Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 17:

Nghe nói đến giờ đông khách, Heeyeon  để anh lại trong phòng bếp, tự mình ra phía ngoài tìm chỗ ngồi xuống. Hầu như bàn nào cũng đã có người ngồi, cô ngó quanh một lúc mới tìm thấy một chỗ còn trống. Không phải lát nữa nam thần sẽ mặc đồng phục, chạy đi bưng đồ uống chứ, thật mong chờ nha.

Trong lúc cô còn đang chống cằm mơ màng thì đèn trong quán phụt tắt, tiếp đó sân khấu với cây đàn piano to lớn bỗng bừng sáng. Taehuyng  đeo một cây guitar tiến lên chỉnh mic, sau đó nói:

" Chào mọi người, cũng đã 8h tối rồi, mọi người mau chóng ổn định chỗ ngồi để buổi biểu diễn của chúng ta được bắt đầu nhé."

Cô cứ thế ngây ngốc nhìn anh đứng giữa sân khấu tràn ngập ánh đèn. Tiếp theo đó trong đầu, trong ánh mắt chỉ còn vang vọng tiếng nhạc và hình ảnh của người đang phát sáng trên sân khấu. Tại sao Taehuyng được gọi là nam thần, bởi vì giây phút anh ấy đứng trên sân khấu thực sự rất giống hình tượng nam thần trong lòng các cô gái, và cả Heeyeon  nữa.

Đang chìm trong giọng ca ấm áp của người kia, cô bỗng bị cái huých tay của người bên cạnh kéo trở về thực tại. Anh Jimin khi nãy không biết đã ngồi xuống cạnh cô từ bao giờ, bởi vì tiếng nhạc khá ồn nên anh ta nói gì đó cô hoàn toàn nghe không rõ. Jimin  thấy cô vẫn một bộ ngơ ngác không hiểu mình nói gì, bèn ghé sát tai cô nhóc, thì thầm mấy câu:

" Em có biết tại sao quán lại đông khách vào giờ này không?"

" A, không ạ…"

" Vì thứ ba, thứ năm hàng tuần, Taehuyng đều hát vào giờ này.

" A, vâng…"

_Vương Tuấn Khải hát hay chứ?

_A, vâng…

_Vương Tuấn Khải đẹp trai chứ?

_A, vâng…

_Em thích cậu ấy chứ?

_A….

Đúng lúc Jimin  đang hỏi vặn cô, thì giọng của anh  bỗng vang vọng khắp khán phòng:

" Sau đây, xin mời một người bạn của tôi lên cùng tôi song ca một bài. Cô ấy hát rất hay, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng. Xin một tràng pháo tay cho Ahn Heeyeon ! – Anh  vừa nói vừa chìa tay về phía Heeyeon .

Mọi người đều theo hướng tay của Taehuyng  nhìn lại. Jimin  ném cho Taehuyng  một ánh mắt khiêu khích rồi mới nhích ra xa Heeyeon .

Cô suýt chút nữa theo quán tính trả lời “A, vâng” thì đã bị giọng nói của Vương Tuấn Khải cắt ngang. Cô nhóc ngơ ngác nhìn Taehuyng , rồi lại nhìn mọi người trong quán, nuốt nước miếng một cái sau đó mới chầm chậm bước về phía sân khấu.

Anh  từ lúc nhìn thấy Jimin  thì thầm với cô đã khẽ cau mày. Chỉ chờ bài hát kết thúc liền tìm cách kéo Heeyeon  lên sân khấu. Jimin  tính tình rất tốt, chỉ mỗi cái miệng là không tốt, để lâu thêm chút nữa không biết sẽ nói ra chuyện gì.

( anh là đang ghen a !_)

Chờ cho cô bước lên sân khấu, anh liền ghé sát tai cô nhóc thăm dò:

" Jimin nói gì với em thế?

_A, anh ấy hỏi em có thích anh không.

_Thế em trả lời thế nào?

_Em chưa kịp trả lời.

_…

Taehuyng  nhìn vào đôi mắt to tròn của cô , trong lòng có chút không biết nên nói gì tiếp. Cô thấy nam thần tại sao tự dưng yên lặng rồi, vì thế bèn lấy tay khẽ khều tay anh:

" Anh Taehuyng , không phải anh gọi em lên đây để song ca à?

_A, đúng rồi, em muốn hát bài gì?

_Có thể hát “Nhìn thấy nơi xa nhất” không?

_Được.

Sau khi chọn được bài hát, cô bước đến ngồi xuống cạnh cây đàn piano, ngón tay khẽ lướt trên phím đàn. Một khúc nhạc dạo bắt đầu vang lên. Heeyeon  nhắm mắt chìm vào trong giai điệu. Anh đứng đó, chứng kiến hết cả, chính mình quên mất đây là màn biểu diễn của cả hai người. Mãi đến khi giọng cô cất lên, anh  mới giật mình, xấu hổ cầm cây guitar cùng hòa tấu.

Mọi người trong quán dần dần đều bị tiếng nhạc hấp dẫn, tiếng nói chuyện cũng ngừng hẳn. Chỉ còn giọng hát và tiếng đàn của hai người quẩn quanh trong không khí.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay ào ạt vang lên, yêu cầu song ca thêm một bài nữa. Anh ngượng ngùng gãi đầu cười cười. Còn cô rất vui vẻ cười tươi đồng ý.

Mười một giờ khuya, quán đến giờ đóng cửa, ông chủ cố gắng níu kéo Heeyeon  ở lại, nói rằng cô hát hay lắm, nhờ cô mà hôm nay quán làm ăn tốt hơn hẳn mọi khi. Rồi ngỏ ý mời cô, sau này thỉnh thoảng có thể đến đây hát không, nhất định sẽ trả công xứng đáng.

Heeyeon  thầm nghĩ buổi tối mình cũng không có nhiều việc để làm, thỉnh thoảng đến đây cũng được. Vì thế rất thoải mái gật đầu đồng ý. Jimin đứng cạnh Taehuyng nhìn thấy vậy liền huých tay anh  một cái:

_Sướng nhé, sau này có thể cùng học muội đi làm thêm.

_Ừ, ừ – Taehuyng mắt vẫn dán trên người học muội , miệng không khép lại được, trả lời Jimin cho có lệ.

Jimin  thấy bộ dạng mê gái này của anh  cũng chỉ biết “xì” một tiếng đầy khinh bỉ. Sau đó không quan tâm đến cái tên trọng sắc khinh bạn này nữa, tạm biệt chủ quán rồi đi về trước.

Đến khi anh và cô ra khỏi cửa quán thì đã khuya lắm rồi. Taehuyng viện cớ về muộn không an toàn, bảo Heeyeon trèo lên yên xe, sau đó theo thói quen phóng thẳng về phía nhà mình.

Cô vốn mải nói chuyện với nam thần nên hoàn toàn không để ý đường đi. Đi được hơn nửa đường rồi cô nhóc mới ngạc nhiên hỏi anh :

" Anh Taehuyng , sao anh biết đường về nhà em?"

" A " – Kim Taehuyng giật mình, lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa hỏi cô đi đường nào thì đã phóng đi rồi – " bình thường không phải em đều đi từ hướng này tới sao, anh nghĩ nhà em chắc ở gần đây thôi."

" Ưm " – cô cảm thấy lý do cũng hợp lý nên không hỏi nhiều nữa, vòng tay qua cổ Taehuyng  chặt hơn một chút, trời về khuya rất lạnh.

Đi gần về đến nhà thì trời bỗng đổ mưa rất to, Taehuyng  cố gắng đạp xe nhanh hết cỡ nhưng cả hai người vẫn ướt như chuột lột. Vì muốn che giấu thân phận hàng xóm đáng ghét của mình, nam thần Kim Taehuyng quyết định chịu khổ thêm lần nữa. Đưa Heeyeon về đến nhà xong anh  nói tạm biệt, định đạp xe thêm một vòng rồi mới quay về nhà.

Nhưng cô nhìn nước mưa chảy ròng ròng hai bên thái dương người kia, rồi lại nhớ tin đồn nam thần hay bị hạ đường huyết, vì thế nhất quyết không để anh chạy ra ngoài trời mưa lần nữa.

_Trời khuya lắm rồi, lại mưa nữa. Tốt nhất anh ngủ ở nhà em đi, bây giờ mà về thế nào cũng bị ốm.

Từ chối không được, hơn nữa nói chuyện một lúc nước mưa ngấm vào người lạnh cóng, Taehuyng  cuối cùng cũng đồng ý ở lại nhà Heeyeon . Trong lòng không ngừng gào thét, thực ra nhà anh ở ngay bên cạnh nhà em.

Bước lên bậc cầu thang cuối cùng,cô khẽ liếc nhìn cánh cửa nhà bên, lúc này mới sực nhớ mẩu giấy vàng mình vì vội đi chưa kịp đọc vẫn nằm yên trong túi. Cô nhóc vội vàng lấy mẩu giấy từ trong túi áo khoác ra, vì nước mưa ngấm vào một ít nên chữ đã hơi nhòe đi, nhưng vẫn đọc được:

" Em yên tâm, tôi khỏe lắm, không bị bệnh đâu, tôi khen cậu thật lòng đó, chữ em  quả thật tốt lên nhiều. Còn nữa nếu bị bệnh tôi sẽ nói cho em  trước tiên."

Heeyeon  đọc xong liền phì cười, tên tự luyến khẳng định là bị bệnh, nếu không nói chuyện sẽ không dễ nghe như vậy. Có điều hôm nay tâm tình cô đang vui nên cũng không đôi co với hắn. Vì thế cô lấy ra một mẩu giấy mới, viết viết rồi lại dán lên cửa nhà bên.

Taehuyng  từ lúc Heeyeon  lôi mẩu giấy vàng từ trong túi ra đã mặt đỏ tim đập, đứng yên không nhúc nhích. Sau đó nhìn thấy cô nhóc đọc xong lại phì cười liền đưa tay tự vỗ ngực, chắc là mình khen đúng chỗ rồi, lần sau phải thường xuyên khen chữ em ấy tiến bộ mới được.

Cô làm xong hết thảy, vỗ tay hài lòng quay lại mới nhớ ra mình bỏ bẵng nam thần đứng co ro một mình nãy giờ. Vì thế nhanh chóng xin lỗi, rồi mở cửa mời anh vào nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro