Chương 18 - Thế thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cha của Ninh Giáo sau khi phẫu thuật đã xuất viện, trong vòng một tuần sau khi phẫu thuật cắt bỏ u phổi là người bệnh có thể xuất viện rồi, cũng không cần đến khám lại lần nữa, cho nên lúc Cố Ngụy lại nhìn thấy Ninh Giáo ở đại sảnh phòng khám, khó tránh có chút kỳ quái.

Mà Ninh Giáo cũng là bộ dạng nặng nề tâm sự, tay cầm phim CT chân bước thật mau, một tờ quảng cáo trong túi đeo trên vai rơi ra cũng không phát hiện.

"Cô gái," phía sau có một dì ngồi xe lăn kêu lên, "Đồ của cháu rớt rồi này."

Ninh Giáo quay đầu, giật mình chạy về nhặt, "Cảm ơn ạ!"

Dì kia thoạt nhìn tuổi ngoài bốn mươi, khuôn mặt mảnh khảnh, nhìn Ninh Giáo biểu cảm rất hiền từ, hỏi: "Cháu cũng thích tranh Pissarro sao?"

Cố Ngụy nhìn chăm chú hơn, mới phát hiện trên tờ quảng cáo ghi "Triển lãm tranh Pissarro" in mấy chữ to, Ninh Giáo chỉ cười cười trả lời: "Cháu chỉ thuận tay cầm một tờ thôi ạ, có đi hay không còn chưa nghĩ kĩ. Họa sĩ phái Ấn tượng, đương nhiên phải Monet mới đáng xem nhất."

"Chắc cháu không quá hiểu trường phái Ấn tượng," dì kia nói, "Lãnh tụ chân chính của phái này không phải Monet, mà là Pissarro. Ông ấy là họa sĩ duy nhất tham gia cả 8 triển lãm của phái Ấn tượng, là bậc thầy chắc chân nhất của phái Ấn tượng."

Cố Ngụy biết Ninh Giáo đặc biệt thích Monet, thậm chí thích hơn cả Van Gogh, tuyệt sẽ không cho phép có người nói Monet không phải là Top 1 của phái Ấn tượng. Quả nhiên, Ninh Giáo nhíu mày, không phục mà nói: "Pissarro có tác phẩm nào mà nhà nhà đều biết không? Đến cả tác phẩm tiêu biểu 《 sông Rhine và Bảo tàng Louvre 》cũng thường thường thế thôi."

Dì kia cười nhạt, biểu cảm hiền từ đổi thành khinh miệt, "Là 《 sông Seine và Bảo tàng Louvre 》."

Thần sắc của Ninh Giáo có hơi xấu hổ, lại càng chẳng vui vẻ gì, "Sông gì thì sông, dù sao cũng chả có gì đẹp." Nói xong cũng kệ dì kia, quay đầu đi luôn.

Cố Ngụy không gọi cô, di động vừa vặn rung, là chủ nhiệm nhắn tin vào groupchat, đến lúc anh xem xong ngẩng đầu lên, phát hiện dì nọ đã không thấy đâu nữa.

Cố Ngụy trở về khoa, hỏi Phương chủ nhiệm, mới biết kết quả sinh thiết khối u phổi của cha Ninh Giáo không tốt lắm, bước đầu chẩn đoán ác tính, cũng may không có dấu hiệu khuếch tán, vẫn ở giai đoạn 1, xem như trong cái rủi có cái may.

Phương chủ nhiệm rất quan tâm tình huống cá nhân của anh, biết anh với Ninh Giáo sớm đã chia tay, cũng chẳng thấy có gì đáng tiếc.

"Con bé đó rất có chủ ý, kết quả báo cáo chưa nói là ác tính, tôi nắm chắc tám chín phần mười, bảo nó tận dụng thời gian đưa cha đến làm một bước kiểm tra nữa, nó còn chưa tin đâu, nói mình đã hỏi bác sĩ này bác sĩ kia, người ta nói không phải ác tính." Phương chủ nhiệm đã gặp qua nhiều trường hợp, cũng không trách mà chỉ cười, "Tôi nói với nó, nếu không tin tôi, tốt nhất đừng tới tìm tôi, kết quả nó liền nổi giận, nói thái độ tôi không tốt."

Cố Ngụy không biết nên nói gì, cái này xác thực rất giống tính cách Ninh Giáo.

"Tôi nói, cô gái như vậy không hợp cậu đâu, đương nhiên vì cô cậu đã chia tay nên tôi mới nói được." Phương chủ nhiệm nhìn anh từ trên mắt kính, "Hôm nay sao lại tâm sự nặng nề thế? Tình cũ chưa xong với người ta à?"

"Không có đâu chủ nhiệm," Cố Ngụy dở khóc dở cười, "Là có chút chuyện với bạn bè thôi."

"Bạn bè? Trước khi xác định quan hệ thì đều là bạn bè cả, tưởng tôi không hiểu hử?" Phương chủ nhiệm biểu cảm "Tôi hiểu hết nhé", cười nói, "Có điều cậu yêu đương cũng là chuyện tốt, đừng để già néo đứt dây."

Cố Ngụy chột dạ gật đầu, anh nào có yêu đương đâu? Có trách chỉ trách mình chưa có bạch nguyệt quang, bây giờ người ta muốn làm đối tượng của bạch nguyệt quang, đương nhiên mình không có phần. Ghét nhất chính là, sau sự kiện không thể nói tối qua, đến cả tư cách coi thường bạch nguyệt quang của người ta anh cũng không có, tự thẹn với Trần Vũ, chỗ nào còn dám nói bậy về người trong lòng của cậu? Mà Trần Vũ cũng tức, sáng sớm đi ra ngoài mua tiểu long bao khéo cũng là tiên lễ hậu binh (*). Bọn họ rất khó tiếp tục làm bạn cùng phòng, Cố Ngụy nghĩ, cho dù không có chuyện ngày hôm qua, cũng rất không tiện, bởi vì Trần Vũ đã và đang đi tranh thủ với người kia rồi, có nam nhân khác trong nhà xác định là không hay. Có lẽ Trần Vũ hy vọng mình sẽ dọn đi, lại ngượng phải mở miệng, cho nên mới đi mua Tiểu Long Bao, chỉ là cuối cùng chưa kịp nói đã bị điện thoại cắt ngang.

(*) Tiên lễ hậu binh, trước kính lễ, sau động binh, ý nói ngọt ngào đi trước sau đó đập nhau.

Nghĩ đến đây, Cố Ngụy càng thêm khổ sở, lúc ở cùng Trần Vũ anh không hề có cảm giác của cẩu độc thân, nhưng bây giờ anh lại phải trở lại với cuộc sống một mình rồi.


Buổi chiều có một dãy số lạ gọi tới, hỏi anh có hứng thú mua lại cửa hàng đang làm ăn có lãi không, nếu là ngày thường, Cố Ngụy căn bản sẽ không nói quá nhiều, nhưng hôm nay anh có ý khác. So với việc bắt Trần Vũ tự mở miệng, chi bằng mình kiếm cớ dọn đi, như thế có lẽ sẽ không làm cho bọn họ xấu hổ đến nỗi trở thành người xa lạ.

Anh hỏi đối phương có phải là người môi giới bất động sản hay không, sau khi nghe câu trả lời khẳng định, bày tỏ mình muốn thuê một căn nhà, yêu cầu duy nhất là cách bệnh viện càng gần càng tốt. Đối phương ghi lại phương thức liên lạc của anh, đồng ý nếu tìm được căn nào hợp lý sẽ gọi lại.

Anh cũng chưa gọi cho Trần Vũ nói chuyện về nhà ăn cơm. Tới gần chạng vạng, trong khoa có một đồng nghiệp nữ vốn sẽ phải trực đêm hỏi có ai có thể đổi ca cho mình không, cô phải về nhà chăm sóc con gái ốm, Cố Ngụy chủ động đổi ca cho cô. Lúc phát WeChat báo với Trần Vũ tối nay mình trực ban không về, anh thấy mình đang nhè nhẹ thở ra.

Nhưng dường như cũng không phải, có cái gì đó cứ đè nặng trĩu trong lòng, trong hơi thở cũng nổi lên ủy khuất cùng chua xót, làm Cố Ngụy không thể thả lỏng hoàn toàn trở lại.



Trần Vũ đã ba ngày không gặp Cố Ngụy.

Ngày đầu tiên, Cố Ngụy thay đồng nghiệp trực ban; ngày thứ hai, Cố Ngụy tự mình trực ban--- con của đồng nghiệp vẫn ốm, Cố Ngụy không bắt cô đổi trực với mình; ngày thứ ba là thứ sáu, Cố Ngụy vừa tan làm liền về nhà bố mẹ.

Tuy trong điện thoại ngữ khí nghe rất tự nhiên, nhưng Trần Vũ vẫn cảm nhận được thứ mình sợ nhất ---- sự xa cách của Cố Ngụy.

Sáng thứ bảy lúc cậu gõ cửa nhà họ Cố, loại cảm giác này đã lên đến đỉnh điểm.

Cố Ngụy ngồi trên sô pha phòng khách, trợn mắt há mồm nhìn cậu, thay vì nói là bất ngờ, thì giống trở tay không kịp hơn.

"Sao em lại tới đây?"

"Mẹ gọi điện bảo Tiểu Vũ đến đấy," Mẹ Cố mời cậu vào nhà, không quên quở trách con trai, "Biết ngay là con sẽ quên mà."

Cũng không phải đã quên, chỉ là không muốn cậu tới, chỉ là không muốn nhìn thấy cậu.

Bởi vì cậu đã vượt rào.

Cố Ngụy đứng lên khỏi vị trí trên sô pha, bây giờ đến lượt Trần Vũ trợn mắt há mồm, bên cạnh Cố Ngụy ngồi một Cố Ngụy khác. Không phải, là Cố Nhất Dã.

"Cố ... Cố tổ trưởng?!"

Cố Nhất Dã, tổ phó tổ đội điều tra quét hắc lâm thời do trung ương cử xuống thành phố Tân Giang đứng lên, mỉm cười vươn tay về phía cậu: "Chào cậu, đồng chí Trần Vũ."

Cố Ngụy ở một bên hơi hé miệng, lộ ra một cái răng thỏ trắng, "Hai người quen nhau?"

"Đấy thấy chưa, mẹ đã bảo gọi Tiểu Vũ tới là đúng mà." Mẹ Cố đắc ý nói, "Mấy đứa ngồi xuống trước đi, sủi cảo một tí là xong. Tiểu Bắc vào đây giúp mẹ."

"Con đi ngay đây mẹ." Chờ mẹ vào bếp, Cố Ngụy mới nhỏ giọng hỏi Cố Nhất Dã: "Cho nên là anh cũng tới bắt Ninh Minh Xuyên ư?"

Cố Nhất Dã cười cười: "Tin tức tuyệt mật, không tiện tiết lộ. Nhưng đúng là anh đã sớm gặp Trần Vũ."

"Sớm đã..." Cố Ngụy nghi ngờ nhìn hắn, nhưng bản thân Trần Vũ cũng không rõ, "Sớm là từ lúc nào ạ?"

"4-5 năm trước đi." Cố Nhất Dã nói, "Tôi từng tới chi đội cảnh sát võ trang Tân Giang một thời gian, trong lúc đó có đến học viện cảnh sát làm huấn luyện viên dạy môn đấu vật, lúc đó tôi đã nhớ rõ cậu, thi đấu rất có kĩ xảo, tôi rất thích."

Được tiền bối khích lệ như vậy, mặt Trần Vũ đỏ cả lên, gãi ót nói: "Cảm ơn... Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được anh, hóa ra anh là ca ca của Cố Ngụy sao? Hai người lớn lên rất giống nhau, đặc biệt là miệng với cằm."

"Tôi là anh họ của cậu ấy. Còn vì sao lớn lên lại giống nhau như thế," Cố Nhất Dã nhướng mày cười, ý tứ hơi chút kiêu ngạo không thể kiềm chế, "Tôi đoán là cũng do duyên phận đi."

Cố Ngụy nhìn cậu, sau đó lại nhìn Cố Nhất Dã, cuối cùng lại nhìn cậu, biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ lại xen một tia tức giận, nhưng Trần Vũ còn chưa kịp mở miệng hỏi, Cố Ngụy đã xoay người đi vào bếp.

Sủi cảo đã gói xong cho vào nồi, mẹ chỉ bảo anh hỗ trợ dọn bát đũa thôi. Cố Ngụy trầm mặc mở tủ, lúc lấy ra cái chén đầu tiên, đã nghe mẹ hỏi: "Con với Tiểu Vũ làm sao thế?"

"Chả sao cả." Cố Ngụy nói.

"Không sao cả là làm sao? Từ nhỏ đến lớn trí nhớ của con đều tốt, chuyện nên làm chưa bao giờ quên, vì sao con không muốn nó đến?"

"Vì sao phải cho cậu ấy đến?" Cố Ngụy tức đến phát hỏa, "Cậu ấy cũng có phải họ Cố đâu!"

Mẹ lại cười, "Thế mà còn bảo không có chuyện gì? Chẳng phải lúc nào con cũng thích nó nhất hay sao? Lúc còn nhỏ có cái gì ngon có cái gì chơi vui đều chia cho nó. Tiểu Vũ chọc con cái gì?"

"Ai thích cậu ấy?" Cố Ngụy thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, "Lời không thể nói bậy đâu mẹ, lát nữa đi ra ngoài mẹ ngàn vạn lần đừng nói như thế!"

Điện thoại rung trong túi, Cố Ngụy buông chén, nhìn điện thoại báo kà người môi giới, liền nghe máy.

Đối phương bày tỏ đã kiếm được mấy căn rất ổn, hỏi anh khi nào có thời gian đến xem tận nơi.

Cố Ngụy nói: "Cậu gửi ảnh chụp thực tế qua cho tôi, tôi chọn xong sẽ liên hệ với cậu."

"Con lại muốn đổi chỗ ở à?" Mẹ hỏi, "Không ở cùng Tiểu Vũ nữa sao?"

Cố Ngụy thả di động, tức giận nói: "Không được, ảnh hưởng người ta yêu đương, không hay."

Mẹ anh rất là giật mình: "Tiểu Vũ đang yêu đương á? Với ai?"

"Mẹ hỏi cậu ấy ấy!" Cố Ngụy bưng một chồng bát đi ra ngoài.

Trong bữa cơm, cha anh và Trần Vũ nói chuyện mấy vụ án gần đây, mẹ anh cũng hỏi Cố Nhất Dã rất nhiều chuyện trong quân đội, còn mập mờ nhắc cả vấn đề cá nhân của anh, Cố Nhất Dã cũng không hề giấu giếm, rất hào sảng nói không muốn kết hôn, một mình cũng khá tốt.

Cố Ngụy tuy còn chưa nguôi giận, nhưng xem như vì tình bạn nhiều năm, vẫn cứ quyết định vun vào một chút, anh cũng không nhìn nổi Trần Vũ đau lòng.

"Đừng nha anh, có đôi khi không tìm thấy hoa tươi, chứng tỏ cái anh cần là cây lớn, bởi vì cây lớn so với hoa tươi lại càng thích hợp với anh hơn." Anh chạm chạm khuỷu tay Trần Vũ, "Em bảo có đúng không?"

Trần Vũ ngẩng đầu khỏi chén sủi cảo, biểu cảm có chút ngốc, "À vâng, đúng là thế."

Cố Nhất Dã cười hỏi: "Thế Tiểu Bắc đã tìm được cây lớn của mình chưa?"

Vấn đề này không hiểu sao lại chạm vào chỗ đau của anh, Cố Ngụy chỉ thấy ngực một trận chua xót, đương nhiên không phải vì mình với Ninh Giáo chia tay, anh cũng không rõ nữa, có lẽ vì ngủ hai ngày ở văn phòng, làm anh phá lệ nhớ nhung một cái giường tên là Brekke, nhưng mà không phải chỉ cần mang giường và nệm đi, anh sẽ không còn thấy cô độc nữa hay sao?

Đại não cùng trái tim đều biết đáp án. Nếu không anh đã chẳng khổ sở đến vậy.

Di động liên tiếp rung mấy lần, là thông tin người môi giới chỗ ở phát tới, Cố Ngụy cúi đầu nhìn màn hình, mượn cái này để trốn tránh câu hỏi của anh họ.

Mấy chỗ đều không hoàn toàn làm người vừa ý, nhưng Cố Ngụy lại thấy vẫn nên mau chóng dọn đi, thế là miễn cưỡng chọn một căn, chuẩn bị ăn xong cơm sẽ gọi điện lại cho người môi giới.

Lúc ngẩng đầu lên, anh phát hiện Trần Vũ đang nhìn mình chằm chằm, lập tức dời tầm mắt, chuyên chú ăn cơm, thậm chí rất chột dạ mà gắp cho Trần Vũ hai cái sủi cảo, "Ăn đi, nhìn anh làm gì?"

Nhưng sau đó hình như Trần Vũ không ăn gì nữa.

Sau khi ăn xong Cố Ngụy đi rửa chén, Trần Vũ cũng vào giúp, tuy anh một lần nữa tỏ vẻ không cần, thanh niên cũng không có ý định rời đi.

Cố Ngụy khe khẽ thở dài, nói: "Em đáng lẽ nên nắm lấy cơ hội, tâm sự với anh của anh nhiều một chút, kéo gần quan hệ."

"Tổ kiểm tra và tổ bọn em đã đạt được thỏa thuận hợp tác phá án, em không cần lấy lòng Cố tổ trưởng."

Cố Ngụy phục, cái mạch não này còn thẳng hơn cột điện, thật sự có thể tìm đối tượng à?!

"Buổi tối bọn em còn có việc, cho nên lát nữa em phải về." Trần Vũ quay mặt đi nhìn anh, "Anh đi cùng em được không? Em có lời muốn nói với anh."

"Giờ nói luôn không được sao?"

Trần Vũ an tĩnh một lát, trả lời: "Nếu đủ may mắn trúng được 5 triệu, sau này em cũng sẽ nói ở đây, nhưng trước mắt em muốn nói trước với anh một chút."

Ngay từ đầu, Cố Ngụy chỉ là chửi thầm cậu lại bắt đầu nói mấy chuyện mình nghe không hiểu, nhưng nửa tiếng sau lúc ngồi ghế sau chiếc Yamaha, cảm nhận gió xuân ấm áp thổi qua cơ thể, dần dần nhận ra ý vị trong đó.

5 triệu, gặp phụ huynh, muốn tranh thủ trước sự ủng hộ của bạn thân đồng thời là đệ đệ của đối tượng.

Cố Ngụy nhìn vai lưng rộng lớn của người ngồi trước, ngọn tóc ngắn ngủn bên dưới mũ bảo hiểm, đột nhiên không muốn về nhà nhanh như vậy, cảm ơn tiếng gió giấu tiếng anh thở dài, anh thay Trần Vũ lau mồ hôi, bởi vì thoạt nhìn anh biết cậu rất khó thu phục anh họ của mình, đồng thời cũng cảm thấy tiếc thay cho cậu.

Con đường này không thể nào đi mãi không hết, nửa tiếng sau, bọn họ đã tới nơi. Cố Ngụy lừng khừng đi lên lầu, gục đầu ở phòng khách, chuẩn bị nghênh đón sự thẳng thắn của Trần Vũ, chuẩn bị điều động toàn bộ cơ mặt, trưng cho đối phương vẻ tươi cười như mặt trời nhỏ, cổ vũ đối phương dũng cảm theo đuổi tình yêu.

Nhưng Trần Vũ chỉ đứng đó nói, "Vì sao muốn chuyển đi?"

Anh kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức ý thức được lúc nãy ăn cơm đã bị đối phương nhìn thấy màn hình di động, không khỏi trong lòng căm giận: Xem ra phải đổi cái màn dính chống nhìn trộm rồi.

Trần Vũ không đợi được câu trả lời, lại hỏi: "Em đã làm sai cái gì?"

Cố Ngụy lắc đầu thấp giọng nói: "Người làm sai là anh."

"Em đã bảo không trách anh, em là lo cho anh."

"Anh biết." Anh lại bắt đầu bấu đường may quần, "Nhưng anh ở đây, trước sau đều không tiện."

Trần Vũ hai tay chống nạnh, đường cằm căng chặt, tiếng hít thở rất nặng, như một con thú bị vây cùng đường, thanh niên liếm môi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mới nói: "Tối hôm đó chính anh đồng ý em mới giúp anh, anh không thể vì vậy mà bỏ đi, như thế là không công bằng."

"Không phải vì cái đó, ít nhất không hoàn toàn vì cái đó."

Thanh niên cần như đang cực lực nhẫn nại hỏi: "Thế thì vì cái gì?"

Cố Ngụy nôn nóng ngẩng đầu, "Em vì sao không nói thật cho anh biết?"

Trong một nháy mắt, anh biết mình đã đoán đúng tất cả, bởi vì trên mặt Trần Vũ viết rõ bốn chữ - "Anh biết rồi ư?"

"Đúng thế, anh biết rồi." Cố Ngụy nói, "Tối hôm đó em đột nhiên bịt mắt anh là muốn hôn anh, bởi vì mũi của anh rất giống Cố Nhất Dã đúng không?"

Trần Vũ mở to hai mắt: "Em..."

"Em khoan hẵng giảo biện," Cố Ngụy lời lẽ đường đường chính chính mà nói, "Anh thừa nhận anh đã làm một việc rất có lỗi với em và Cố Nhất Dã, nhưng em xem anh là thế thân cũng không có bao nhiêu phúc hậu. Chúng ta xem như huề nhau, ai cũng không nợ ai, sau này vẫn là bạn bè. Anh dọn đi đơn thuần là nghĩ cho em, đương nhiên, anh cũng không muốn làm bóng đèn."

Trần Vũ nhìn anh, dở khóc dở cười lại không thể nhịn được nữa, "Giờ em giảo biện được chưa?"

"Đợi chút đã." Cố Ngụy nói, "Định nói cảm ơn thì khỏi đi, nệm cũng không cần chuyển tiền cho anh, em thích thì cứ giữ lại, cảm thấy khó chịu thì anh mang đi."

"Nói xong chưa?"

"Ừ." Anh thở ra một hơi, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Trước tiên em nói cho anh biết anh đoán có đúng không đi?"

"Đúng." Trần Vũ rất bình tĩnh nói, "Tối hôm đó em đột ngột che mắt anh lại là muốn hôn anh. Cái này đúng."

Cố Ngụy: "...."

Trong ngơ ngẩn anh mờ mịt hỏi: "Chẳng lẽ không phải vì..."

"Bởi vì em thích anh." Trần Vũ nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Em chỉ từng thích một người, đó là anh, Cố Tiểu Bắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#vcct