#28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello! It's me....

Cảm ơn sự quan tâm của mọi người đối với con lười cuối cấp như tui. Cảm ơn cảm ơn!!!!

__________________________.______

  Trong khi Vương Nguyên  ở quán Moon thì ở biệt thự Vương gia.
Vương Tuấn Khải ngồi trên phòng xem tivi, bực bội :
-" Aishhh thằng nhóc này đi đâu được ta".
Hắn nhăn mày, lấy tay vò vò đầu.
-" Tôi mà biết em đi đâu thì chết với tôi, con heo ngu ngốc ".hắn tắt tivi, bước xuống phòng khách :
-" Dì Tố Tố, Nguyên Nguyên về chưa? ".
Dì Tố Tố đang lau nhà, nghe Vương Tuấn Khải  hỏi thì đáp :
-" Vương Nguyên chưa về cậu ".
-" Ừm mấy giờ rồi ".
-" 7h rồi cậu ".
Trễ như vậy rồi mà vẫn chưa về sao. ! Ashhhhhh điên mất.
Vương Tuấn Khải giậm giậm chân đi lên lầu.
----------------------------8h----------------------

Vương Nguyên  thay quần áo rồi chào tạm biệt Chí Hoành  :
-" anh Chí Hoành , em về nha".
-" Ừm em về cẩn thận đó ".
-"Dạ... ".
Cậu định chạy ra ngoài thì một thanh âm trầm ấm cất lên :
-" Em không chào anh sao? ".
-" Ơ... dạ.... em quên mất. Chào anh em về ạ ". Vương Nguyên quay đầu lại, gãi gãi đầu, cười xoà.
-" Thiệt là..... có cần anh đưa về không? ".
-" A.... không không cần đâu ạ! Em tự về được rồi anh".
-" Có thật là không cần không? ". Dịch Dương Thiên Tỉ nghi hoặc.
-" Dạ... thật ạ ". Vương Nguyên  gật đầu cái rụp.
-" Nhưng trời tối rồi. Em về một mình anh không an tâm. Em đứng đây chờ anh một lát, anh vào làm xong cái bánh này rồi lấy xe chở em về nha".
-" Ơ... nhưng mà ....em".
Không đợi Vương Nguyên nói hết câu,Dịch Dương Thiên Tỉ đã đi vào trong.
Vương Nguyên lúc này lo lắng :"Mình không về sớm cậu chủ sẽ nổi giận. Về một mình chắc không có sao? ". Nghĩ rồi Vương Nguyên  nhân lúc Chí Hoành đang  tính toán sổ sách, cậu chuồn lẹ ra ngoài.

------------------------------------------------------

Vương Nguyên bước ra khỏi quán Moon, nhanh chân đi về nhà. Trời bây giờ rất tối, xung quanh đây lại không có nhiều nhà, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo khiến cậu  run sợ. Cậu bước từng bước trên đường, gió lạnh thổi ùa vào người khiến Vương Nguyên  co rúm :
-" A... lạnh quá. Mình phải mau chóng về thôi ".
Vương Nguyên  nói rồi chạy nhanh đi. Lúc này, Vương Tuấn Khải  ở trên phòng, trong lòng cứ cảm thấy bồn chồn. Hắn đi qua đi lại rồi cầm lấy áo khoác chạy xuống nhà.
-" Tôi ra ngoài một lát ".
-" Cậu đi bằng gì? Có cần tôi gọi Lý Tân không? ". Dì Tố Tố hỏi.
-" Không cần, tôi tự đi được ".
-" Nhưng cậu chủ, tay cậu.... ". Dì Tố Tố lo lắng.
-" Không sao. Tôi có thể lái xe".
-" Ơ cậu... cậu chủ... cậu ...
Nói rồi đi ra cửa không để dì Tố Tố nói hết câu.
Vương Tuấn Khải  đi ra gara, lấy chiếc xe đạp rồi phóng ra đường. Tay phải đang bó bột nên việc chạy xe đối với hắn hơi khó khăn một chút. Hắn  cố chịu đau đớn bởi lúc này, điều khiến hắn  quan tâm nhất đó chính là Vương Nguyên. 
Trong khi  đang lo lắng tìm Vương Nguyên  thì ở chỗ cậu::

-" Này em trai nhỏ, trễ như vậy rồi còn đi đâu vậy? ". Một đám thanh niên trêu đùa cậu.

Vương Nguyên biết bọn họ là người xấu nên không trả lời, cúi mặt xuống đất mà đi tiếp.
-" Này em, anh gọi mà không trả lời sao? Có muốn bọn anh đưa về không?".
Thấy Vương Nguyên  cứ im lặng, một tên nổi cáu :
-" Anh hỏi mà em không chịu nói sao? Muốn gì đây ".
Vương Nguyên ngước đôi mắt ngây thơ nhìn bọn họ. Nhìn vẻ mặt hung hăng của bọn họ, cậu rất sợ. Cậu không dám trả lời mà cứ lắc đầu nguầy nguậy.
-" Em không biết nói sao? Có cần anh dạy cho em học nói không? ".
Câu nói của một tên nào đó khiến cả đám cười ồ lên.
Nghe giọng cười hả hê của đám thanh niên, Vương Nguyên  như sắp khóc. Cậu cố đi thật nhanh nhưng một tên đã chặn cậu  lại. Hắn lấy tay bóp cằm cậu kéo lên :
-" Em trai nhỏ ,đi đâu vội vậy? Ở lại nói chuyện với bọn anh một lát không được sao? ".
Nghe giọng nói khàn khàn của tên đó, Vương Nguyên  hoảng sợ. Cô không biết làm thế nào nên đã lỡ cắn vào tay hắn khiến hắn đau điếng.
-" Đau.... Thằng điên này, muốn ăn đòn sao".
Hắn dùng tay tát vào mặt cậu khiến cậu ngã khuỵu xuống đất. Tiếng "chát " vang lên trong không gian tĩnh mịch như gợi lên sự âm u đáng sợ.
Vương Nguyên  bị tát, ngẩng mặt lên nhìn tên thanh niên. Đôi mắt cậu ươn ướt vì những giọt nước mắt. Da mặt  hằn lên vết đỏ. Lúc này cậu  thật sự hoảng sợ, trong đầu cậucchỉ hiện lên hình bóng của Vương Tuấn Khải : " Cậu chủ, hức... em sợ lắm. Cậu.... hức.... mau đến cứu em đi. Em không muốn ở đây, cậu chủ ,cậu .....ở đâu hic ....".
Nghe tiếng khóc của cậu, cả đám cười rộ lên :
-" Em trai nhỏ, bọn anh có làm gì em đâu? Sao em lại khóc. Nè mau đứng lên nói chuyện với bọn anh ".
-" Không.... mấy người.... đừng... đụng vào tôi ". Vương Nguyên ngồi co ro dưới đất, mặt giàn giụa nước mắt. Cậu nói trong tiếng nấc.
-" Em chịu nói rồi sao? Giọng cũng hay lắm mà? Muốn trêu bọn anh nên không chịu nói sao". Một tên đi lại phía cậu, cúi đầu xuống chăm chăm nhìn cậu khóc.
Vương Nguyên không đáp, cậu im lặng. Nước mắt không ngừng chảy khiến bọn chúng cười hả hê.
Vương Tuấn Khải  chạy đến con hẻm, hắn quẹo phải, linh tính mách bảo hắn Vương Nguyên đang ở đó. Hiện tại tay phải của hắn  đang rất đau do vận động mạnh, tay trái thì cố giữ để cầm lái. Vương Tuấn Khải chạy sâu vào con hẻm, tiếng gió thổi làm lá cây sột soạt khiến người ta lạnh tóc gáy.
------------------------------------------------

-" Này em , sao em không nói nữa đi, bọn anh đang nghe em nói này haha". Một tên đi lại chỗ Vương Nguyên . Hắn dùng bàn tay thô ráp của mình nắm tay cậu kéo cô đứng dậy rồi lôi cô đi.
Vương Nguyên  không để hắn kéo đi, cậu giẫy giụa :
-" Mau bỏ tôi ra hức.... các người muốn lôi tôi đi đâu hức....".
Cậu cứng đầu không chịu đi khiến hắn tức giận đấm vào bụng cậu :
-" Câm miệng. Đương nhiên là bọn tao dẫn mày đến chỗ bọn tao rồi ".
Vương Nguyên  đau đến chảy nước mắt, cậu  cắn chặt môi khiến môi muốn bật máu.
Nhìn dáng vẻ căm phẫn của cậu, bọn chúng càng cảm thấy thích thú.
-" Em trai nhỏ, đừng cứng đầu nữa. Mau đi theo bọn anh ".
-" Không đi .....có..... ch.... chết... tôi cũng.... kh.... không ...đi theo... ca... các người ". Vương Nguyên  cố chịu đau, nói đứt quãng từng chữ.
-" Haha, em trai, em nghĩ bọn anh để em chết dễ dàng như vậy sao? Tiếc lắm đó haha".
-" Tụi bây, giữ nó lại ". Tiếng một tên hô.
Nghe tiếng của hắn, lần lượt hai người nắm chặt tay Vương Nguyên  không cho cô động đậy. Vương Nguyên cố vùng vẫy nhưng sức của cậu làm sao có thể chống lại được hai tên con trai.
Nhìn thấy cậu như con chim bị nhốt trong lồng, hắn ta cười nụ cười man rợ, tiến dần đến chỗ cậu, lấy đôi tay dơ bẩn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp ấy:
-" Da cũng mịn thật đó ".
Thấy tay hắn chạm vào mặt mình, Vương Nguyên  lắc đầu nguầy nguậy. Cái miệng nhỏ nhắn thốt lên hai chữ :
-" Dơ bẩn ".
Câu nói của cậu làm hắn tức giận, hắn thẳng tay tát vào má cậu hai cái :
-" thằng ranh con,mày dám mắng tao. Xem tao xử mày như thế nào? ".
Hắn nhìn cậu cười man rợ. Vương Nguyên như sắp tuyệt vọng. Trong lúc hoảng sợ nhất, cậu gọi tên cậu chủ :
-"TUẤN KHẢI".  

Éc éc -_-

24.3.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro