Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển Ver: Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 13 :

Kim Taehuyng sau khi thống nhất được tên bài hát với cô bèn nhanh tay vào đăng ký. Hội trưởng câu lạc bộ nhìn tên bài hát, lại nhìn mặt anh, nở nụ cười vô cùng xấu xa :

" Thế nào, nhìn trúng em nào rồi hả ?"

" Đâu có, đâu có"  – Taehuyng xua tay – " là học muội mà, tranh thủ giao lưu một chút thôi."

" Học muội cũng đâu có sao, thời buổi này ai còn quan tâm là học đệ hay học muội. Nếu cần giúp gì cứ nói một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ ông."

" Tôi ra tay, còn cần ông giúp đỡ hay sao ? Dẹp đi! "

" Vậy là nhìn trúng học đệ rồi ?"

" À, cái đó, cái đó…, được rồi, lát nữa thì biết. "

Nói với hội trưởng được vài câu đã bị bắt thóp, anh quyết định im miệng không nói nữa. Nhanh chóng quay về chỗ cô và Hyerin  đang ngồi, tiện thể trao đổi tình cảm.

" Hai đứa quen nhau từ trước khi vào trường hả ? " – Anh tò mò hỏi.  = ̄ω ̄=  )

" Không có " – Hyerin  còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nhanh nhẹn trả lời trước – " Đến khi vào trường mới quen nhau, tên ngốc này hồi đầu nói rất nhiều, không biết tại sao bây giờ càng ngày càng trầm mặc. "

" Ai ngốc ? Ai mới ngốc ? Bà cũng không nhìn lại xem là ai thường xuyên giẫm phải dây giày, ai thường xuyên đụng vào cột điện. Tôi ngày càng trầm mặc, không phải bởi vì có một đứa nói nhiều gấp đôi mình suốt ngày lải nhải bên cạnh hay sao ! "

" Ha ha " – Anh  ôm bụng cười – " Được rồi, đừng cãi nhau nữa, hai đứa đều nói nhiều như nhau."

" Phải rồi, phải rồi. Đừng nói chuyện này nữa,  không cần so đo ba cái chuyện ai nói nhiều hơn" . – Heeyeon  bị người kể xấu, nhanh chóng chuyển chủ đề – " Đúng rồi nam thần, anh biết chơi guitar phải không ? Anh thích chơi bài gì nhất ? "

" Hầu như bài gì anh cũng thích chơi, nhưng chắc đánh thường xuyên nhất chính là bài « Một người như mùa hạ, một người như mùa thu ». – Anh ngẫm nghĩ rồi nói – " Đó là bài đầu tiên anh tập guitar nên khá quen tay."

" Thật trùng hợp nha, hôm nay em còn chọn song ca bài này, anh có vừa đệm đàn guitar vừa hát được không ?"  – cô hướng ánh mắt chờ mong về phía anh

Nhìn đôi mắt lấp lánh của thỏ nhỏ, Taehuyng không cần suy nghĩ, ngay lập tức gật đầu. Trong lòng như có vuốt mèo cào cào cào, thật muốn nhéo má con thỏ trước mặt một cái.

Hội trưởng tinh mắt liếc thấy Taehuyng đang ngồi nói chuyện với hai học muội . Tên Taehuyng  này thật không xứng với hai chữ nam thần, nước miếng cũng sắp rớt đầy đất rồi. Không có ý mới là lạ.

Muốn ngăn chặn anh làm mất mặt toàn thể cán bộ câu lạc bộ âm nhạc, hội trưởng khụ một tiếng, kéo mọi người tập trung lại, bắt đầu buổi sinh hoạt.

Anh khi nãy nhanh chân đăng ký nên chẳng phải chờ bao lâu đã đến lượt anh cầm tay Heeyeon  lên hát song ca. À, thực ra là cùng nhau đi lên, tay người ta vẫn chưa cầm được.

Hai người song ca vô cùng ăn ý, giọng hát của cô trong veo, sôi nổi như mặt trời mùa hạ, giọng anh lại trầm ấm như nắng mùa thu. Hai giọng ca khác nhau nhưng hòa quyện lại vô cùng phù hợp, bài hát « Một người như mùa hạ, một người như mùa thu » chọn cũng thật chính xác.

Mỗi lần nghe cô cất tiếng hát, anh đều cảm thấy quen thuộc, như là đã nghe qua rồi, thế nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi. Lần này cũng vậy, giọng hát trong veo, đặc biệt này vô cùng quen tai.

( Haizz! Đôi lúc ảnh cũng bị mắc bệnh não cá vàng )

Sau khi kết thúc buổi sinh hoạt, Taehuyng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn phải tạm biệt Heeyeon và Hyerin,  thong thả đi đến chỗ làm thêm. Miệng lẩm nhẩm giai điệu của bài hát mà hai người vừa mới song ca.

Anh chợt nghĩ, thì ra Hyerin không phải cô nhóc hàng xóm nhà mình, vậy có khi nào là Heeyeon  không? Nhưng Heeyeon  vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu, đâu có chỗ nào giống một cô nhóc hay xù lông, động chút là nổi giận mắng người.

Nhắc mới nhớ, không biết hôm nay trên cửa liệu có mẩu giấy vàng nào không. Cô Nhóc hàng xóm có cún con rồi liền quên luôn mình. Mỗi ngày về nhà không có gì để mong đợi cũng thật buồn chán.

Nghĩ đến đó, anh đưa chân đá đá viên sỏi trên đường. Nhìn theo nó lăn đi lông lốc, miệng lại lẩm bẩm : « Ahn Heeyeon  là cô nhóc hàng xóm nhà mình thì tốt rồi. »

Chợt cậu đứng khựng lại, từ từ đã, có lẽ anh biết vì sao giọng của cô lại quen tai như vậy rồi. Buổi tối hôm nọ, anh bị ốm, ở trong nhà nhàn rỗi đánh một bài tình ca quen thuộc. Sau đó cô nhóc hàng xóm ở cách vách vui vẻ hát theo. Chính là bài hát này  « Một người như mùa hạ, một người như mùa thu ».

Qua một bức tường, mặc dù cách âm không được tốt, nhưng giọng hát vọng lại vẫn rất hạn chế, lúc đó nghe được chỉ cảm thấy hay, sẽ không ghi nhớ kỹ. Bây giờ nghĩ lại, quả thực rất giống.

Trái tim anh đập nhanh liên hồi, Heeyeon  là cô nhóc hàng xóm, cô nhóc hàng xóm là Heeyeon . Có khi nào lại trùng hợp như vậy. Khoan đã, còn cún con, cún con tên là Viên Thịt Nhỏ  nữa thì mọi thứ đều hoàn toàn trùng khớp rồi.

Mang theo tâm trạng này tới chỗ làm thêm, suốt buổi hôm đó Taehuyng  hoàn toàn ngẩn người, tay chân luống cuống chẳng làm được gì. Cũng may hôm nay quán vắng khách, vất vả một hồi cuối cùng cũng có thể về nhà sớm.

Ra khỏi quán bar, anh cố gắng bước thật nhanh, chờ mong giây phút bước đến cửa nhà sẽ tìm được đáp án. Thế nhưng khi đứng dưới tầng một, nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ căn phòng bên cạnh phòng mình, trái tim anh bỗng dần dần tĩnh lại, bước chân cũng chậm hơn.

Nhỡ đâu cô nhóc hàng xóm không phải Heeyeon  thì sao ?

Nỗi lo sợ vô cớ chẳng ra sao này đeo bám Taehuyng  cho đến khi anh bước lên bậc cầu thang cuối cùng, nhìn thấy mẩu giấy nhắn quen thuộc trên cửa nhà mình. Anh hít một hơi thật sâu, tiến tới cầm lấy mẩu giấy :

" Không phải tôi vô ơn, là tôi bận chăm sóc cún con. Cún con là của tôi rồi, có đòi cũng không được đâu. Còn nữa tên nó là Pu Pu , không phải Viên Thịt Nhỏ. Tên Viên Thịt Nhỏ xấu chết, chỉ có cái người tự luyến lại lãng xẹt như anh mới nghĩ ra thôi. Nhưng dù sao anh cũng đã đem Pu Pu đến cho tôi, vậy cảm ơn nhé ! "

Taehuyng đọc đi đọc lại những dòng chữ xiêu vẹo trên mẩu giấy vàng, trong đầu nhẩm đi nhẩm lại « Là Pu Pu không phải Viên Thịt Nhỏ . Là Pu Pu  không phải Viên Thịt Nhỏ … ». Vậy thì…trùng khớp rồi.

Là Pu Pu  không phải Viên Thịt Nhỏ . Là Heeyeon , cũng là cô nhóc hàng xóm.

Thì ra thỏ nhỏ đáng yêu, ngoan ngoãn còn rất thích xù lông, chạm nhẹ một cái cũng có thể cắn người. Cảm xúc của anh lúc này vô cùng rối loạn, vừa mừng rỡ, vừa tiếc nuối. Cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy.

Anh kích động tới mức muốn ngay lập tức gõ cửa nhà bên cạnh. Có điều đứng trước cửa nhà người ta rồi lại ngừng lại, không gõ nữa. Gõ cửa xong biết nói gì bây giờ. « Thì ra em là hàng xóm nhà anh hả ? Ngạc nhiên ghê. », không được không được, quá vô lại, thế thì hình tượng nam thần của mình sẽ rớt trở về tên tự luyến mặt dày mất. « Heeyeon em sống ở đây sao, tình cờ anh cũng ở ngay bên cạnh », không được, cái này quá giả tạo, nói thế chẳng khác nào tự thừa nhận mình là tên tự luyến cả.

Cách này không được, cách kia cũng không được, Taehuyng  vò đầu bứt tai hồi lâu cuối cùng quyết định từ bỏ ý định gõ cửa. Sau đó lại tiếp tục vò đầu bứt tai suy nghĩ xem nên viết cái gì trên mẩu giấy vàng.

Bình thường mình toàn thể hiện là một tên tự luyến mặt dày, suốt ngày chê chữ em ấy xấu. Có phải bây giờ nên thay đổi hình tượng một chút, rồi mới thừa nhận mình chính là hàng xóm không?

Cảm thấy suy nghĩ này vô cùng có lý, anh lấy một mẩu giấy vàng, nắn nót viết vài chữ lên trên đó. Viết xong rồi cẩn thận lấy đinh ghim gắn lên cửa nhà bên.

Trên mẩu giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ :

« Tôi cảm thấy chữ em hình như đẹp lên rất nhiều. Luyện tập vất vả rồi. »

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro