#35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Vương Nguyên đi vào lớp, gương mặt vẫn còn lấm lem nước mắt. Cậu ngồi xuống ghế, một tiếng động ầm vang lên.
Chân ghế bị gãy làm cậu  ngã khuỵu xuống đất.
Giản Thiếu Phàm một bên không trở kịp tay. Khả Hân lúc này tức giận quát :
-" Là ai chơi xấu ".
Không gian lớp yên ắng không ai đáp. Chỉ có Lý Thiên Băng là cười khẩy :
-" Ôi chu choa. Cái này là do ăn ở thôi mà ".
Nghe giọng nói chua ngoan của cô, Khả Hân bực mình.
Mặt Giản Thiếu Phàm tối lại :
-" Là cậu phải không? ".
-" Ai... ai... chứ ".
Lý Thiên băng lắp bắp.
Giản Thiếu Phàm nhìn chằm chằm cô :
-" Là cậu chơi xấu với Vương Nguyên ".
-" Mình không có, Thiếu Phàm ".
-" Nói dối, rõ ràng là cậu ".
Khả Hân chen ngang.
Vương Nguyên lúc này không quan tâm đến chuyện gì nữa, cậu khẽ nói :
-" Không phải tại cậu ấy đâu mấy cậu. Chắc ghế của mình bị hư thôi. Mau về chỗ đi Khả Hân, Thiếu Phàm, Tử Kỳ ".
-" Nhưng Vương Nguyên, cậu ấy rõ ràng là...
-" Mình không sao thật đó, mấy cậu về chỗ đi. Mình mang ghế đi đổi ". Vương Nguyên ngắt lời Khả Hân.
Cậu cầm ghế trên tay, đi ra cửa.
Thiếu Phàm thấy vậy vội chạy lại :
-" Để mình đi đổi giúp cậu ".
Vương Nguyên khẽ lắc đầu :
-" Mình tự đi được rồi Thiếu Phàm, cậu mau vào lớp đi. Cô giáo sắp đến rồi đó ".
-" Nhưng...
-" Mình đi đổi một mình không sao đâu ".
Vương Nguyên không đợi Thiếu Phàm nói đã vội rời đi.
Nhìn dáng vẻ thất thần của cậu, lòng anh trở nên khó chịu. Rốt cuộc.... cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?
-----------------------------------------------------------
Giờ học buổi sáng cũng nhanh chóng trôi qua.
Các học sinh vui vẻ thu dọn cặp sách để về nhà.
Khả Hân một bên thu dọn tập sách, nhíu mày nhìn Vương Nguyên:
-" Vương Nguyên, cậu không sao chứ? ".
Vương Nguyên không phát hiện ra Khả Hân đang nói chuyện với mình. Cậu cứ nhìn rồi im lặng.
-" Này Vương Nguyên ".
Khả Hân gọi.
Giản Thiếu Phàm huơ huơ tay trước mặt cậu:
-" Cậu sao vậy Vương Nguyên ".
Lúc này, Vương Nguyên mới giật mình, cậu quay mặt sang phía Khả Hân và Thiếu Phàm:
-" À... hả... Mấy cậu gọi mình sao? ".
-" Cậu sao vậy, trong giờ học cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không tập trung gì hết đó ".
Khả Hân cau mày nói.
-" Mình.... mình....
-" Có phải cậu gặp chuyện gì không ? ".
Thiếu Phàm chen ngang.
-" Đúng đó, không phải là cậu có chuyện giấu tụi mình chứ ?". Tử Kỳ lo lắng hỏi.
Vương Nguyên nhìn ba người họ, đáy mắt không tự chủ rưng rưng :
-" Mình thật sự không sao? Chúng ta cùng về thôi ".
-" Vương Nguyên sao cậu lại khóc? ".
Khả Hân đau lòng nói.
-" Tại lúc nãy mình bị té nên chân hơi đau thôi. Chúng ta cùng về nha".
-" Cậu không sao thật chứ? ".
-" Mình không sao thật đó Khả Hân, cùng về nào ".
Nói rồi, Vương Nguyên thu gọn tập sách. Cậu  đứng dậy đi trước. Ba người bọn họ đi theo sau.

Đến cổng trường, Khả Hân và Tử Kỳ vẫy vẫy tay tạm biệt Vương Nguyên . Còn Giản Thiếu Phàm, anh vẫn không chịu rời đi.
-" Sao cậu không về nhà? ".
Thiếu Phàm phớt lờ câu hỏi của cậu. Anh đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt cậu, nắm chặt hai vai cậu nói :
-" Cậu giấu mình chuyện gì phải không? ".
Vương Nguyên tránh ánh mắt của anh
-" Không có, mình không có gì phải giấu cậu ".
-" Vương Nguyên  cậu rốt cuộc đang nghĩ gì chứ? Rõ ràng là cậu có chuyện. Tại sao lại không nói với mình ?".
-" Thiếu Phàm... mình
-" Tại sao cậu phải giấu mình. Cậu nghĩ mình không đáng tin sao? ".
-" Không phải....Thiếu Phàm, mình không có ý đó" .
-" Vậy cậu nói đi. Rốt cuộc mình là gì đối với cậu ".
-" Thiếu Phàm....
-" Cậu nói đi ".
Giản Thiếu Phàm nghiêm túc nhìn cậu. Anh không còn vẻ trẻ con như thường ngày nữa mà thay vào đó là một sự chững chạc của một chàng trai.
-" Thiếu Phàm.... cậu là một người bạn rất quan trọng với mình... rất quan trọng ".
Nghe Vương Nguyên  nói, tay anh như buông thõng.
Bạn....
Là bạn thôi sao....
Là anh tự mình đa tình ....
Anh vốn nghĩ cậu cũng  có một chút tình cảm với anh....
Vậy mà.....
Từ "bạn " thốt ra từ miệng cậu như khiến anh đau nhói. Giản Thiếu Phàm nhìn cậu, cười gượng:
-" Vương Nguyên....tại sao lại như vậy? Mình có gì không tốt.... có gì không tốt chứ? ".
-" Thiếu Phàm, cậu bị sao vậy? Cậu mau về nhà đi, trời sắp tối rồi ".
-" Vương Nguyên ....quả cầu nhỏ... cậu không biết .... cậu không biết thật sao.... tình cảm của mình ....cậu không hề nhận thấy đúng không?".
Giản Thiếu Phàm thất thần nhìn cậu.
Vương Nguyên  nhìn dáng vẻ của anh lúc này, bối rối. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra:
-" Thiếu Phàm... cậu sao vậy. Cậu bình tĩnh lại đi... ".
-" Bình tĩnh... hừ [ anh cười lạnh]. Cậu nói mình bình tĩnh thế nào đây. Rốt cuộc cậu không hiểu hay giả vờ không hiểu ? ".
-" Thiếu Phàm... cậu sao vậy ?".
Vương Nguyên rơm rớm nước mắt.

-" Mình THÍCH CẬU đó. Mình thích cậu.... Rất rất thích cậu... . Tại sao.... cậu lại không nhận ra.... Tại sao lại không chọn mình.... Tại sao?... Mình có gì không tốt.... ".
Nước mắt anh không tự chủ rơi xuống.
Nhìn thấy anh khóc, Vương Nguyên luống cuống. Cậu phải làm sao đây?

-" Thiếu Phàm.... cậu.... đừng khóc. Mình không xứng đáng với tình cảm của cậu.... không xứng đáng " .
-" Vương Nguyên.... có phải cậu thích hội trưởng không? ".
Nghe anh hỏi, Vương Nguyên  giật mình.
Cậu chủ....
Cậu có thích cậu chủ không....
Cậu thật sự không biết....
-" Thiếu Phàm.... mình không biết ".
Anh cười lạnh :
-" Vương Nguyen.... cậu thật ngốc. Cậu thật quá đáng......là mình tự đa tình... tự đa tình ".
Nói rồi anh chạy vụt đi.
-" Thiếu Phàm ...".
Vương Nguyên gọi anh, nhưng anh không quay đầu lại. Anh chạy đi.... chạy thật xa cậu.....
Vì anh biết, nếu anh ở lại... anh sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật đó....
Nhìn bóng anh khuất dần, Vương Nguyên cảm thấy mình thật đáng trách .
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Vương Nguyên bước từng bước nặng nề ra khỏi trường. Cậu cảm thấy mọi thứ dường như mờ nhạt. Nước mắt lại một lần nữa rơi ra:
-" Thiếu Phàm... mình xin lỗi vì làm tổn thương cậu ".
-" Cậu chủ.....em xin lỗi ".
Vương Nguyêncứ lẩm bẩm nói.
Hôm nay chú Lý không đến đón cậu, cậu không biết nguyên do. Vì vậy mà Vương Nguyên đi bộ về nhà.
Vương Nguyên bước đi, con đường hôm nay với cậu thật dài. Ánh mắt cậu vô hồn nhìn phía trước, cứ thẫn thờ.
Tin... Tin...
Tiếng còi xe làm phá tan không khí im lặng.
Chú Lý từ trong xe nói vọng ra:
-" Vương Nguyên, cháu mau lên xe đi ".
Nghe tiếng gọi, Vương Nguyên quay đầu sang thì nhìn thấy chú Lý. Cậu vội đi vào xe.
-" Chú xin lỗi vì để cháu đợi. Hôm nay chú có chút việc. Mà cậu chủ đâu rồi ".
-" Dạ... sao ạ ". Vương Nguyên cứ tưởng cậu chủ về nhà rồi nên khó hiểu hỏi.
-" Ý chú là sao cậu chủ không về cùng cháu ".
-" Cậu chủ vẫn chưa về nhà sao chú? ".
-" Chú mới từ nhà ra đây mà có thấy cậu ở nhà đâu. Có chuyện gì sao? ". Chú Lý bắt đầu lo lắng.
-" Dạ.... cháu... cháu.... "
-" Thôi chúng ta về nhà xem sao".
Nói rồi chú Lý cho xe chạy.
Vương Nguyên lúc này lòng rối như tơ vò. " Cậu chủ không về nhà. Vậy cậu ấy đi đâu ".  
















29.6.2018

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro