#42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Tức thật. Chúng ta không được vào đó.
Khả Hân bực mình.
- Bình tĩnh đã. Chúng ta nên gọi cho anh Thiên.
- Ừm. Mau đưa điện thoại đây.
Khả Hân nhận lấy điện thoại, nhấn số gọi.
- Alo.
- Anh Thiên!!
- Là em sao Khả Hân.
- Là em đây.
- Có tin tức gì chưa??
- Em và Tử Kỳ đã theo dõi chị ta từ chiều. Chị ta không về nhà mà vào bar Night. Lúc tụi em định chụp ảnh lại thì bị người khác ngăn cản.
- Người khác ngăn cản??
Cô ta chẳng lẽ biết được có người theo dõi. Dịch Dương Thiên Tỉ suy nghĩ.
- Vâng, người đàn ông đó nói tụi em vẫn còn nhỏ không nên ở lại bar.
- Ừm anh hiểu rồi. Hai em mau về nhà đi. Ở lại đó lâu không tốt. Cô ta không đơn giản như chúng ta tưởng.
- Vâng. Chào anh.
- Ừm.
Khả Hân cúp máy, nói với Tử Kỳ.
- Mau về thôi.
Tử Kỳ vẫn ngây ngốc không hiểu.
- Chúng ta không theo dõi nữa sao?
- Anh Thiên bảo chúng ta đi về.
- À... vậy đi về thôi.
- Nói chuyện với cậu thật bực mình.
- Cậu đừng giận mình mà. Hân Hân.
- Mau cầm cặp cho mình đi.
- Được được. Mình cầm cho cậu.
Khả Hân nghe vậy, khẽ cười.
-------------------------------------------------------------
Dịch Dương Thiên Tỉ  cầm điện thoại trong tay, gương mặt trở nên căng thẳng.Lưu Chí Hoành  nhìn anh như vậy khẽ nhỏ giọng hỏi :
- Anh Thiên, anh không sao chứ?
- Hả... à... ờ anh không sao?
- Anh nghĩ gì vậy?
- Một chút chuyện nhỏ thôi không sao đâu.
Lưu Chí Hoành  nhìn anh, cười gượng.
- Vậy em đi làm việc tiếp đây.
Cậu xoay người đi để che gương mặt buồn của mình. Cậu đã ở cạnh anh năm năm rồi. Khoảng thời gian ấy đủ để cậu rung động. Anh là một người con trai tốt, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp như vậy.
Cậu  biết anh thích Vương Nguyên. Nhưng mà cậu không thể ngừng thích anh được. Anh từ lâu đã trở thành một người rất quan trọng đối với cậu.
Cậu biết anh có tâm sự. Nhưng bản thân cậu  lại ngu ngốc để anh che giấu. Anh không muốn nói cậu cũng không ép. Chỉ là.....
Hiện tại.... Cậu cảm thấy bản thân mình rất khó chịu.
-------------------------------------------------------------
Biệt thự Vương  gia.....
- Vương Nguyên , cậu vào nhà đi.
- Thiếu Phàm, cảm ơn cậu.
Vương Nguyên  nhìn anh, khẽ cười.
- Cậu không cần cảm ơn mình đâu. Chỉ cần cậu vui vẻ, mình đã cảm thấy rất vui.
- Thiếu Phàm... cậu....
- Vương Nguyên ....
Thiếu Phàm nắm tay cậu. Đôi mắt nhìn cậu đầy ôn nhu. Anh khẽ cười :
- Nếu cậu cảm thấy cô đơn, có thể tìm mình. Mình sẽ luôn chờ đợi cậu.
- Thiếu Phàm....mình... mình....
- Hai người làm gì vậy???
Giọng nói lạnh nhạt mang vài phần nổi giận cất lên.
Vương Tuấn Khải  đi đến, mặt biến sắc vài phần.
- Bỏ tay Vương Nguyên  ra.
Giản Thiếu Phàm lúc này chuyển tầm mắt về phía Vương Tuấn Khải . Hắn  cười khẩy :
- Anh nghĩ anh có tư cách ra lệnh cho tôi sao?
- Tôi không nói lần thứ hai.
Vương Tuấn Khải  trầm mặt, đôi mắt đã nổi lên vài tia gân máu.
Giản Thiếu Phàm vẫn nắm tay Vương Nguyên, con ngươi vẫn một mực kiên quyết :
- Tôi.... Không..... Bỏ!!!
- Cậu dám....
Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên kéo lại.
Cậu lúc này bị kẹp ở giữa hai người, không biết làm cách nào để thoát ra.
Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sát khí.
- Hai người mau bỏ tay tôi ra đi!!!
Vương Nguyên nói, gương mặt vương vài giọt nước mắt.
Lúc này, hai người họ mới thôi nhìn nhau. Đồng loạt bỏ tay ra khỏi cậu.
- Vương Nguyên, cậu đừng khóc.
- Vương Nguyên, mau đi vào nhà.
Vương Tuấn Khải  dịu giọng nói.
Vương Nguyên nghe giọng hắn , vội bước vào.
Giản Thiếu Phàm nhìn cậu, có chút hụt hẫng.
Lúc này, không gian chỉ còn lại hai người. Giản Thiếu Phàm đột ngột lên tiếng :
- Vương Tuấn Khải , anh còn muốn gì ở Vương Nguyên ?
- Theo cậu thì tôi muốn gì?
- Anh đừng làm tổn thương cậu ấy nữa. Nếu anh đã có Tuệ Dao, có thể mang cậu ấy cho tôi mà. Tại sao.... ??
Vương Tuấn Khải  đen mặt, giận dữ nhìn Giản Thiếu Phàm :
- Tôi nói cho cậu biết. Vương Nguyên, cả đời này, em ấy phải ở bên cạnh tôi. Dù có chết, tôi cũng không mang em ấy cho cậu.
- Tại sao chứ? Anh... anh không xứng.
- Hừ... Không xứng sao?
- Tuệ Dao chẳng phải là bạn gái của anh sao?
- Cô ta không phải bạn gái tôi.
- Anh nói dối?
- Không tin? Cậu có thể đợi. Tôi sẽ vạch bộ mặt thật của cô ta cho mọi người thấy.
- Anh nói vậy là...
- Đúng... Tôi vẫn chưa có bạn gái. Như vậy đủ để Vương Nguyên ở cạnh tôi rồi chứ?
- Hừ... Dù sao đi nữa. Tôi cũng không bỏ cuộc đâu. Trừ khi nào Vương Nguyên nói cậu ấy thích anh.
- Được, tôi sẽ khiến em ấy nói thích tôi. Cậu hãy chờ đi.
Vương Tuấn Khải  cười khẩy rồi xoay gót đi vào nhà.
Giản Thiếu Phàm nhìn theo, cười buồn :
- Vương Nguyên, mình không muốn thua anh ta. Mình không muốn mất cậu đâu.
------------------------------------------------------------
Vương Nguyên ngồi trong phòng, gương mặt thất thần. Cậu rất sợ phải đối mặt với Giản Thiếu Phàm, cậu ấy quá tốt với cô... quá tốt....
- Cốc... Cốc.. Cốc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Nguyên đi ra mở cửa. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải , cậu lắp bắp:
- Cậu.... Cậu.... có chuyện gì vậy??
Vương Tuấn Khải vội ôm chầm lấy cậu. Gương mặt kia  trở nên ôn nhu đến kì lạ.
- Vương Nguyên , tôi không cho phép em xa tôi. Không cho phép.
Vương Nguyên  bị Vương Tuấn Khải  ôm làm cho đứng hình. Cậu bất động không nói được gì. Ngay cả giọng nói của hắn , cậu cũng không nghe rõ.
- Cậu... cậu....
- Im lặng một lát....
Cậu im lặng, mặc cho Vương Tuấn Khải  ôm. Khoảng khắc ấy như làm tim cậu cảm thấy ấm áp. Cậu chủ.... Cậu biết hắn  sẽ chẳng bao giờ thích cậu ..
Nhưng....
Chỉ cần hắn  ở bên cậu như vậy, cậu đã mãn nguyện rồi...
Sau một lúc, Vương Tuấn Khải  buông cậu ra. Vương Tuấn Khải  nhìn cậu dịu dàng :
- Chuyện của Tuệ Dao, là hiểu lầm. Em đừng tin là thật.
- Sao... sao ạ???
Vương Nguyên nghe hắn  nói, gương mặt ngây ngốc không hiểu.
- Tôi không nói lần thứ hai. Em vào nghỉ ngơi đi.
Vương Tuấn Khải  nói xong thì đi ra ngoài để lại Vương Nguyên đứng bất động...
Không lẽ....
Cậu chủ  không có tình cảm với chị Tuệ Dao là thật.....
Nghĩ đến đây, Vương Nguyên  khẽ cười mỉm. Sao cậu lại vui như vậy nha. Thật khó hiểu quá đi.
Cả buổi tối đó, Vương Nguyên cứ cười suốt. Cậu không biết tại sao lòng cậu lại tràn ngập hạnh phúc.
------------------------------------------------------

- Thiệu Ân, sao rồi?
- Cậu chủ, tôi đã tìm đủ thông tin để chứng minh cô Tuệ Dao đã chụp ảnh cậu.
- Ừm, tốt lắm. Mau gửi vào điện thoại cho tôi.
- Vâng.
Cúp máy điện thoại, Vương Tuấn Khải mỉm cười nguy hiểm. Lâm Tuệ Dao, lần này, cô chết chắc rồi...................

~~~~~~~~~~~~~

Không biết với mọi người là tin vui hay buồn đây??

.

.

.

còn tui thì tui cũng hong biết a~~~~~~



'











THÔNG BÁO: Hiện tại đây sẽ là tập cuối cùng mình ver trong hôm nay. Tác giả chính đã thông báo do quá bí ý tưởng nên fanfic sẽ tạm drop . Chúng ta cùng nhau đợi những chương mới nhất từ tác giả nhé ^^ . Sẽ ra sớm thôi- tui nghĩ vậy á.

24.7.2018

#MITOM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro