Chương 3 - Em muốn anh vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà Trần Vũ cách khu Lâm Hải 25km, Cố Ngụy đã thử, lái xe trong tình huống hoàn toàn không kẹt xe cũng cần 40 phút, Trần Vũ chắc chắn đã lái rất nhanh mới có thể trong vòng nửa tiếng đến được dưới lầu căn chung cư anh thuê.

Cố Ngụy không biết sẽ được đưa đi đâu, có chút tò mò, lại nhiều chút mong đợi. Anh nhận mũ bảo hiểm của Trần Vũ, đánh giá thanh niên cảnh sát mặc áo da quần jeans và bốt cổ ngắn Martin, cười cười khen ngợi: "Wow, Tiểu Vũ của chúng ta toàn thân tuấn tú, như kỵ sĩ chuẩn bị đưa công chúa đi trốn vậy!"

Thanh niên giấu đôi mắt đang cười sau lớp kính bảo vệ, "Thế nhanh xuất phát đi thôi, Ngụy Ngụy công chúa."

Cố Ngụy đập đối phương mấy cái rồi mới ngồi lên ghế sau chiếc Yamaha màu đen. Chỗ này trừ anh với Trần San, chưa ai từng ngồi qua, đương nhiên đây là 'lời nói một phía' của Trần Vũ, tính chân thật còn phải kiểm chứng.

Mười phút sau, bọn họ đứng trước cửa một khách sạn xa hoa ở trung tâm thành phố.

Xe máy đặt ở bãi đỗ xe bên cạnh, Cố Ngụy có chút kinh ngạc tháo mũ bảo hiểm xuống, lại thấy người bạn tốt biểu cảm tự nhiên tiến đến, nói với phục vụ khách sạn đôi câu, người phục vụ liền bày ra tư thế mời vào.

Trần Vũ quay đầu, vẫy tay với anh, "Lại đây".

Cố Ngụy ngây thơ mờ mịt theo sau, hai người đi theo người phục vụ xuyên qua đại sảnh sáng đèn, đi vào thang máy, lúc này vừa vặn có thang máy đến, hai người đàn ông trung niên mặc đồ tây giày da mỗi người nắm tay một cô gái trẻ quần áo mát mẻ, trong thanh âm ồn ào nói cười đi ra.

Cố Ngụy phát hiện ánh mắt Trần Vũ gắt gao nhìn theo một người, mãi đến thân ảnh đối phương biến mất trong cửa lớn quán bar, nam nhân kia rất gầy, bọng mắt rũ xuống, làn da lỏng lẻo khô ráo, mặt như một con cá hồi bị rút cạn nước. Trong ánh mắt cậu nhìn người đàn ông có thứ gì đó, sắc bén, nhọn hoắt, ẩn ẩn tản ra ánh sáng lạnh, Cố Ngụy vô cùng rõ, đây là Trần Vũ đang trong trạng thái làm việc.

Nhưng khi bọn họ tiến vào thang máy, sau khi người phục vụ hỗ trợ quẹt thẻ và ấn sáng nút lên tầng thượng, Trần Vũ đã khôi phục trạng thái ban đầu. Thang máy đi đều lên tầng, không có ai khác, vẻ mờ mịt và nghi hoặc trên mặt anh hẳn là đã sớm bị cậu phát hiện, nếu không Trần Vũ sẽ không nghiêng đầu cười như không cười mà trêu chọc anh: "Bác sĩ Cố thoạt nhìn rất căng thẳng nha, sợ em đưa anh đi thuê phòng hay sao?"

Cố Ngụy nhìn đèn chửi thề, vốn anh chỉ nghi hoặc, nghe xong mấy lời này ngược lại thật sự bắt đầu căng thẳng, đồng thời lại khó tránh buồn cười, "Cho dù em có dẫn anh tới thuê phòng, trừ đánh bài đôi còn có thể làm gì? Anh có gì mà phải căng thẳng?"

Trần Vũ hơi gợn khóe môi, ánh sáng trong mắt dưới ánh đèn vàng trở nên ái muội không rõ ràng.

"Anh cảm thấy em sẽ không làm gì khác, đúng không?"

Việc khác...?

Cố Ngụy đột nhiên thấy miệng khô, anh thử nuốt nước bọt, tiện đà nỗ lực cười nói: "Cảnh sát Trần đừng hiểu lầm, anh không có ý coi thường em. Nhưng có một số việc, có làm được hay không không quan trọng, có nghĩ đến hay không mới là chủ yếu, đúng không?"

"Anh cảm thấy em không nghĩ?" Ý cười của cậu trai càng sâu, "Hay là anh không nghĩ?"

Cố Ngụy đã hơi ngốc, lúc đầu đang nói cái gì ấy nhỉ? Thuê phòng đánh bài à?

Có thể bộ dạng cứng họng của anh quá ngốc, Trần Vũ cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng, vừa vặn thang máy đã đến tầng trên cùng, anh bị cậu trai nắm cổ tay kéo ra ngoài.

Cách vách thang máy là một hàng hiên, đèn khẩn cấp ở góc tường phát ra màu xanh lục sâu kín, Trần Vũ đưa anh hướng về phía trước.

Đại khái là bởi xung quanh quá tối, lại có lẽ vì động tác Trần Vũ dắt tay anh quá tự nhiên, Cố Ngụy thế mà chẳng có cảm giác gì quái dị, chỉ yên tĩnh đi theo bạn tốt bước từng bước về phía trước, đi vào một tấm cửa sắt rất nặng nề. Cửa lớn không khóa, Trần Vũ dùng sức đẩy ra, gió đêm trong nháy mắt rót vào hàng hiên, Cố Ngụy kéo chặt áo gió, chậm rãi bước vào dưới sao trời.

Tầng 45, tuyệt đối không phải tòa kiến trúc cao nhất thành phố này, nhưng đứng ở đây, phóng tầm mắt nhìn ra xa, một nửa cảnh đêm đô thị cuồn cuộn như sóng biển, dũng mãnh lao vào lòng. Một tòa nhà chọc trời lay động, trong ánh đèn lộng lẫy lấp lánh, trên đường nhà nối tiếp nhà, ngựa xe như nước, tựa như một dòng sông đèn, giao hòa ảo diệu ngay trước mắt anh.

Cố Ngụy kinh ngạc cảm thán mà đi về phía mái nhà, quan sát mọi thứ dưới chân, "Chỗ này đẹp quá...." Anh quay đầu nhìn về phía Trần Vũ, "Sao em lại biết một chỗ như thế này?"

"Em từng giúp giám đốc hành chính của khách sạn này một việc nhỏ, là anh ta nói cho em biết chỗ này có một cái 'đài ngắm cảnh'." Trần Vũ nói, "Có điều chỉ mùa đông mới có thể âm thầm đi lên, thêm hai tháng nữa, bể bơi lộ thiên sẽ mở cửa."

Cố Ngụy lúc này mới phát hiện cách đó không xa có một cái bể rất lớn, bên trong không có nước, cạnh bể có có mấy cái ghế nằm khoan chặt xuống sàn.

Có điều bây giờ anh nghĩ đến lại là một chuyện khác.

"Em giúp anh ta cái gì?" Cố Ngụy có chút lo lắng nói, "Em cũng không được phạm sai lầm nha đồng chí Tiểu Vũ."

Trần Vũ cười đáp: "Anh ấy bị mất một con chó rất quý, em giúp anh ấy tìm về, nhân tiện phá một băng chuyên trộm thú cưng đắt tiền."

Hóa ra là thế, Cố Ngụy tức thì thả lỏng, "Cảnh sát Trần lợi hại nha," anh giơ ngón cái không tiếc lời ca ngợi, "Em đúng là một đồng chí cảnh sát siêu tốt!"

Tay Trần Vũ đáp trên rào chắn, nhìn ánh đèn neon xa xa, nói: "Mời bác sĩ Cố định nghĩa 'tốt'."

"'Tốt', tức là nghiêm túc trong công việc, công bằng, nhiệt tình đối đãi từng người đến tìm mình xin trợ giúp, hơn nữa cũng thật sự giúp được họ."

Trần Vũ nghiêng đầu qua, "Dựa vào tiêu chuẩn này mà nói, anh cũng là một thầy thuốc tốt."

Cố Ngụy cảm giác độ cong khóe môi chính mình chậm rãi biến mất, "Nhưng anh đến chính thầy mình cũng không cứu được. Nếu lúc trước ông ấy không chọn dùng phương án của anh, có lẽ bây giờ vẫn còn sống..."

"Anh có biết trong kho hồ sơ của Cục công an, sẽ có một ngăn tủ chuyên để tài liệu của các vụ án bị treo không?"

"Chính là những vụ án chậm chạp không tìm ra hung thủ, không thể phá án đấy à?"

"Đúng vậy. Trong đó 80% đều là án từ 5 năm trở lên, bởi vì tỷ lệ phá án sẽ giảm dần theo thời gian, vụ án phát sinh càng lâu, càng khó tìm được nhân chứng và manh mối hữu hiệu." Trần Vũ xoay người, tựa lưng vào rào chắn, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm được ánh đèn thắp sáng, "Em nhận chức hai năm rưỡi nay, đã từng trải qua hai vụ án như thế, hung thủ vẫn chưa tìm được. Giờ tài liệu về hai vụ án đó đều đã bị để vào ngăn tủ kia, có thể nói, vận mệnh của chúng với các vụ án khác trong ngăn tủ rất khó khác đi."

Cố Ngụy trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Có thể là vì hung thủ thật sự thông minh, cũng có thể là vận khí tốt, loại chuyện này luôn luôn xảy ra, ít nhất trong lúc điều tra, mọi người đã làm hết sức."

Trần Vũ nhẹ giọng cười một chút, "Anh biết không," chàng trai nói, "Thật sự lúc mới xảy ra vụ án, khó khăn ban đầu không phải là không có manh mối, mà là có quá nhiều manh mối, nhưng nhân lực lại quá ít, điều này có nghĩa là bọn em phải chọn giữa theo hay bỏ, phán đoán manh mối nào xứng đáng đào sâu, sắp xếp nhân lực hợp lý để điều tra các bước kế tiếp. Cảnh sát căn cứ vào kinh nghiệm cùng năng lực đưa ra phán đoán đại đa số là chính xác, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ lật xe, cực khổ tra xét, cuối cùng đi vào ngõ cụt, trống rỗng, chẳng thu hoạch được gì, mà lúc này lại quay đầu đi theo các manh mối lúc trước không được coi trọng, thường là đã quá muộn rồi. Kết quả là, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, người chết không được an giấc ngàn thu, người nhà vĩnh viễn không thể buông bỏ. Có lẽ còn tệ hơn đó là, hung thủ kia sẽ tiếp tục ra tay lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba."

Cố Ngụy nghe được giọng nói của chính mình, trong gió đêm trở nên vô cùng xa xôi:

"Cho nên, trước khi ra quyết định, không ai biết thu hoạch cuối cùng là phần thưởng hay là một cái giá khủng bố."

"Nhưng mà tiếp theo đó, chúng ta vẫn phải dựa vào kinh nghiệm và kiến thức lí luận để đưa ra quyết định." Trần Vũ quay đầu, dư quang hình như chăm chú nhìn sườn mặt anh, "Em sẽ không vì hai vụ án treo kia mà từ bỏ điều tra những vụ án mới, nếu một lần không thành công đã dừng bước, như vậy chúng ta không chỉ không an ủi được những người kia, mà vì thế sẽ càng phụ thêm nhiều người nữa."

Gió lạnh thổi qua mặt, Cố Ngụy nhìn mây bay trong gió, cùng ánh trăng như ẩn như hiện trong mây, nội tâm thong thả nhấm nháp lời vừa nghe được, cuối cùng anh quay mặt lại muốn đón nhận ánh mắt chăm chú của Trần Vũ, nhưng phát hiện chàng trai hình như cùng lúc đó cũng dời tầm mắt đi.

"Hình như anh đã hiểu rồi," anh nói.

"Lúc nào cũng nói chuyện của em, hy vọng không làm anh phát chán." Trần Vũ thẹn thùng cười, "Đáng tiếc em không nghe được nhạc cổ điển, không thích đọc sách cũng như không hiểu nghệ thuật, nói chuyện phiếm với em có phải rất không thú vị?'

"Không phải." Cố Ngụy chắc chắn nói, "Đêm nay em rất giống một triết gia, có những lời anh phải về nghĩ lại."

"Triết gia..." Chàng trai bất đắc dĩ nói, "Đừng có khen cho em chết chứ."

"Trần Vũ," anh bộc lộ ra biểu cảm nghiêm túc trịnh trọng nhất, "Hình như em không biết bản thân tốt đến mức nào, con người anh thật sự rất bắt bẻ rất khó sống chung, nhưng anh vẫn luôn thấy là mình rất may mắn vì có một người bạn tốt như em. Trong lòng anh, em xứng đáng với những gì tốt nhất thế giới."

Đôi mắt anh trong veo sáng rực dưới bầu trời đêm, Trần Vũ ý cười nhàn nhạt nói: "Thứ tốt nhất trên đời này em đã gặp được, nhưng nó không thuộc về em."

"Em đã gặp cái gì?"

Trần Vũ chậm rãi quay mặt lại, nhìn anh, "Em gặp được một đôi mắt, liền không sao quên được."

"Em lại nghĩ đến bạch nguyệt quang của em đó phải không?" Cố Ngụy có hơi tức giận, cũng rất bất đắc dĩ, "Em sao lại ngốc như vậy, cho dù cô ấy có là người tốt nhất thế giới, đã không thích em thì cái gì cũng không phải. Em căn bản không kém cạnh, lớn lên vừa đẹp trai vừa thông minh, có một công việc ổn định có thể diện, hoàn toàn có thể đạt được hạnh phúc thuộc về chính mình."

"Về sau có lẽ sẽ thế," chàng trai cười tự giễu, "Thật sự không có gì, em vốn không ôm quá nhiều hy vọng xa vời."

"Trần Vũ," anh xụ mặt, giọng nặng nề, "Loại lời nói này em vẫn dùng để tự lừa dối bản thân. Anh không muốn em khổ sở, anh có thể làm gì giúp em được không?"

"Em không hề khổ sở." Trần Vũ mỉm cười, như là một dạng an ủi, "Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đó cười, em đã cảm thấy vô cùng tốt." Chàng trai cúi xuống nhìn đồng hồ, "10 giờ hơn rồi, em đưa anh về."

Lúc xuống lầu, Cố Ngụy ở trong thang máy chợt nghĩ đến muốn hỏi: "Vị giám đốc hành chính kia cũng rất độc đáo nhé, vì sao lại đề cử nóc khách sạn cho em?"

"Trên nóc nhà cảnh sắc rất đẹp, hơn nữa đấy là nơi anh ấy tỏ tình thành công, chắc ở trong lòng cũng có vị trí tương đối đặc biệt đi."

"Anh ấy tỏ tình trên nóc nhà á?" Cố Ngụy không khỏi cảm thán: "Thật đúng là một nơi không giống ai nhỉ."

Mãi cho đến khi thang máy xuống đến đại sảnh, Trần Vũ vẫn chưa tiếp lời, trước khi ra khỏi cổng lớn mới hỏi anh: "Anh có phải còn chưa chính thức tỏ tình không? Anh cảm thấy chỗ này được chứ? Em có thể tìm vài người lên bố trí trước một chút."

"Anh á?" Đề tài đột nhiên trở lại với mình, Cố Ngụy có hơi ngoài ý muốn, sự thật là từ lúc ra khỏi nhà đến giờ, anh hoàn toàn không nghĩ tới Ninh Giáo, càng không xét đến chuyện tỏ tình, tuy đây đúng là một vấn đề cần nhanh chóng giải quyết, nếu không rất dễ bị người ta hiểu lầm là mình chỉ đang ỡm ờ.

"Để anh nghĩ đã." Anh hàm hồ nói, "Cố hết sức không làm phiền người khác."

"Em không phải người khác." Trần Vũ vỗ vỗ sau lưng anh, "Em muốn anh vui thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#vcct