#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  ---------------------7h tối --------------------------
Vương Tuấn Khải ngồi trên ban công đợi cậu. Hắn không tìm được thông tin về người con trai ấy. Hắn chỉ biết anh ấy tên là Dịch Dương Thiên Tỉ  và là người ở cạnh cậu lúc nhỏ.
Đã 7h tối rồi mà không thấy cậu về, bực bội trong lòng, hắn mắng :
-" Nhỏ ngốc này, về rồi biết tay tôi".
Đang mắng bâng quơ thì tiếng xe đạp thắng vang vọng dưới cổng nhà. Hắn nhìn xuống thì thấy anh ta và Vương Nguyên.
------------------------------------------------------------
Dịch Dương Thiên Tỉ dừng xe lại, anh bước xuống xe nói :
-" Em vào nhà đi ".
Vương Nguyên nhìn anh, đáy mắt lưu luyến. Cậu sợ sẽ không gặp được anh nữa. Nhận thấy sự lo lắng trong mắt cậu, anh lấy tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói :
-" Sau này muốn gặp anh, em cứ sang lớp 12a3 hoặc là đến tiệm bánh. Anh sẽ không biến mất đâu ".
Vương Nguyên nghe anh nói vậy thì cảm thấy yên tâm. Bởi đối với cậu, anh như là một người anh trai, một người anh mà cậu yêu quý. Cậu khẽ gật đầu. ( Lị anh trai mưa rồi )
Thấy cậu gật đầu, anh cười khẽ:
-" Vào nhà đi cậu bé ,đứng đây lạnh đó".
-" Dạ, anh về cẩn thận nha". Nói rồi Vương Nguyên chạy lon ton vào nhà.
Thiên Tỉ nhìn dáng vẻ của cậu, khóe miệng khẽ cong lên. Anh xoay đầu xe rồi chạy về nhà.


Vương Tuấn Khải đứng trên ban công chứng kiến tất cả, đáy mắt  tối sầm. Hắn đi xuống nhà dưới, ngồi trên sô pha giả vờ đọc báo.
Vương Nguyên  vào nhà. Nhìn thấy cậu, chị Đan Đan lo lắng hỏi :
-" Nguyên Nguyên, em đi đâu giờ mới về, mọi người lo lắng cho em lắm đó ".
Vương Nguyên cúi gằm mặt, khẽ nói :
-" Em xin lỗi đã làm mọi người lo lắng ạ. Em đi với bạn nên về trễ. À mà cậu chủ đâu rồi chị? ".
Chị Đan Đan nghe cậu nói thì thở phào nhẹ nhõm, đáp :
-" Cậu ngồi ở sô pha đó, em vào nhà đi. Cậu đợi em từ chiều rồi ".
-" Dạ cảm ơn chị ".
Nói rồi Vương Nguyên  bước nhanh vào nhà. Khi vào phòng khách, nhìn thấy cậu ngồi trên sô-pha đọc báo, cậu cứ tưởng hắn không thấy mình nên len lén bước nhẹ lên cầu thang. Ai ngờ, chân cậu vừa nhấc được một bậc thì giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:
-" Đứng lại ".
Vương Nguyên nghe giọng hắn, chân không dám bước nữa, cậu xoay người đến chỗ cậu, cúi gằm mặt, nói khẽ :
-" Dạ.... Cậu gọi em".
-" Em đi đâu từ trưa đến giờ. Tôi nói em không được đi lung tung mà ".Hắn tức giận.
Vương Nguyên nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn, toàn thân run run, cậu nói lí nhí :
-" Em.... em..... xin lỗi. Em......bỏ đi mà không nói với cậu.... nhưng mà... nhưng mà..... em chỉ đi với bạn.... một.... một lát thôi ".
Vương Tuấn Khải  nắm chặt tay, hắn bực tức nói :
-" Em rốt cuộc xem lời nói của tôi là thứ gì? Còn nữa, em dám đi cùng người con trai khác mà không thông qua sự cho phép của tôi. Rốt cuộc em là người hầu của tôi hay là của anh ta".( tui: có câu nói đi nói lại không biết chán hả? VTK *lườm* ý kiến?  tui* run run a~* : kh..ôn..không  c...c ... có)
Vương Nguyên nghe hắn nói, ngước mặt lên nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập sự khó hiểu. Cậu khẽ hỏi :
-" Cậu..... cậu theo dõi em sao? ".
Vương Tuấn Khải bực mình :

-" Đúng thì sao? ".
-" Cậu.... Cậu..... sao làm như vậy ". Cậu cúi mặt xuống che đi những giọt nước mắt của mình .
Vương Tuấn Khải thấy cậu trốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng ánh lên nỗi khó chịu :
-" Em ngước mặt lên cho tôi ".
Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy ,cậu cứng đầu không chịu ngước mặt.
Vương Tuấn Khải  hét lớn :
-" TÔI BẢO EM NGƯỚC MẶT LÊN NHÌN CHO TÔI ".
Vương Nguyên lúc này mới òa khóc, cậu ôm mặt huhu khóc.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu khóc, tức giận dịu đi một chút. Hắn nhìn câu, thở dài, giọng dịu đi :
-" Rốt cuộc em đã đi đâu với anh ta? ".
Vương Nguyên lúc này ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe. Cậu nói :
-" Em.... em.... chỉ về nhà thăm bà thôi.Còn anh ấy.......anh ấy là bạn thân từ nhỏ của em. Anh ấy.... kể lại cho em nghe chuyện của bà từ lúc em bỏ đi..... rồi dẫn em đến ......thăm mộ bà ".
Nghe giọng nói kèm theo ủy khuất của cậu,Vương Tuấn Khải mới biết mình sai. Nhưng với tính cách của hắn, tất nhiên rằng  sẽ không xin lỗi cậu . Hắn chỉ nhẹ nhàng nói :
-" Lần sau đi đâu nhớ nói tôi. Em mà đi lung tung nữa thì đừng trách tôi không báo trước".
Nói rồi hắn xoay người đi, trước lúc đi còn nói vọng lại :
-" Lên phòng tắm rửa rồi xuống đây ăn tối ".
Vương Nguyên thấy hắn như vậy thì không khóc nữa. Cậu chùi chùi nước mắt rồi đi lên phòng mặc dù trong lòng vẫn rất giận hắn.
--------------------------20h---------------------
Vương Nguyên bước xuống cầu thang, đi đến phòng ăn. Nhìn thấy cậu Vương Tuấn Khải bỏ quyển sách xuống,hắn  nói :
-" Ăn cơm thôi ".
Vương Nguyên không nói gì, cậu chỉ nhẹ nhàng kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Nhìn thấy biểu cảm kì lạ của cậu, đáy mắt hắn ánh lên vài tia khó chịu. Vương Tuấn Khải  hừ lạnh :
-" Em giận tôi ??".
vương Nguyên không nói chỉ lắc đầu. Cậu cúi gằm mặt, tay đan vào nhau.
Vương Tuấn Khải không thấy cậu trả lời, mặt tối sầm lại, môi nhếch lên :
-" Em chống đối tôi sao? ".
Vương Nguyên lại im lặng, cậu không trả lời mà cứ lặng thinh.
Vương Nguyên nhìn cậu, hắn thật sự không khống chế được hành động của mình, nói lớn :
-" Em còn vì anh ta mà chống đối tôi ".
Thấy Vương Nguyên cứ ngồi im lặng, khó chịu càng dâng lên. Vương Tuấn Khải đập tay xuống bàn ăn, cười khẩy :
-" Được, tôi cho phép em chống đối ".
Nói rồi hắn đi ra khỏi nhà, lái chiếc lamborghini đi mất.
Tiếng xe khởi động rồi chạy nhanh làm Vương Nguyên hoảng sợ. Cậu thật ra không phải muốn chống đối, chỉ là cậu muốn cậu chủ xin lỗi mình mà thôi. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã trở nên rắc rối hơn rồi !!!!!!! Haizzzzzzz  


Tình tiết như vầy thì tui chắc chắn mấy má rất thích tập tiếp đúng hong? tui ver tui conf mong chứ đừng nói mấy má..... hẹn lần sau nhaaaaaaaaaa

24.12.2017

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro