#32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải lúc này nhìn Vương Nguyên , lạnh giọng :
-" Không đói ".
-" À ờ ". Cậu không biết làm sao, gương mặt ngây ngô khóc không ra nước mắt.
Nhìn cậu như vậy, Giản Thiếu Phàm vội giúp cậu, anh tươi cười chìa tay ra trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ :

-" Chào anh, tôi là Giản Thiếu Phàm, rất vui được gặp anh ".

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe giọng anh, cười nhẹ :

-" Chào cậu, rất vui được gặp. Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ ".
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đưa tay ra bắt lấy tay Giản Thiếu Phàm. Hai người nhìn nhau, cơ hồ như đang đoán tâm tư của nhau.
Vương Tuấn Khải lúc này bảo Vương Nguyên :
-" Em gọi chú Lý đến đón chúng ta".
-" Ơ dạ... vâng ạ ". Vương Nguyên vội gật đầu.
Dịch Dương Thiên Tỉ và Giản Thiếu Phàm đang nhìn nhau, nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, hai người chuyển tầm mắt về phía hắn , đồng thanh:
-" Cho tôi đi cùng nữa ".
-" Không được, tôi cần có không gian riêng để nghỉ ngơi. Hai người đến chỉ tổ phá rối tôi ". Vương Tuấn Khải khoanh tay nói.
-" Hội trưởng, tôi đến để trò chuyện với Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không làm phiền anh ".
-" Đúng vậy, tôi cũng không làm phiền cậu. Chỉ cần gặp Vương Nguyên một lát thôi".
-" Chẳng phải cậu vừa gặp Vương Nguyên sao Dịch Dương Thiên Tỉ, còn Giản Thiếu Phàm cậu cũng mới trò chuyện với em ấy ". Khóe miệng Vương Tuấn Khải  khẽ cong lên thành một đường cong tuyệt mĩ, con ngươi màu hổ phách sắc bén thăm dò đối phương.
-" Hội trưởng, anh là không nói lý lẽ". Giản Thiếu Phàm xị mặt.
Dịch Dương Thiên Tỉ một bên không nói gì, anh đi lại chỗ Vương Nguyên :
-" Vương Nguyên, anh mang cho em canh gà hầm nè. Còn có bánh dâu kem sôcôla mà em thích nữa. Nhớ ăn nha. Đây là anh tự làm đó ".
Vương Nguyên sau khi gọi điện thoại, nghe giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ thì xoay người lại. Nhìn thấy anh mang cho mình một giỏ đồ ăn, mắt cậu sáng rỡ như sao:
-" Oa cảm ơn anh nha. Tiểu Thiên dễ thương nhất a~".
Vương Tuấn Khải  nhìn hai người, khóe miệng giật giật. Hắn nghiến răng nghiến lợi. Dịch Dương Thiên Tỉ  ơi là Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu... Sao cậu lại dám...

Giản Thiếu Phàm nhìn hai người, lại quay sang nhìn Vương Tuấn Khải đang nổi giận, khẽ lẩm bẩm "Anh ta quả thật là không tầm thường. Phải cẩn thận mới được ".
Vương Nguyên nhận giỏ đồ ăn từ tay Dịch Dương Thiên Tỉ, cười híp cả mắt. Anh cũng lấy tay dịu dàng xoa đầu cậu.
Lúc này Vương Tuấn Khải đã tràn ngập nộ khí, hắn giả vờ :
-" Au tay tôi sao lại đau như vậy? ".
Nghe giọng cậu, Vương Nguyên vội bỏ giỏ đồ xuống, nhanh chân chạy lại đỡ hắn :
-" Cậu chủ, cậu không sao chứ? Để em gọi bác sĩ nha".
Vương Tuấn Khải  vờ nhăn mặt, tay nắm chặt tay cậu :
-" Không cần, tôi đau một lát là khỏi thôi".
Giản Thiếu Phàm đứng một bên nhìn hành động của Vương Tuấn Khải  mà muốn nôn. Không ngờ một con người lạnh lùng như hội trưởng mà cũng có lúc như vậy. Xem ra mình phải thông minh hơn mới được, không thì thua hai con người này mất.
Dịch Dương Thiên Tỉ  lúc này chỉ cười nhẹ, con ngươi màu cà phê ánh lên chút giễu cợt. Vương Tuấn Khải  không ngờ lại có lúc trẻ con như vậy. Vương Nguyên ngốc, em đến bao giờ mới có thể nhận ra được đây.
Trong lúc Vương Tuấn Khải  giả vờ bị đau thì Lý Tân lái xe đến. Nhìn thấy chú Lý, Vương Nguyên vội gọi :
-" Chú Lý mau đưa cậu chủ ra xe ạ!".
-" Được rồi, cứ để chú ".
Nói rồi chú Lý đỡ Vương Tuấn Khải  dìu hắn ra xe. Vương Nguyên cũng thu dọn đồ rồi chào tạm biệt hai con người kia.
-" Chào  Thiếu Phàm, mình về trước nha. Chào anh nha Tiểu Thiên, khi khác em sẽ đến thăm anh ".
Giản Thiếu Phàm tuy không đành lòng nhưng cũng vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Còn Dịch Dương Thiên Tỉ, anh chỉ cười nhẹ một cái :
-" Về cẩn thận nha, Vương Nguyên ngốc".
-" Tạm biệt ạ ". Vương Nguyên cười tươi rồi vẫy vẫy tay.
------------------Biệt thự Vương  gia----------------
Vương Nguyên sau khi về đến nhà thì tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, cậu lấy túi đồ của Dịch Dương Thiên Tỉ  ra. Nhìn thấy bát gà hầm thơm phức, Vương Nguyên định cho một muỗng vào miệng thì giọng nói lạnh lùng cất lên :
-" Em không định nấu đồ ăn trưa cho tôi sao? ".
-" Ơ ...dì Tố Tố đã nấu rồi mà cậu ".
-" Nhưng tôi muốn ăn đồ ăn em nấu ".
-" Nhưng mà.... cậu không sợ bị ngộ độc sao". Cậu e dè nhìn hắn .
Vương Tuấn Khải  nghe cậu nói, lấy tay gõ đầu cậu một cái :
-" Con heo ngu ngốc, em còn không mau đi " .
-" Cậu lúc nào cũng mắng em là heo ngu ngốc. Em thông minh vậy mà ". Vương Nguyên chu chu môi lý sự, gương mặt ủy khuất nhìn hắn .
-" Được rồi được rồi, mau đi nấu cho tôi nhanh đi ".
-" Cậu đợi em một lát ". Nói rồi Vương Nguyên lon ton chạy vào nhà bếp.
Vương Tuấn Khải  nhìn bóng cậu khuất dần, nhẹ chân đi lại nhìn chỗ đồ ăn Dịch Dương Thiên Tỉ đưa cho cậu.
Tưởng biết nấu ăn là giỏi sao? Vương Tuấn Khải  lẩm bẩm.
Hắn  cầm bát gà hầm trên tay, cười ma mị. Để tôi giúp cậu cho bát canh gà thêm đậm đà vậy.
Nghĩ rồi Vương Tuấn Khải  len lén xuống nhà bếp tìm muối ăn. Nhìn thấy hắn lén lút làm gì đó, Vương Nguyên ngây ngốc hỏi:
-" Cậu, cậu làm gì ở đây vậy ạ? ".
-" À... Ờ tôi đến tìm một vài thứ ".
Vương Tuấn Khải  không nhìn cậu, mắt liếc ngang liếc dọc tìm kiếm cái gì đó.
-" Cậu, đồ ăn em nấu xong rồi ạ. Cậu mau ra đây ăn đi ".
-" Gì chứ.... sau em nấu nhanh dữ vậy? ".
Vương Tuấn Khải  nghe cậu  nói, lòng có chút buồn bực." Lần này coi như Dịch Dương Thiên Tỉ cậu  may mắn vậy".hắn  hừ lạnh.
Sau đó hai người họ cùng nhau ra phòng ăn để ăn. Nhìn Vương Nguyên  ăn ngon lành như vậy, Vương Tuấn Khải hắn  cảm thấy không cam tâm. Gương mặt hắn méo xệch.
-" Cậu, đồ ăn em nấu bị mặn sao? ".
Vương Nguyên chăm chú nhìn hắn  chờ đợi câu trả lời.
-" Không mặn. Em mau ăn đi ".
Hắn  nói rồi ăn phần của mình không thèm nhìn cậu.
---------------------------Chiều------------------------
Vương Tuấn Khải  ngồi trong phòng đọc sách. Như nhớ ra cái gì đó, Hắn ấn điện thoại. Đầu dây bên kia bắt máy :
-" Cậu gọi tôi có chuyện gì ạ? ".
-" Thiệu Ân, anh điều tra cho tôi đám thanh niên lần trước trêu chọc Vương Nguyên ".
-" Vâng thưa cậu ".
-" Ừm ".
Vương Tuấn Khải  cúp máy, miệng lẩm bẩm :" Dám động đến người của tôi lần này xem các người còn mạnh miệng được hay không?". Vương Tuấn Khải  cười khẩy một cái.   

_____________________

hê lô e vi oăn


12.6.2018

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro