#21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

còn nhớ tập trước không nà? chắc là ko rồi để tui nhắc cho nhớ nha ( tui cx k chắc lắm)

: Vương Nguyên đi chơi với Thiên Tỉ hay nói chính xác hơn là đi thăm mộ bà rồi Vương Tuấn Khải nó ghen, 2 đứa giận nhau rồi cái thằng Khải nó bị tai nạn đó, rồi trong phòng lúc nó tỉnh lại thì lại trên giường ngã đó..... nhớ chưa?

___________________________________


  Lúc này, Vương Nguyên hoảng hốt nói :
-" Cậu chủ, sao cậu lại lăn xuống đất vậy. Cậu lăn xuống như vậy làm sao em đỡ cậu lên đây".
Vương Tuấn Khải  vì bị té nên nhăn mặt, nghe câu nói của cậu thì khóe miệng giật giật. Hắn  hừ lạnh nói :
-" Em mau đỡ tôi dậy ".
Nghe giọng cậu, Vương Nguyên thộn mặt ra. Thì ra là  bị té. Ý thức được tình hình hiện tại, cậu đứng dậy đỡ cậu lên giường.
Nhìn ngắm gương mặt nhăn nhó của hắn, Vương Nguyên ngây ngô nói :
-" Cậu chủ, cậu không sao rồi ".
Vương Tuấn hậm hực nhìn Vương Nguyên :
-" Tôi bị té đến như vậy mà em còn nói không sao? ".
Nghe đến đây, gương mặt cậu thoáng chút lo lắng :
-" Cậu, cậu bị té có đau không ?".
-" Tôi cũng là người mà, làm sao mà không đau ".
-" Cậu...... cậu..... chủ..... Em xin lỗi vì đã cãi lời cậu ". Vương  Nguyên cúi mặt xuống đất.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói :
-" Biết lỗi của em rồi sao? Sau này còn cứng đầu như vậy nữa thì đừng trách tôi ".
-" Nhưng mà nhưng mà tại cậu không chịu xin lỗi em". Cậu chu môi lý sự.
Nghe đến đây, đáy mắt hắn tối lại, Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên:
-" Xin lỗi? Tôi sao phải xin lỗi em? ".
Vương Nguyên nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của hắn. Cậu run run nói :
-" Cậu.... Cậu.....theo dõi em là sai. Cậu đáng ra phải xin lỗi em".
Lúc này, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy khó chịu. Lửa giận như trỗi dậy trong lòng hắn :
-" Bổn phận của em là gì, trả lời tôi nghe xem".
-" Là chăm sóc cậu, phải nghe lời cậu, mạng sống của cậu cũng chính là mạng sống của em". Cậu đáp.
- Vậy......... ......?  Vương Tuấn Khải nhìn cậu 

" Em thấy em sai chỗ nào chưa ?"

Nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn đang nhìn mình, Vương Nguyên ngây ngốc. Cậu  cười xòa :
-" Em.... em không nghe lời cậu, em cãi bướng ".
Vương Tuấn Khải nhìn biểu cảm của cậu, hừ lạnh :
-" Thứ nhất, em đi chơi với anh ta mà không xin phép tôi. Thứ hai, em dám vì anh ta mà chống đối tôi. Thứ ba, em là người hầu của tôi và tôi có quyền theo dõi, quan sát em. Em không được phép yêu cầu tôi xin lỗi ". ( vô lí vãi vật luôn )))))))))))))))

Vương Nguyên nghe xong, chỉ biết cúi gằm mặt, cậu cất giọng khe khẽ đáp :
-" Em nghe rõ rồi ạ ".
-" Rõ rồi thì đi lấy cho tôi cốc nước, tôi sắp bị em làm cho chết khát rồi đây này ". Hắn lấy tay xoa xoa cổ.
Vương Nguyên nghe vậy thì chạy đi lấy nước cho hắn. Khi cậu quay lại thì đã 2h sáng. Vương Tuấn Khải uống nước xong thì cất giọng nói :
-" Đi ngủ thôi ".
Nghe hắn nói vậy, Vương Nguyên gật đầu. Cậu đỡ hắn nằm xuống giường rồi ngồi ở bên cạnh cậu. Nhìn thấy cậu như vậy,Vương Tuấn Khải khẽ hỏi :
-" Em ngủ ở đâu? ".
Vương Nguyên lấy ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào chiếc ghế cậu đang ngồi :
-" Ở đây ạ ".
Vương Tuấn Khải nhăn mày :

-" Không được. Em lên đây ngủ cùng tôi ".
Vương Nguyên nghe hắn nói, há hốc mồm, cậu xua xua tay:
-" Không...... không ....được đâu cậu. Em.... em.... ngủ ở đây được rồi ".
-" Em lại định cãi lời tôi hay sao? ". Nói rồi hắn ấn tay vào nút thông báo với bệnh viện " Lấy cho tôi thêm một cái giường ". Đầu dây bên kia đáp "Vâng thưa thiếu gia".

Sau 5 phút thì cái giường được chuyển đến cạnh giường của hắn. Vương Nguyên hết nhìn cái giường rồi lại nhìn sang cậu chủ. Cậu thộn mặt ra, hết nói nổi mà. Quá là bá đạo -.- 
Vương Tuấn Khải thấy vậy, hằng học nói :
-" Đi ngủ nhanh ".
-" Dạ..... ". Vương Nguyên miễn cưỡng gật đầu. Cậu bước chân lên giường, xoay lưng ngược lại hướng với Vương Tuấn Khải. Cậu thật sự rất hồi hộp, tay run run nắm chặt chăn.
Nhìn hành động của cậu, Vương Tuấn Khải khẽ nhếch mép :
-" Tôi không ăn thịt em đâu mà sợ. Đồ ngốc ".
Nói rồi hắn  khẽ nhắm mắt lại. Vương Nguyên thấy hắn không có động tĩnh, khẽ xoay lưng lại nhìn hắn. Cậu thở hắc ra:
-" Cậu chủ, cậu dọa em sợ chết mất ".
Cậu lấy tay trấn tĩnh mình, bất giác nhìn hắn, gương mặt ngủ say tựa thiên sứ không còn chút đáng ghét nào cả, không còn dáng vẻ lạnh lùng mà tràn ngập ôn nhu. Cái miệng cậu không tự chủ mà lẩm bẩm :
-" Cậu chủ........................ thật đẹp ".
Những lời nói của cậu đều lọt vào tai của tên Vương Đáng Ghét khiến khóe miệng hắn cong lên một chút. Thật ra hắn không hề ngủ, hắn chỉ giả vờ để cậu bớt ngại ngùng đi thôi. Lúc cậu chìm vào giấc ngủ cũng là lúc hắn mở đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu. Vương Tuấn Khải  lấy tay dịu dàng vuốt tóc cậu, đáy mắt không ngừng tỏ ra ôn nhu. Gương mặt lúc ngủ của cậu thật sự rất đáng yêu. Cậu đơn thuần như không vương vấn chút bụi trần nào. Nhìn ngắm cậu một lúc, Vương Tuấn Khải cũng nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.
------------Sáng hôm sau---------
Những tia nắng sớm rọi vào phòng làm  cho Vương Nguyên nheo mắt. Cậu vươn vai ngáp một cái rõ dài. Nhìn thấy cậu, một thanh âm lạnh lùng cất lên :
-" Dậy rồi à ".
Nhận ra là cậu chủ, cậu meo meo:
-" Chào buổi sáng cậu chủ. Sao cậu dạy sớm vậy ạ, tối qua cậu ngủ có ngon không? ".
Nghĩ đến chuyện tối qua, Vương Tuấn Khải khóe miệng giật giật.
------------Tối hôm qua-----------
Tiếng ngáy của  Vương Nguyên làm hắn phải che tay lại vì nhứt óc. Hắn lấy gối áp vào tai mình nhưng lại không yên ổn được bao lâu. Đến khi tiếng ngáy của cậu dừng lại, hắn tưởng đâu được ngủ ngon thì giời ơi là giời cậu  lại gác chân lên người hắn. Vương Tuấn Khải tối qua thật sự rất khổ sở. 


----------------------Hiện tại --------------------


Vương Tuấn Khải mặt tràn đầy hắc tuyến nói:
-"Tối qua tôi bị tiếng ngáy của con heo nào đó tra tấn. Nó còn lấy thịt đè người. Quả thật là ngủ không ngon".
Vương Nguyên nghe hắn nói vậy, mặt tỏ ra lo lắng :
-" Cậu.... ở bệnh viện ai lại nuôi heo vậy cậu, lại còn để nó đi lung tung như vậy nữa. Cậu.... may mà cậu không bị nó đè chết. Nếu không cậu sẽ không còn ở đây nói chuyện với em được nữa. Sau này nếu cậu gặp nó, nhớ phải gọi em dậy để em đuổi nó đi ạ ".
Vương Tuấn Khải nghe xong một tràn của cậu, đen mặt, hắn hừ lạnh :
-" Nếu có thể gọi em dậy được, tôi chắc chắn sẽ không gặp con heo đó ".
Vương Nguyên hiển nhiên không hiểu ý hắn, cậu ngây ngốc :
-" Vậy cậu bị tra tấn trong mơ à cậu. Tội cậu quá. Hay là sau này mỗi khi cậu mơ thấy con heo đó thì cậu cứ nghĩ đến em, em sẽ xuất hiện để giúp cậu ".
Lần này thì Vương Tuấn Khải xuýt sặc. Gặp cậu như vậy là đủ rồi, cậu còn muốn vào giấc mơ của hắn hay sao a~ ~~~~~~~~~ Hắn lấy tay lau mồ hôi :
-" Cảm ơn ý tốt của em. Tôi cảm thấy, em tốt nhất nên không ngủ, ngồi canh con heo đó cho tôi ".
Vương Nguyên nghe hắn nói, xụ mặt. Cậu chu chu môi:
-" Cậu, không nói nữa. Em đi làm đồ ăn sáng cho cậu ". Nói rồi cậu chạy đi để Vương Tuấn Khải  lắc đầu cười khổ.

hí hí tui nè      .............


17.1.2017

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro