#26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghe tiếng gọi, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Nhìn thấy Tuệ Dao, hắn  thờ ơ nói :
-" Cậu là ai? Không quen".
Tuệ Dao nghe giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, nở một nụ cười dịu dàng :
-" Mình..... mình là .....Lâm..... Lâm.... Tuệ Dao".
Vương Tuấn Khải không để ý đến câu nói của Tuệ Dao, hắn vớ tay lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Vương Nguyên . 
Thấy cậu chủ lau mồ hôi cho mình, Vương Nguyên  cười hì hì, cái miệng nhỏ nhắn cất lên thanh âm trong trẻo :
-" Em chép xong rồi nè, được về lớp chưa vậy anh".
-" Tôi có nói là em được về lớp sao? ".
Vương Nguyên  nghe hắn nói, chu chu môi :
-" Nhưng em đã chép xong rồi mà cậu".
-" Còn môn văn nữa, sách giáo khoa trang 57 phần 1,2".
-" Cái..... cái .....gì chứ ". Vương Nguyên  nhìn chằm chằm hắn, miệng méo xệch.
-" Chép đi, không nói nhiều. Không chép xong là khỏi ra chơi đó ".
-" Tuấn Khải...... Anh....". Vương Nguyên  ỉu xìu. Cậu mếu máo ngồi chép nốt phần văn cho hắn.
Nhìn thấy hai người như vậy, Tuệ Dao hơi bực mình vì bị bỏ lơ. Nhưng cô vẫn nhỏ giọng, giả vờ lay lay tay Vương Tuấn Khải:
-" Tuấn Khải, cậu có nghe mình nói không? ".
Thấy tay cô ta chạm vào mình, Vương Tuấn Khải  nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo :
-" Bỏ cái tay cậu ra".
-" À.... mình .......mình xin lỗi. Mình chỉ nhờ cậu giúp một việc thôi ". Tuệ Dao nói với vẻ sợ hãi.
-" Việc gì? ".
-" Thật.... thật ra.... mình..... mình
-" Nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian". Vương Tuấn Khải  ngắt lời.
-" Mình ...có một bài toán muốn nhờ cậu giải giúp ".
-" Bài nào ".
Tuệ Dao lấy quyển vở của mình đặt lên bàn :
-" Là bài này. Tuấn Khải.....Mình có thể ngồi đây không ?".
Vương Tuấn Khải nhìn vào quyển vở, không trả lời. Thấy vậy, Tuệ Dao quay sang Vương Nguyên  :
-" Chào em, em có thể sang chỗ khác ngồi không? Chị đang có chuyện nhờ Tuấn Khải ". Nói xong cô cười dịu dàng .
Vương Nguyên  nghe Tuệ Dao nói, cũng cười tươi đáp lại :
-" Dạ được ạ hihi".
Cậu định đứng lên nhường chỗ cho Tuệ Dao thì một thanh âm lạnh lẽo cất lên :
-" Tôi có kêu em chuyển chỗ sao? ".
-" Ơ..... Dạ..... em...em... À.... Tuấn Khải! Chị ấy đang cần anh giúp nên em mới chuyển sang chỗ khác ạ ".
-" Không có sự cho phép của tôi mà em dám đi sao".
-" Dạ.... tại .....tại.....
-" Cậu đừng mắng em ấy, là lỗi của mình, không phải tại em ấy đâu ". Tuệ Dao chen vào.
-" Tôi đang nói chuyện với Vương Nguyên ".
-" À .....mình xin lỗi ". Tuệ Dao cúi mặt vẻ hối lỗi.
Vương Nguyên  không biết trả lời làm sao, cậu đánh trống lảng :
-" Em chép bài tiếp đây ạ ".
Vương Tuấn Khải không nói gì, quay sang Tuệ Dao:
-" Cứ giải như bình thường, lấy căn bình lên sẽ ra kết quả ".
-" Mình cảm ơn cậu đã giúp mình nha hihi". Tuệ Dao dịu dàng nói.
Vương Tuấn Khải  không nói gì, chỉ gật đầu. Thấy cô ta cứ đứng đó không chịu đi, hắn  nói :

-" Hết chuyện rồi, đứng đây làm gì? ".
-" À.... giờ mình đi đây, cảm ơn cậu ".
Tuệ Dao rời khỏi bàn Vương Tuấn Khải  nhưng trong lòng thì đang dậy sóng. " Xem ra cậu ta rất quan tâm thằng  nhóc đó, còn vì nó mà không chú ý đến mình. Mình không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu. Vương Tuấn Khải  tôi không tin là tôi không thể làm cậu thích tôi ". Nghĩ rồi cô cười khẩy.
----------------------------------------------------
-" Cậu chủ, em chép xong rồi ". Vương Nguyên  nói nhỏ.
Vương Tuấn Khải  nhìn cậu, nắm tay  lôi đi.
-" A..... A..... Tuấn Khải , lôi em đi đâu vậy ".
Hắn  không trả lời, lôi cậu đi đến hoa viên trường. Đến nơi, hắn bỏ tay cô ra.
-" Tôi dặn em ở trường gọi tôi là gì? ".
-" Cậu dặn không được gọi là cậu chủ mà phải gọi là Tuấn Khải  ạ ". Vương Nguyên  ngây ngô nói.
-" Vậy sao em vẫn gọi tôi là cậu ".
-" Cậu chỉ không cho em gọi là cậu chủ thôi chứ đâu có cấm em gọi là cậu đâu".
-" Cách xưng hô của em cũng khác người thật ".
Thấy cậu chủ không có gì là nổi giận, Vương Nguyên  chu chu môi nói:
-"Cậu chủ, tại cậu mà giờ ra chơi của em tiêu tan thành mây khói ".
-" Em không cam tâm sao? Hử".
-" Em còn muốn đi chơi với Khả Hân, còn muốn .....còn muốn ngủ ". Vương Nguyên lấy hai ngón tay trỏ trỏ vào nhau.
Nghe câu nói của cậu Vương Tuấn Khải cười nhẹ một cái. Nụ cười của hắn để lộ cái răng khểnh khiến ai đó ngây ngô ngắm.
-" Bây giờ em có thể về lớp được rồi ".
Thấy Vương Nguyên  không trả lời mà cứ ngây ngốc nhìn mình, Vương Tuấn Khải hắng giọng :
-" Này ".
-" Ơ.... dạ.... cậu gọi em". Cậu lắp bắp.
-" Tôi biết tôi đẹp rồi, em không cần ngắm tôi kĩ như vậy ".
-" Gì.... gì.... chứ.... em có ngắm.... ngắm cậu đâu . Thôi em về lớp đây, chào cậu ạ ". Vương Nguyên  nhanh chóng chạy đi để  lại Vương Tuấn Khải cười khẽ một cái " Tôi nhớ không lầm thì mặt em vừa đỏ đó  ngốc ạ".
------------------------------------------------------

Vương Nguyên  chạy nhanh về lớp. Trên đường đi cậu va vào một bạn nữ :
-" A.... mình xin lỗi, cậu có sao không?". Vương Nguyên nói.
-" Mình không sao đâu. Mình đang vội á mà ".
Thấy cô bạn ấy đánh rơi vài tờ giấy, Vương Nguyên cúi xuống nhặt giúp.
-" Tiệm bánh gato Moon cần tuyển nhân viên ". Vương Nguyên  lẩm bẩm.
-" Đúng vậy đó, tuổi chúng ta có thể xin vào đó được nha. Vả lại việc nhẹ mà lương cao nữa ". Cô bạn đó nói.
-" Thật vậy sao? ".
-" Thật đó, bạn giữ lấy một tờ đi, mình có việc gấp phải đi rồi. Chào bạn nha hihi". Cô bạn ấy chạy đi.
Vương Nguyên cầm tờ giấy quảng cáo, cậu  nhảy cẫng lên :
-" Cuối cùng ông trời cũng đã nghe được lời khẩn cầu của mình rồi. A..... vui quá đi".
-" Mà sao tiệm bánh này nhìn có vẻ quen quen nhỉ? Mà chắc mình chưa đến đó đâu hihi vui quá vui quá".
Nhìn dáng vẻ vui sướng của cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ ở đằng xa chỉ khẽ cười.
Còn cô bạn lúc nãy Vương Nguyên  va vào, cô ấy đi lại chỗ Thiên Tỉ
-" Em đã giúp anh xong rồi nha".
-" Ừm cảm ơn em nha". Anh cười nhẹ một cái rồi rời đi.
Cô bạn đó nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu khó hiểu. 

_____TO BE CONTINUE _______

À nhon a xê ô!!!!

13.3.2018

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro