng mục công việc cần ưu tiên xử lý khẩn cấp. Bởi nhiệm vụ chồng chất trong trung tâm giám định thật sự quá nhiều, các mẫu vật thứ hai đưa đến, có khả năng đến thứ sáu mới đến lượt được đưa vào máy móc kiểm tra.

Nhóm pháp y sớm đã đối phó với loại tình huống này mãi thành quen, cho nên trừ phi vạn bất đắc dĩ, sẽ không ai tăng ca hết.

Trừ Cố Ngụy.

Bác sĩ kiến nghị với anh, không nên cứ xem Cố Đồng như một đứa nhỏ cần bảo hộ nghiêm mật mãi, cô chỉ có chút chướng ngại về biểu đạt và đọc hiểu, chỉ số thông minh chưa thoái hóa, bảo hộ quá mức sẽ kéo chậm tốc độ tái hòa nhập xã hội của cô. Cố Ngụy tìm đọc các văn bản liên quan, biết đây là nói có lí, bởi thế anh không ngày nào cũng đến trung tâm an dưỡng, mà chuyển thành dùng phương thức video call để gặp mặt em gái, khuyến khích cô kết bạn, chậm rãi mở cửa lòng, cho gió thổi vào, cho ánh mặt trời chiếu tới.

Đây là điều Cố Đồng nên có được, bởi vì cô chưa hề làm sai bất cứ điều gì, cô chỉ là một người bị hại vô tội.

Những khói mù ấy, những hắc ám ấy, những nấm mốc và độc tố mang hình hài xấu xí làm người ta sợ hãi ấy, hẳn chỉ nên lan tràn trong thân thể của chính anh, đây là thứ anh nên nhận lấy.

Kể từ đó, trái lại tự Cố Ngụy không có chỗ để đi, tăng ca dường như trở thành lựa chọn duy nhất của anh.

Đương nhiên, hôm nay anh có việc, chẳng qua...

Điện thoại rung năm lần, Cố Ngụy mới nhận, tiếng nói trầm thấp của thanh niên vẫn như cũ tràn đầy vui sướng: "Tan tầm chưa? Giờ có thể qua đón anh được không?"

Anh cảm thấy môi thật khô, liếm mấy lần rồi cũng không hết, như bị Cố Đồng lây bệnh vậy, làm anh không biết làm sao mới phát được ra tiếng.

"Cố Ngụy?" Trần Vũ hỏi, "Anh có nghe thấy không?"

"Cảnh sát Trần," cuối cùng anh nói, "Rất xin lỗi, chiều nay tôi tìm trên mạng thấy một căn phòng thích hợp rồi, đã ký hợp đồng qua mạng, cho nên..." Cố Ngụy mím môi, vẫn rất khô, "Cho nên không phiền cậu nữa."

Sự tĩnh lặng trong điện thoại làm anh hốt hoảng, sau đó anh phát hiện, lúc tức giận giọng Trần Vũ sẽ trở nên cứng rắn, lạnh băng.

"Phòng ở đâu? Người môi giới nào? Bao nhiêu tiền?"

"Ở ngay gần đây, ba... ba bốn ngàn đi, người môi giới là..."

"Anh nói dối." Trần Vũ cắt lời anh, giọng cố đè nén phẫn nộ và thất vọng, "Anh không thích thì có thể nói thẳng, vì sao lại phải nói dối để gạt tôi?"

Cố Ngụy không còn gì để nói, "Xin lỗi... quả thật trung tâm giám định bên này cũng có mấy sinh viên mới tốt nghiệp đang tìm chỗ ở, ngày mai tôi hỏi bọn họ một chút..."

"Cố Ngụy!"

Anh ngậm miệng lại, nghe thấy hơi thở dồn dập của Trần Vũ, sự nôn nóng chói tai.

"Tôi muốn cho anh đến ở, anh không rõ sao? Tôi muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, thấy anh là tôi vui, tôi muốn nghe thấy anh nói chuyện với tôi, nghe được giọng anh là tôi vui. Quá đáng lắm sao? Tôi cảm thấy như thế không quá phận. Tôi đương nhiên cũng từng có chút ý tứ, nhưng trước khi xác nhận anh có thể tiếp thu, tôi sẽ không để cho anh biết. Tôi cho rằng đối với người bình thường mà nói, như vậy vẫn ổn, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, anh không phải người bình thường." Trần Vũ như đang nghiến răng mà nói, "Bởi vì anh không có tim, anh không có tình cảm."

Cố Ngụy theo bản năng nắm chặt điện thoại, anh muốn giải thích, lại cảm thấy không cần, bởi vì Trần Vũ hình như nói cũng không sai.

"Tôi cũng không biết bản thân vì sao lại thích loại người này," thanh niên cười một tiếng, như tự giễu, "Nhưng về sau sẽ không thế nữa."

Điện thoại truyền đến âm báo bận. Trần Vũ đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro