#29 ( phiên bản real)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi làm xong bánh, anh cởi tạp dề đi ra khỏi phòng bếp. Không nhìn thấy Vương Nguyên ở đâu, anh hoảng hốt hỏi :

-" Chí Hoành , Vương Nguyên  đâu? ".
Chí Hoành  đang bấm máy tính, mắt không rời màn hình nói :
-" Đang đứng ở đây mà".
-" Không có, Chí Hoành em nói đi Vương Nguyên đi đâu ".
-" Em đã nói là ở đây mà ". Chí Hoành nhìn sang chỗ bên cạnh mình, há hốc :"Lúc nãy thằng  bé vẫn còn ở đây mà. Không.... không thể nào ".
-" Ashhhh... Em ở lại đây canh quán, anh đi tìm Vương Nguyên  ". Dịch Dương  Thiên Tỉ nói rồi lấy xe đạp chạy nhanh ra khỏi quán.
Chí Hoành  nhìn theo bóng anh, tỏ ra lo lắng. Không biết Vương Nguyên đi đâu mất rồi?  Chắc anh ấy lo cho em ấy  lắm?
Xem ra anh ấy thật sự thích nó rồi . Chí Hoành nhìn theo bóng anh, xịu mặt xuống.
-------------------------------------------------------------
*Vương Tuấn Khải*

Hắn đang lo lắng tìm Vương Nguyên thì bên tai loáng thoáng nghe tiếng cậu  gọi hắn. Cậu nghĩ âm thanh đó phát ra từ cuối hẻm nên dốc sức chạy thật nhanh.
Trong khi đó, Vương Nguyên  đang rất hoảng sợ. Tên kia như muốn chạm vào mặt cậu  khiến cậu  ghê tởm. Vì không muốn hắn chạm vào mình thêm một lần nào nữa, cậu  đã dùng chân đạp vào người hắn.
-" Au... thằng  ranh con . Sao mày dám? ". Nói rồi tên kia lao vào cậu, định dùng tay xé áo  thì một giọng nói lạnh lẽo cất lên :
-" DỪNG LẠI ".
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải , Vương Nguyên nở nụ cười. Cuối cùng Vương Tuấn Khải  cũng đến rồi, hắn không có bỏ rơi cậu .
Nghe tiếng gọi của Vương Tuấn Khải , tên kia dừng hành động của mình, xoay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải  với gương mặt tức giận, hắn cất giọng khàn khàn:
-" Mày là ai? ".
vương Tuấn Khải  không đáp lời hắn,  đảo mắt sang nhìn Vương Nguyên . Nhìn thấy gương mặt vì hoảng sợ mà tèm lem nước mắt, tim hắn  nhói lên một cái.
Hắn lạnh giọng :
-" Mau thả cậu ấy ra".
Tên thanh niên nghe hắn  nói, cười khẩy một cái :
-" Sao tao phải thả ?".
Vương Tuấn Khải  không nhìn hắn, mắt  nhìn vào hai tay Vương Nguyên đang bị hai tên đó nắm chặt. Vương Tuấn Khải tức giận, gằn giọng :
-" Tao nói là mày thả cậu  ấy ra".
-" Không thả, mày nghĩ mày là ai. Thằng nhóc ranh". Tên đó khinh thường nói.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên , tay nắm chặt thành quyền. Hắn  liếc mắt nhìn tên đó :
-" Mày không hiểu tiếng người sao ?".
-" Thằng ranh, mày nghĩ mày là ai. Tao không thả, mày làm gì được tao. Định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? Tay mày gãy như thế kia mà còn mạnh miệng. Không lẽ mày muốn gãy thêm một tay nữa ?". Tên kia  khoanh tay cười khẩy.
tên kia  không biết rằng câu nói đó làm lửa giận trong lòng Vương Tuấn Khải  dâng lên. Hắn  bước đến gần hắn, lấy chân đạp một cú vào người tên kia  khiến hắn gã ra đất. Gương mặt ánh lên sự đau đớn.
Vương Tuấn Khải  không thèm nhìn hắn, tiến đến chỗ hai tên kia, tên kia gằn giọng :
-" Bỏ....ra".
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải  giận dữ như vậy, hai tên đó có chút hoảng, chúng lắp bắp :
-" Tao... tao.... không.. thả ".
-" Tao không nói lần thứ hai". Vương Tuấn Khải dùng tay trái đánh vào mặt một tên khiến hắn ngã lăn ra đất. Tên còn lại thì  dùng chân đạp vào mặt hắn làm hắn khuỵu xuống.
Nhìn thấy ba tên đã yên vị dưới đất, hắn chạy lại đỡ Vương Nguyên  :
-" Con heo ngu ngốc này! Em không sao chứ? ".
-" Em.... không.... sao. Cậu.... chủ.... em... em...biết... cậu... cậu sẽ... đến ". Vương Nguyên cố gượng dậy nói với hắn .
Nhìn vết hằn đỏ in trên mặt và tay cậu , mắt hắn như nổi gân máu. Xung quanh không ngừng toát ra hàn khí lạnh lẽo :
-" Mày dám đánh cậu  ấy ".
Nói rồi hắn đặt Vương Nguyên dựa vào một gốc cây. Tay nắm chặt cổ áo của một tên kéo lên, đạp túi bụi vào người hắn. Hắn đánh tên này đến tên khác mà không hay biết có một tên đã lén gọi điện thoại :
-" Đại ca, mau đến hẻm gần trường cứu bọn em".

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà hắn cười nhếch mép. Hắn đứng dậy, mạnh miệng nói với Vương Tuấn Khải :
-" Thằng ranh, lần này mày chết chắc".
Vương Tuấn Khải nghe hắn nói, cười nhếch môi một cái. Vương Tuấn Khải lấy chân đạp vào người tên kia khiến hắn hộc máu. Vừa định cúi xuống nắm cổ áo hắn kéo lên thì một bóng dáng cao to xuất hiện trước mặt cậu :
-" Sao mày dám đánh đàn em của tao?".
Nghe giọng nói dữ tợn của người đó, Vương Tuấn Khải  ngước mặt lên. Nhìn người đó dẫn theo một đám người, hắn  cau mày :
-" Đi tiệc sao? ".
Tên bặm trợn tức giận :
-" Mày.... mày không muốn sống nữa sao".
Hắn  cười khẩy, không đáp.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Vương Tuấn Khải , tên bặm trợn hô :
-" Đánh nó cho tao".
Sau tiếng hô, đám người đó lao vào Vương Tuấn Khải  như tên bắn. Hắn  dùng sức tránh né để chúng không chạm được vào tay phải, và dùng tay trái, chân để đánh lại. Thế nhưng chỉ hạ gục được một vài tên vì chúng nó quá đông. Sức của hắn thì đang cạn dần, tay phải lại đau nhức nhối. Do sơ hở, Vương Tuấn khải  đã bị một tên đá vào chân.
Cú đá làm Vương Tuấn Khải  loạng choạng. Chân hắn  bước không vững nữa   rồi khuỵu xuống đất. Được đà, bọn chúng lấn tới đấm vào mặt và lưng hắn.
Vương Nguyên gục ở gốc cây, nghe tiếng đánh nhau ngày càng lớn, cậu  cố mở mắt ra. Khung cảnh trước mắt mờ mờ rồi từ từ rõ dần. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải  bị một đám đông vây đánh, Vương Nguyên  ngốc nghếch chạy vào trong đó.
-" Các... người.. làm gì vậy? Mau dừng lại. Nè đừng đánh nữa. Cậu chủ... cậu".
Nghe giọng nói của cậu , Vương Tuấn Khải  dần dần mở mắt.
-" Mày muốn bị đánh cùng chứ gì? Được thôi ". Cả đám côn đồ như đánh luôn cả cậu .
-" Đừng ". Vương Tuấn Khải  nghe thấy bọn chúng muốn đánh cậu , cố gượng dậy. Nén đau đớn đứng dậy ôm chặt lấy cậu . Cả cơ thể cậu như che chắn cho Vương Nguyên.
Cảm nhận cơ thể mềm mại của cậu trong lòng mình, Vương Tuấn Khải  cố nén đau đớn, cười nhẹ trấn an:
-" Đừng... sợ... có tôi ở đây ".
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn lúc này, lòng cậu như ấm lại. Cậu dùng đôi tay nhỏ bé ôm hắn thật chặt .
Thế nhưng, Vương Tuấn Khải lại nắm lấy hai tay cậu, giấu vào trong lòng  :
-" Đừng nhúc nhích, sẽ đau đó. Ngoan ngoãn ở trong lòng tôi ".
Vương Nguyên nghe hắn nói, hốc mắt đỏ hoe. Cậu rất muốn dùng đôi tay nhỏ bé của mình bảo vệ hắn nhưng  không thể.
Vương Tuấn Khải  cắn răng chịu đau, tay vẫn ôm chặt cậu. Cơ thể to lớn  vì bị đánh mà run run. Vương Nguyên cảm nhận được hắn đang rất đau. Vương Tuấn Khải vì bảo vệ cậu mà cắn răng chịu đau. Nhìn hắn như vậy Vương Nguyên  không đành lòng. Cậu rất muốn ngăn chặn những tên đáng ghét kia, nhưng cậu không thể.
Lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa kịp đến. Nhìn thấy hai người bị đánh, anh hô to:
-" Cảnh sát... cảnh sát ".
Bọn côn đồ nghe như vậy, thi nhau chạy khỏi nơi đó.Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này chạy lại. Nhìn thấy anh, Vương Tuấn Khải  cố mở miệng nói :
-" Cậu.... mau cứu.... Vương Nguyên ".
-" Cậu an tâm tôi sẽ gọi xe cấp cứu ". Thiên Tỉ trấn an. Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
--------------Tại bệnh viện ---------------------


-" Mau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Mau lên ". Tiếng một nữ y tá.
Vương Tuấn Khải  được các y tá đẩy vào phòng cấp cứu. Hiện tại người hắn  đau nhức ê ẩm. Mắt  như không thể mở ra nổi, cảm giác như có một cái gì đó đang đè nặng mi mắt.
Mặc dù vậy, hắn  vẫn cố mở mắt, tìm kiếm bóng dáng của Vương Nguyên . Nhìn thấy cậu  đang được người ta đưa vào phòng khám,hắn  cố nói với Dịch Dương Thiên Tỉ  :
-" Chăm ....chăm sóc.... cậu  ấy... giúp tôi".
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của hắn , Dịch Dương Thiên  Tỉ vội gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của anh, Vương Tuấn Khải  cười nhẹ một cái rồi ngất đi.
-" Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài". Sau tiếng nói của nữ y tá, Vương Tuấn Khải  và Vương Nguyên  được đẩy vào phòng cấp cứu.
Dịch Dương Thiên Tỉ  ở ngoài, cậu nhờ y tá liên lạc với người nhà của Vương Tuấn Khải  rồi ngồi ở hàng ghế chờ.
Gương mặt cậu tỏ ra lo lắng, hai tay nắm chặt vẻ căng thẳng. Cậu tự trách chính mình. Giá như lúc đó cậu chở Vương Nguyên về thì chắc chuyện này sẽ không xảy ra. Mong Vương Nguyên và Vương  Tuấn Khải sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không, cậu sẽ rất hối hận.   


Lô các cô các thím  . hôm nay tui được nghỉ nên ver 1 tập còn gì thời đợi tui rảnh nhá  

mà đợi tui rảnh thì còn lâu lắm 

hehe 

baibai

nhớ ủng hộ nha !!!!!! <3

#MITOM


25.4.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro