#39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngày mới lại bắt đầu....
Vương Nguyên  mệt mỏi lết thân xuống cầu thang. Cậu chào dì Tố Tố và chú Lý rồi lủi thủi đi học một mình. Cảnh tượng thật khiến người ta chua xót.
Dì Tố Tố quan sát cậu mấy ngày nay, không khỏi bất an. Nhất định hôm nay, dì phải hỏi cậu chủ cho ra lẽ.
7:00
Vương Tuấn Khải  bước chân xuống cầu thang. Đôi mắt màu hổ phách như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
Không gian vắng tanh khiến hắn  hơi hụt hẫng.
Dì Tố Tố từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hắn , khẽ nói :
- Cậu chủ ăn sáng đi này.
Vương Tuấn Khải  không trả lời câu hỏi của dì, hỏi:
- Vương Nguyên đâu?
- Vương Nguyên đi học trước rồi thưa cậu.
- Em ấy ăn sáng chưa?
- Vẫn chưa.
- Ừm.
Vương Tuấn Khải  chỉ khẽ ừ, vơ tay lấy áo khoác mặc  vào người. Hắn  đi được vài bước thì dì Tố Tố vội hỏi:
- Cậu chủ, cậu và Vương Nguyên có chuyện gì vậy ?
Vương Tuấn Khải hơi sững người, nhưng rất nhanh, hắn  đáp :
- Không có chuyện gì. Dì không cần lo đâu.
- Nhưng mà cậu....
- Tôi đi đây.
Vương Tuấn Khải cắt lời rồi bước ra xe. Dì Tố Tố nhìn theo bóng hắn  rồi lắc đầu cười khổ.
Tại trường................
Vương Nguyên vừa bước vào đã nhận được sự chỉ trỏ của mọi người xung quanh.
- Ê mày thằng người hầu vô rồi kìa.
- Eo ơi, thì ra nó là người hầu vậy mà cứ tưởng mình là thiếu gia danh giá.
- Đúng vậy, thật đáng sợ mà.
- Đừng tưởng là xứng với hội trưởng. Ngay cả người bình thường nó cũng không xứng đâu.
- Đúng vậy, đũa mốc mà chòi mâm son. Xem lại bản thân mình đi  . Dơ bẩn.
Vương Nguyên  nghe những lời đó, tâm trạng hơi hoảng loạn. Không lẽ bọn họ đều biết chuyện cậu làm người hầu cho cậu chủ?
Vương Nguyên cứ cúi mặt xuống đất mà không dám nhìn xung quanh. Cậu rất sợ. Cậu  sợ cái cảm giác bị người khác phán xét, sợ cái cảm giác người khác nhìn mình bằng ánh mắt săm soi.
Cậu cứ cúi người như vậy mà không cẩn thận bị người ta va vào.
-Thằng  mù này. Sao mày dám va vào tao? Không có mắt à?
Vương Nguyên té dưới đất, đồ đạc trong cặp sách rơi ra. Cậu lúi cúi nhặt lại đồ, miệng không ngừng xin lỗi cô gái trước mặt.
Cô gái kia nhìn hành động của cậu, cười khẩy.
- Đồ dơ bẩn. Mày nghĩ mày là ai. Muốn nhặt đồ sao. Nè... tao cho mày nhặt nè... cho mày nhặt nè.
Ả ta lấy chân đạp vào bàn tay nhỏ nhắn của Vương Nguyên khiến cậu đau đến nhăn mặt. Cậu cố nói từng chữ:
- Chị... mau bỏ chân chị ra.
- Mày nói cái gì? Mày dám ra lệnh cho tao hả? Mày có quyền gì mà lên tiếng. Đồ nghèo nàn rách rưới.
Vương Nguyên không trả lời, nước mắt không tự chủ mà rơi ra.
Ả ta vẫn đạp lên tay cậu, còn dùng chân nhấn mạnh khiến cô đau rát.
- Cô đang làm gì vậy hả?
Giản Thiếu Phàm từ đâu xuất hiện đẩy ả ta ra. Anh ngồi xuống ôm Vương Nguyên vào lòng :
- Vương Nguyên, cậu đừng khóc. Có mình đây rồi mà.
Vương Nguyên nhận ra Thiếu Phàm, khóc nấc lên.
Ả ta nhất thời tức giận, nghiến răng ken két :
- Cậu là ai mà dám xen vào chuyện của tôi?
- Cô không cần biết tôi là ai? Chỉ cần biết tôi đủ khả năng để làm gia đình cô phá sản.
Ả cứng họng, tức tối :
- Cậu.... cậu... nó chỉ là một con hầu, cậu cần gì quan tâm nó như vậy?
- Ai nói em ấy là một con hầu?
Giọng nói lạnh lùng cất lên làm mọi thứ dường như đóng băng.
Vương Tuấn Khải  một thân ảnh tiêu soái bước vào. Nhìn cô ta bằng đôi mắt băng lãnh.
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải , ai ai cũng ngạc nhiên. Giản Thiếu Phàm hơi cau mày. Vương Nguyên  thì không dám nhìn hắn .
Ả ta lắp bắp :
- Hội... hội trưởng.
- Còn biết tôi là hội trưởng sao? Quy tắc của tôi cô bỏ đi đâu rồi. Bắt nạt bạn học, còn tưởng mình tài giỏi?
- Không... không phải, là nó va vào tôi.
- Va vào cô?
- Đúng, nó va vào tôi mà.
Vương Tuấn Khải cười khẩy, lùi ra vài bước rồi thong thả đi đến huých một cái mạnh khiến cô ta ngã xuống đất.
- Cô vừa va vào tôi đó. Muốn tôi đối xử với cô như vậy không?
- Tôi... hội trưởng... tôi sai rồi. Xin anh tha cho tôi.
- Tha?
Vương Tuấn Khải  cười nhếch mép :
- Vậy sao lúc nãy cô không tha cho em ấy? Cầu xin tôi có ích gì? Mau thu dọn đồ đạc của mình đi, tôi sẽ nói Hiệu trưởng đuổi học cô một tháng.
- Hội trưởng... tôi sai rồi... sai rồi mà. Vương Nguyên, cô mau nói hội trưởng tha cho tôi đi. Tôi xin lỗi.
Ả ta nằm dưới đất, khóc đáng thương.
Giản Thiếu Phàm không muốn Vương Nguyên nghe những lời cô ta nói, vội vàng bế cậu rời đi. Lúc đi ngang qua Vương Tuấn Khải , anh nhìn hắn  bằng đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc.
Vương Tuấn Khải  hiểu hành động của Giản Thiếu Phàm. Chắc tin đồn vừa rồi đã đến tai cậu ta nên cậu ta mới có hành động như vậy.
Vương Tuấn Khải  chỉ kịp nhìn Vương Nguyên một vài giây. Nhìn đôi mắt ngập nước và bàn tay sưng tấy của cậu, tim hắn  đột ngột nhói lên.
Giờ phút này, Vương Tuấn Khải rất muốn hắn  là người bế Vương Nguyên. Hắn  rất muốn người đó là mình chứ không phải là Giản Thiếu Phàm.
Giây phút lướt qua nhau, Vương Nguyên không nhìn hắn dù chỉ một lần. Điều đó khiến hắn  trở nên hụt hẫng.
Bất động một vài giây, Vương Tuấn Khải thu lại vẻ lạnh lùng ban đầu, đút tay vào túi hiên ngang rời đi.
Lâm Tuệ Dao đứng trên tầng thượng nhìn xuống, không khỏi tức tối. Cô nắm chặt tay khiến móng tay khắc sâu vào da thịt như muốn bật máu.
- Vương Nguyên, tại sao... tại sao... ai cũng muốn quan tâm, bảo vệ mày. Tại sao người đó không phải là tao ?
------------------------------------------------------------
Phòng y tế....
- Vương Nguyên, cậu không sao chứ?
- Mình không sao đâu Giản Thiếu Phàm, cậu đừng lo.
- Tay cậu chảy máu rồi. Để mình băng lại giúp cậu nha.
Giản Thiếu Phàm nhìn cậu đầy lo lắng.
- Cảm ơn cậu nha.
Ngừng một lát, Vương Nguyên nói tiếp :
- Chuyện hôm trước, mình xin lỗi. Mình thật sự không muốn cậu bị tổn thương.
Giản Thiếu Phàm vừa băng  tay cho cậu vừa nói:
- Mình không cần cậu thích mình. Chỉ cần cậu biết mình thích cậu.
- Nhưng.... Giản Thiếu Phàm....
- Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu, mình đã rất vui rồi.
Vương Nguyên nghe những lời anh nói, khóe mắt cay xè. Cậu thật sự không muốn như vậy. Thật sự không muốn người khác vì cậu mà bị tổn thương.
- Chuyện của hội trưởng.....cậu biết rồi đúng không?
Giản Thiếu Phàm đột nhiên hỏi.   

..................................


Hạ Thu năm thứ 6 !

15/7/2018


#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro