Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Gió Độc
Chuyển ver: Devil_Than

Kim Taehuyng tối qua về nhà muộn nên hôm nay cũng dậy rất muộn. Đến khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu anh mới lững thững gãi đầu từ trong nhà đi ra ngoài.

Đến khi định đóng cửa thì lại nhìn thấy mẩu giấy màu vàng be bé, nằm chình ình trên cửa nhà mình. Chủ nhân của mẩu giấy này thế mà vẫn chưa bị anh chọc cho tức chết. Vẫn kiên trì muốn làm quen với cậu.

Đọc mấy chữ trên mẩu giấy, Taehuyng phì cười, còn ngồi trong nhà nghe ngóng xem mình về chưa, kết quả chắc là ngủ quên mất chứ gì. Đây gọi là quan tâm hay là rảnh rỗi hóng hớt vậy.

Có vẻ vị hàng xóm nhà bên tính tình rất thú vị, để xem cô ấy còn kiên trì được bao lâu. Kim Taehuyng khóe môi cong lên thành một đường tà ác, sau đó lấy bút chì, tiếp tục ghi mấy chữ lên mẩu giấy nhỏ, dán lại trên cửa nhà bên cạnh.

————————————————–

Heeyeon hôm nay chẳng hiểu sao tâm tình rất tốt, vừa nhảy chân sáo vừa đi bộ tới trường. Nhà gần là một lợi thế, có thể chầm chậm đi bộ đến trường mà không sợ bị tắc đường.

Lịch học của sinh viên khoa thanh nhạc cũng không có gì đặc biệt nhiều. Ngoài mấy môn nhàm chán ngành nào cũng phải học như “Tư tưởng phẩm chất lịch sử” thì chính là học thanh nhạc thôi.

Heeyeon là người cởi mở, hòa đồng vì thế ở trường rất nhanh chóng quen với nhiều bạn mới. Trong đó cô đặc biệt thích một bạn học tên là Hyerin . Seo Hyerin mặc dù cũng là sinh viên mới như Heeyeon nhưng lại có người quen ở khóa trên, nên coi như vô cùng am hiểu ngôi trường này.

Hyerin nói trường này có rất nhiều nhân tài, rất nhiều người là ca sĩ khi còn chưa tốt nghiệp. Sau đó cô ấy bắt đầu vừa đếm ngón tay vừa liệt kê ra vô số cái tên mà hầu như Heeyeon đều chưa từng nghe qua.

Khi Hyerin đếm đến tên Kim Taehuyng thì bỗng nhiên có tiếng hú hét của mấy nhỏ con gái ngoài hành lang. Heeyeon  tò mò quay đầu lại nhìn. Ánh mắt cô ngay lập tức bị người ngoài cửa hấp dẫn.

Dáng người cao gầy, mảnh khảnh, đôi chân thon dài thẳng tắp, khóe miệng hơi cong lên một chút để lộ hai chiếc răng khểnh xinh đẹp. Mái tóc mềm nhẹ khẽ lay động trong gió, đôi mắt sâu thăm thẳm đượm chút buồn. Anh ta đứng đó, ánh mặt trời chiếu xiên lên khuôn mặt, càng làm người khác không thể nào rời mắt.

Heeyeon  nhìn đến ngẩn người, hóa ra trên đời cũng có người như vậy sao. Đúng lúc đó Hyerin vỗ vai cậu “bộp” một cái, Heeyeon  giật mình quay lại, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc về phía người kia. Hyerin  rất đắc ý nói với Heeyeon :

“Đẹp trai đúng không? Nam thần của trường ta đấy, chính là Kim Taehuyng tớ vừa nói lúc nãy. Hiện giờ là ca sĩ nghiệp dư, chưa có tên tuổi gì mấy. Nhưng sau này chắc chắn anh ta sẽ nổi như cồn a…”

Heeyeon  cũng chẳng để tâm khúc sau Hyerin  nói gì, trong đầu yên lặng ghi nhớ, thì ra người kia tên là Kim Taehuyng Nụ cười tỏa nắng đến như vậy, hẳn phải là một người vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp đây.

———————————————

Kết thúc một ngày học tập ở trường, Heeyeon  mang theo trong đầu hình ảnh vị nam thần nào đó, từng bước đi bộ về nhà. Vì mải nghĩ, trên đường đi còn suýt đâm đầu vào mấy cây cột điện, nhưng may mà né kịp.
( khổ chưa cái tội mê gái....khụ khụ....mê trai )

Về tới nhà, Yeonie ngay lập tức chú ý đến mẩu giấy màu vàng đã được đính trên cửa nhà mình. Cô vui vẻ chạy tới xem, hẳn là tên hàng xóm bên cạnh phải cho mình biết tên rồi chứ.

Thế nhưng khi đọc được nội dung trên mẩu giấy nụ cười trên mặt cô dần dần méo xệch. Dòng bút chì trên mẩu giấy nhiều hơn hôm qua mấy chữ, nội dung như sau:

“Gọi tôi là nam thần đi.

P/s: Chữ cô thực sự rất xấu.”

Yeonie sâu sắc cảm thấy mình đang bị người ta trêu chọc. Cái gì nam thần chứ, tự luyến đến thế là cùng. Mình đã cố gắng viết nắn nót lắm rồi hắn ta vẫn chê chữ mình xấu, lại còn “thực sự rất xấu”. Chữ hắn ta cũng đâu hơn gì mình, viết bằng bút chì ngoằn ngoèo như con giun.

Heeyeon giận, vô cùng tức giận. Hóa ra chủ nhân của những bông thạch thảo tím tính cách cũng không nhất định sẽ hiền lành, ấm áp. Đây rõ ràng là một tên tự luyến thích trêu tức người khác.

Yeonie chà đạp mẩu giấy màu vàng trên tay mình một lúc, sau đó nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để trả thù tên kia. Nghĩ đủ rồi, cô nhóc bèn lấy thêm một mẩu giấy nữa, ghì thật mạnh mấy chữ lên trên đó, rồi đem qua cửa nhà bên cạnh, đập bộp một nhát, dán lên trên đó.

Nội dung trong mẩu giấy như sau:

“Anh là tên tự luyến đáng ghét, cái gì mà nam thần chứ. Từ giờ tôi gọi anh là “Tên tự luyến”. Chữ tôi xấu thì chữ anh đẹp chắc, ngoằn ngoèo như con giun ấy. Đồ tự luyến đáng ghét! ”

Hôm nay Yeonie cũng không thèm nghe ngóng xem tên hàng xóm về nhà vào lúc nào nữa. Cô ăn tối xong, chơi máy tính một chút rồi trèo lên giường, trùm chăn kín đầu, ngủ. Hừ, tôi mới không thèm quan tâm có phải anh về muộn hay đến sáng mới về đấy. Mặc kệ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro