#37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào toàn thể anh chị em!


@ Mấy đứa đoán sai rồi ..............

........















hâhahhahahahahhahahahahah









________________________________________________________________________________





.




  Trên xe...
Vương Tuấn Khải  vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Lâm Tuệ Dao thấy vậy, lấy điện thoại ra. Cô giả vờ ngã vào lòng hắn  rồi chụp một tấm hình.
Sau đó cô ta cười khẩy.
Vương Tuấn Khải sau một hồi thiếp đi thì giật mình dậy. Nhìn thấy Tuệ Dao nằm trên vai mình, hắn dùng tay đẩy cô ta ra.
-" Tới nhà cậu chưa ".
-" Sắp tới rồi Tuấn Khải  ".
-" Ừm ".
Cuối cùng thì cũng đến nhà Tuệ Dao. Cô ta mở cửa xe đi xuống rồi tạm biệt  Vương Tuấn Khải. Hắn  không trả lời, ngoắc tay ra hiệu cho xe đi tiếp.
Lâm Tuệ Dao nhìn theo, thong thả đi vào nhà.
-------------------------------------------------------------
Vương Nguyên  ở nhà sốt ruột, cậu đã không ăn tối  vì  không có tâm trạng để ăn là và cũng vì Vương Tuấn Khải vẫn chưa về . Nhìn đồng hồ đã 12h khuya mà không thấy hắn đâu, mắt cậu đỏ hoe.
Nghe tiếng động từ ngoài, đoán chắc là cậu chủ nên Vương Nguyên chạy ra mở cửa.
-" Cậu ".
Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu, con ngươi tối sầm lại. Không quan tâm cậu  đang đứng ở trước cửa, hắn lạnh lùng lướt qua .
-" Cậu... cậu uống rượu sao? ".
Vương Tuấn Khải  đút tay vào túi đi thẳng, không thèm nhìn mặt Vương Nguyên một cái nào .
Mắt Vương Nguyên  ươn ướt, cậu  chạy lại dang tay trước mặt hắn  :
-" Cậu, sao cậu không trả lời em. Nếu cậu cứ im lặng như vậy, em không cho cậu đi đâu ".
Vương Tuấn Khải  với dáng vẻ bất cần, hắn  nhếch môi cười khẩy :
-" Tôi không cần cậu ở đây tỏ vẻ tốt bụng với tôi. Đồ giả dối".
-" Cậu.... ".
Vương Nguyên ứa nước mắt, cậu cúi mặt xuống né qua một bên cho hắn  đi.
Hành động của cậu khiến Vương Tuấn Khải  có chút hụt hẫng nhưng hắn  vẫn lạnh lùng bước lên lầu.
Vương Nguyên nhìn theo bóng hắn , khuỵu xuống " Hắn  ghét cậu  thật rồi ".
------------------------------------------------------------
Vương Tuấn Khải  bước vào phòng, đóng cửa một cái rầm. Hắn  vứt áo khoác lên ghế rồi ngã người xuống giường. Tay nhăn nhăn trán.
Nghĩ đến Vương Nguyên , gương mặt hắn thoáng chút khó chịu. Sao mình lại cảm thấy khó chịu chứ? Haizzzz thật bực mình.........................................
Hắn  nghĩ vẩn vơ một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết.
-------------------------------------------------------------
Trong khi đó, Vương Nguyên vẫn ngồi ở phòng khách, gương mặt vô hồn nhìn xung quanh. Cậu không biết phải làm sao để Vương Tuấn Khải  không giận cậu nữa. Mọi chuyện dường như trở nên nghiêm trọng. Vương Nguyên  không nghĩ chuyện mình làm lại khiến hắn  nổi giận như vậy. Cậu thật sự không phải cố ý. Nhưng có lẽ cậu không có cơ hội giải thích với hắn .
-------------------------------------------------------------
-" Vương Nguyên, Vương Nguyên....Sao cháu lại ngủ ở đây ". Dì Tố Tố lay lay tay cậu.
Vương Nguyên  giật mình dậy, dụi dụi mắt, cậu nhẹ đáp :
-" Dạ chắc con  ngủ quên ạ! ".
-" Mắt cháu sao vậy? Cháu khóc sao".
-" Đâu có đâu ạ, chắc tại ngủ quên ở đây nên bị con gì đốt thôi. Không sao đâu dì ".
-" Để cháu lên phòng làm vệ sinh cá nhân ạ ".
Nói rồi Vương Nguyên đứng lên, bước về phía cầu thang.
Dì Tố Tố nhìn theo cậu, ánh mắt không khỏi tỏ ra nghi hoặc " Thằng  bé gặp chuyện gì vậy nhỉ? ".
------------------------------------------------------------
-" Cậu chủ ơi, dậy đi ạ? ".
Vương Nguyên gọi.
Vương Tuấn Khải  nằm trong chăn, nghe giọng cậu thì bực mình mắng :
-" Ồn ào quá! Cậu im lặng giùm tôi ".
-" Nhưng... trễ giờ ạ! Cậu chủ.... Cậu ơi ".
-" Ashhhhh đến ngủ cũng không yên là sao? ".
Vương Tuấn Khải  quát :
-" Lát tôi đi một mình, cậu đi học trước đi ".
-" Cậu..... ".
Vương Nguyên cúi gằm mặt, lủi thủi đi xuống cầu thang. Cậu chào dì Tố Tố rồi đi học :
-" Thưa dì con  đi học ".
-" Cháu không ăn sáng sao Vương Nguyên  ".
-" Dạ vào trường cháu sẽ ăn ạ! Lát nữa dì gọi cậu chủ giúp cháu  nhé".
-" Ừm dì biết rồi. Mà cháu với cậu chủ có chuyện gì sao? ".
-" Không có chuyện gì đâu ạ! Thôi cháu đi học đây. Tạm biệt dì ".
Vương Nguyên  nói rồi bước ra cổng. Nhìn thấy cậu, chú Lý nhẹ giọng hỏi :
-" Cậu chủ đâu rồi Vương Nguyên? ".
-" Dạ hôm nay cậu ấy dậy trễ nên bảo cháu đi trước ạ".
-" Vậy cháu lên xe đi chú chở ".
-" Thôi ạ! Cháu đi bộ được rồi chú. Lát chú chở cậu đến trường nha. Chào chú cháu đi ".
-" Ừm vậy cháu đi cẩn thận ".
-" Vâng ạ ".
Vương Nguyên rảo bước đến trường. Hôm nay trời se lạnh. Những cơn gió bất chợt thổi khiến cậu  lạnh run người.
Cậu vẫn bước đều cho đến khi tới trường.
Ở trường Royal...........................................
-" Ôi chu choa, hôm nay bị hoàng tử đá rồi hay sao mà đi bộ vậy? ".
Giọng nói chua loét của Lý Thiên Băng.
Vương Nguyên không đáp lời cô ta, mặt cúi gằm xuống đất.
-" Này.... tôi đang nói chuyện với cậu đó ".
Thái độ của cậu làm Thiên Băng tức anh ách.
-" Này... ".
Vương Nguyên cứ im lặng mà bước đi.
-" Này................Vương Nguyên ... cậu.... sao cậu dám bơ tôi ".
Lý Thiên Băng tức giận nắm lấy tay Vương Nguyên .
Lúc này, Vương Nguyên mới ngẩng mặt lên :
-" Cậu gọi mình có chuyện gì? ".
-" Hơ... còn dám hỏi. Tôi không ngờ là cậu lại giả tạo như vậy? Tưởng mình là "công chúa" sao? Tưởng được hội trưởng quan tâm thì muốn làm gì làm sao? Hừ... cậu không xứng đáng với hội trưởng đâu. Nhìn đi nè, đây mới là người hội trưởng cần. Một tiểu thư dịu dàng, đáng yêu như vậy mới xứng đáng được ở cạnh hội trưởng ".
Lý Thiên Băng cầm điện thoại, chỉ vào tấm hình trên mạng xã hội.
Vương Nguyên nhìn vào màn hình điện thoại, cậu thấy được  Tuệ Dao đang ngủ trong lòng Vương Tuấn Khải . Thẫn thờ, cậu  như mất hết sức lực mà khuỵu xuống.
Lý Thiên Băng nhìn dáng vẻ thất bại của cậu, cười khẩy :
-" Cậu thấy chưa? Cậu không xứng đáng đâu - một đứa  giả tạo. Tốt nhất cậu nên tránh xa Giản Thiếu Phàm của tôi ra. Nếu không..... tôi không biết tôi sẽ làm gì với cậu đâu ".
Nói rồi cô ta đứng dậy bỏ đi.
Vương Nguyên ngồi dưới đất, ngẩn ngơ. Cậu cười như không cười.
Thì ra là vì vậy nên cậu chủ mới lạnh nhạt với cậu sao. Hắn  không nói chuyện với cậu, không cho cậu cơ hội giải thích là vì chị ấy sao?
Vương Tuấn Khải hắn  thật sự không cần cậu nữa rồi. Dù cậu có lỗi hay không có lỗi thì hắn  cũng không quan tâm. Điều hắn  quan tâm, có lẽ là chị ấy.
Vương Nguyên  cảm thấy đau quá. Trái tim của cậu đang loạn nhịp. Nó không nghe lời cậu nữa rồi. Không lẽ.....
Cô thích cậu thật.......................... 
-------------------------------------------------------------
-" Vương Nguyên, sao cậu ngồi đây! Nào mau đứng dậy ".
Khả Hân từ đâu chạy lại chỗ cậu.
-" Hân Hân...ư hức hức ". Vương Nguyên ôm lấy Khả Hân.
-" Nè sao lại khóc? Cậu có chuyện gì vậy? Mau nói mình nghe đi ". Khả Hân vỗ vỗ vai cậu.
-" Hức hức....cậu chủ... cậu chủ... ".
-" Cậu chủ gì ở đây chứ? Cậu đang nói lung tung gì vậy Vương Nguyên ".
Vương Nguyên khóc nấc lên, cậu ôm chặt lấy Khả Hân mà khóc.
-" Ngoan ngoan nào. Chúng ta cùng nhau ra hoa viên trường, có chuyện gì từ từ kể ".
Khả Hân dìu Vương Nguyên rồi dẫn cậu  ra hoa viên trường .   

_________________



Kính thưa bà con cô bác 



Đoán phần sau nữa đi, ngược còn vài tập nữa cơ :))


Ngày hôm nay đẹp ha .

7/7/2018

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro