Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 23:

*****

Cảm thấy nguy cơ cáo nhỏ bị lừa đi mất là rất cao, anh đành quyết định triển khai kế hoạch gấp rút, nhanh chóng hâm nóng tình cảm. Thế là vào một đêm trăng thanh gió mát, Taehuyng cùng Heeyeon  đến quán bar mà Taehuyng làm thêm.

Đô Đô lúc này, bởi vì được anh cho ăn quá nhiều đồ ngon, ăn lấy ăn để, cuối cùng bị rối loạn tiêu hóa. Nhìn cún con ôm cái bụng cụp đuôi nằm một góc, cô không nỡ để nó ở nhà một mình liền bế nó theo. Anh không suy nghĩ nhiều, cũng gật đầu đồng ý, dù sao quán bar cũng không cấm đem theo thú cưng.

Đến quán bar, anh  bảo cô ngồi ở phòng thay đồ đợi mình, anh  dự định sẽ dành tặng cho cô một bất ngờ. Heeyeon  ngoan ngoãn ngồi đợi, vừa đợi vừa xoa xoa cái bụng của Đô Đô, hy vọng giúp nó thoải mái hơn. Cún con được vuốt bụng, híp mắt lại rên ư ử có vẻ rất thích.

Đúng lúc đó, có người mở cửa đi vào phòng thay đồ, cô còn chưa kịp chào hỏi, đã thấy người đó chỉ vào Đô Đô mà nói:

_Ô, tiểu cẩu cẩu, không phải mày đấy sao?

Đô Đô nghe thấy thế, giống như gặp được người quen, cũng hào hứng sủa gâu gâu mấy tiếng, vẫy đuôi mừng rỡ. Cô cảm thấy lạ, Đô Đô là của hàng xóm cho cô mà, sao người này lại biết, hay đây chính là tên hàng xóm tự luyến nhà cô?

_Cho hỏi anh là…?

_À, xin chào, em là bạn của Kim Taehuyng  hả? – người kia đang đưa tay ra nựng Đô Đô, nghe thấy Heeyeon  cất tiếng liền vội vàng đáp lời.

_Vâng.

_Tôi là chủ cũ của cún con này, nhà tôi nuôi nhiều quá nên muốn cho bớt đi. Vừa hay, dạo trước Taehuyng nói hàng xóm của cậu ấy muốn nuôi chó. Thế nên tôi liền đưa tiểu cẩu cẩu cho cậu ấy. Vậy ra cậu chính là vị hàng xóm đó hả?

_A…

_Tiểu cẩu cẩu ngoan chứ, có làm phiền cậu không?

_A…nó rất ngoan…

_Ừm, nhìn em chăm sóc nó tốt chưa này, béo núc ních ra rồi.

_A…vâng…

_Thấy vậy tôi cũng mừng lắm.

_A…vâng…

_Tiểu cẩu cẩu ngoan, phải nghe lời chủ mới nhé, cô ấy sẽ cho mày nhiều đồ ăn ngon. Lúc nào tao sẽ đến thăm mày nhé!

Người kia nói với Heeyeon mấy câu rồi lại quay sang nói với Đô Đô. Cún nhỏ chẳng biết có hiểu hay không nhưng cũng sủa lại đáp lời. Cô hoàn toàn chưa tiêu hóa được thông tin ban nãy, vẫn đang trong trạng thái ngây người.

Đến khi cô hoàn hồn lại, thì người chủ cũ của Đô Đô, vốn vừa tan ca, đã chuẩn bị đi về, chào tạm biệt với cô. Cánh cửa khép lại, Heeyeon  cúi đầu nhìn xuống Đô Đô, tay tiếp tục xoa bụng nó, vừa xoa vừa suy nghĩ.

Hàng xóm tặng Đô Đô cho cô, Đô Đô mới nhìn thấy Taehuyng  lần đầu đã vẫy đuôi mừng rối rít như gặp người quen. Khi rời nhà đi học, đi ăn cơm trưa đều tình cờ gặp nam thần ở ngay gần nhà. Còn chữ viết nữa, chữ viết của nam thần trông rất quen, giờ Heeyeon  mới ngờ ngợ nhớ ra giống hệt chữ viết trên những mẩu giấy vàng cô vẫn đọc hàng ngày.

Mọi thông tin đều khẳng định một điều, Taehuyng  chính là hàng xóm nhà cô, nam thần chính là tên tự luyến. Sự thật này giống như sét đánh ngang tai, Heeyeon  tạm thời chưa thể nào chấp nhận.

( Ôi thật bất ngờ :vvv )

Đúng lúc đó, anh  vào phòng thay đồ gọi cô , nói rằng đã chuẩn bị xong, cô có thể ra được rồi. Heeyeon trong lòng thấp thỏm nhưng cũng ôm Đô Đô bước ra.

Sân khấu lớn hoành tráng rực rỡ ánh đèn, anh dắt cô ngồi xuống vị trí đặc biệt ngay bên dưới sân khấu, sau đó bước lên phía micro. Chờ cho đến khi mọi người đều tập trung về phía sân khấu, Taehuyng mới hắng giọng nói:

_Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với bạn tôi, Ahn Heeyeon . Vì thế nhân dịp này tôi muốn tặng cô ấy một bài hát mà tôi tự sáng tác.

( có khi nào là bài hát tỏ tềnh k đây ?! :v )

Mọi người nghe thấy thế liền vỗ tay rầm rầm, chỉ có một mình cô cảm thấy nghi hoặc, hôm nay là ngày đặc biệt gì của cô nhỉ, cũng không phải sinh nhật. Trên sân khấu, anh đã bắt đầu hát, là một bài tình ca nhẹ nhàng vô cùng dễ nghe. Bầu không khí dần dần giống như bị tiếng nhạc ảnh hưởng, trở nên êm ru mượt nhẹ. Cho đến khi nốt cuối cùng kết thúc, trong quán vẫn tràn ngập màu phấn hồng.

Jimin , bạn đồng nghiệp với anh rất thức thời, ngay lúc đó liền lên sân khấu làm MC:

_Bài hát rất hay, mọi người cho một tràng pháo tay đi nào. Nhân đây chúng ta cùng hỏi người được tặng bài hát này một chút, cô ấy có cảm giác gì khi được tặng? Xin mời Heeyeon !

Cô ngơ ngác được tặng bài hát, rồi lại ngơ ngác đi lên sân khấu. Cậu quay sang nhìn Taehuyng đang đứng cạnh ôn nhu nhìn mình. Mọi người phía dưới dường như đều nín thở chờ xem cô nói gì. Cũng không để mọi người phải chờ lâu, cô nhanh chóng mở miệng hỏi anh  một câu:

_Hôm nay là ngày đặc biệt gì của em nhỉ? Tại sao em không nhớ, cũng không phải sinh nhật mà.

" Đồ ngốc " anh  đã tập dượt trước tình huống này, nên rất vui vẻ trả lời – " hôm nay không phải tròn một năm em vào đại học sao. Kết thúc một năm sinh viên, kết thúc một chặng đường, đây chính là một dịp đặc biệt cần được chúc mừng."

_A…- cô chỉ biết a khẽ một tiếng, hoàn toàn không biết nên nói gì, vậy cũng tính là dịp đặc biệt sao.

Nhìn gương mặt ngốc ngốc của cáo nhỏ, Taehuyng  trong lòng vui như mở cờ. Anh quan tâm em nhiều như vậy, ngay cả ngày nhập học cũng nhớ, chắc chắn em sẽ cảm động muốn chết có phải không.

Thế nhưng rất tiếc, Heeyeon  vẫn đang bị tin tức chấn động về thân phận của nam thần ảnh hưởng nên không hưởng ứng như mọi khi. Cô nhóc chỉ ậm ờ góp vui mà thôi. Biểu hiện này rơi vào mắt Taehuyng  lại biến thành “đang nghĩ đến người khác, không thèm để ý mình”. Thành thử cả buổi hôm đó, anh giống như đang ngồi trên chảo nóng, quay qua quay lại mà vẫn chẳng giải quyết được chuyện gì.

Đến lúc ra về, anh  vẫn đưa cô về tận nhà. Cô nhóc cũng vui vẻ đứng ở cổng vẫy tay chào Taehuyng . Nhìn bóng lưng nam thần đạp xe đi khuất, trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác mình đang bị lừa. Tại sao biết mình là hàng xóm rồi, anh ấy vẫn tỏ ra không biết, còn chuyện mình nói mình thích anh ấy, chẳng phải anh ấy cũng biết rồi hay sao.

Lắc đầu thật mạnh gạt đi suy nghĩ này, Heeyeon  quyết định rình xem sự thực nam thần có phải tên hàng xóm tự luyến hay không. Dù sao cũng chỉ là suy luận của cô, phải tận mắt nhìn thấy cô mới tin.

Khoảng mười phút sau, anh đạp xe quay lại, nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu. Anh đứng ngẩn người nhìn cánh cửa trống trơn không có mẩu giấy nào, sau đó cười tự giễu, phải rồi, Heeyeon  có người trong lòng rồi kia mà. A, chết tiệt, cáo nhỏ, rốt cuộc anh phải làm thế nào bây giờ.

Heeyeon từ lúc Taehuyng  bước lên lầu đã núp ở một góc, chứng kiến hết thảy. Hóa ra nam thần đúng thật là tên hàng xóm tự luyến. Cảm giác bị lừa gạt, uất ức ào ạt trào lên khiến cô khó chịu.

Cô viết vài dòng trên mẩu giấy nhắn, đập lên cửa rồi quay về nhà.

Anh nghe thấy tiếng đập cửa liền chạy ra xem. Ngoài cửa đã chẳng còn ai, chỉ có mẩu giấy vàng anh  tìm kiếm ban nãy vừa xuất hiện.

[Tôi nghĩ lại rồi. Chuyện mà tôi thích một người thực ra không phải. Có lẽ là do tôi nhầm lẫn thôi.]

Taehuyng  đọc được dòng này, ngay lập tức liền mở cờ trong bụng, phải đó cáo nhỏ, em không nên thích hắn ta, nên thích anh. Tạm hoãn sự vui sướng đó lại, Taehuyng  bình tĩnh viết lời nhắn, vẫn cố gắng sắm vai một người hàng xóm tốt.

[Phải đó. Tôi nghĩ em còn đang đi học, yêu đương sớm là không nên. Rất vui vì em đã nhận ra điều đó].

Tỉ mỉ dán mẩu giấy lên cửa nhà Heeyeon  xong rồi,  anh tự nhủ, bây giờ thì không chần chừ được nữa. Ngộ nhỡ lúc nào đó cô nghĩ lại thực ra không phải nhầm lẫn thì làm sao. Mình nhất định phải ra tay trước. Tỏ tình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro