Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyển ver: Devil_Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa [ Chương 7 ]

Kim Taehuyng đang ăn chợt cảm thấy hình như có ai đang nhìn mình, vì thế ngẩng đầu lên khỏi dĩa cơm nhìn ngó xung quanh. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu nhóc ngồi đối diện một tay chống má, một tay đưa lên xỉa răng, thản nhiên nhìn mình. Thậm chí mình phát hiện ra rồi vẫn cứ nhìn, không hề quay đi chỗ khác.

Cái điệu bộ xỉa răng của người kia cũng quá khó coi đi, chẳng khá hơn tướng ăn bao nhiêu, trông y hệt địa chủ nhà quê. Thấy người đẹp trai liền ngồi đó thản nhiên nhìn. Thôi được, mặc dù hơi vô duyên nhưng mắt nhìn người của cậu ta quả thực rất tốt. Muốn nhìn liền để cậu ta nhìn đi.

Vì thế anh hồi nãy vốn đang cắm mặt vào dĩa cơm mải miết ăn, giờ tuy đầu vẫn cúi rất thấp nhưng lại cố gắng ăn thật từ tốn, bình thản, khoan thai hết mức có thể.

Lần đầu tiên nhìn thấy Taehuyng , ấn tượng trong lòng cô đó là con người này khí chất hệt như bạch mã hoàng tử, thanh thanh đạm đạm còn vô cùng lịch sự. Nhưng gặp trong tiệm cơm thế này, cô phát hiện ra nam thần cũng vẫn chỉ là người bình thường thôi. Bộ dáng đẹp trai nhưng tướng ăn cực kỳ buồn cười.

Nhìn bộ dạng nam thần cạp đĩa có lẽ quả thực rất vui vẻ, thế nên Heeyeon híp mắt, chống cằm, xỉa răng ngồi xem vô cùng thoải mái. Thẳng cho đến khi quán đông khách, buộc phải đứng dậy.

Nam thần còn chưa ăn xong mà, cô chính là nuối tiếc không muốn đứng dậy. Thế nhưng đành vậy, Nguyên Nguyên thở dài, bước ra khỏi tiệm cơm gà.

****

Ahn Heeyeon ăn cơm trưa xong liền về nhà chuẩn bị đi học. Lúc về tới nhà thấy mẩu giấy mình dán hồi sáng vẫn còn y nguyên, trong lòng mặc dù có chút mất mát nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất. Dù sao mình mới ra ngoài được hơn tiếng đồng hồ, tên tự luyến chắc là vẫn chưa về đi.

Học buổi chiều rất thoải mái, buổi sáng có thể lười biếng ngủ nướng đến trưa, ăn cơm xong có thể nhàn rỗi chuẩn bị đi học. Không cần gấp gáp như đi học buổi sáng.

Cô thong thả cầm cặp sách ra khỏi cửa nhà. Trên đường đi học liền bắt gặp nam thần ăn cơm trưa xong đang xách đồ đi về. Bước chân của cô đột nhiên chậm lại. Có khi nào nhà anh ta ở gần đây. Kim Taehuyng chúng ta thật có duyên nha. Như vậy thật tốt, không cần mong ngóng mỗi giờ Triết học mới được gặp nữa. Thỉnh thoảng đi đường cũng có thể ngắm người đẹp rồi.

Nhắc mới nhớ, chiều nay lại có giờ Triết. Nam thần bây giờ mới về nhà, không phải hôm nay sẽ cúp tiết đó chứ. Heeyeon vừa mải nhìn người vừa tiếc hận nghĩ ngợi. Kết quả là người ta đi qua rồi vẫn ngoái theo nhìn, đâm đầu vào cột điện sưng u một cục.

Thế mới nói, đi đường mải nhìn người, không tập trung rất không tốt.

*****

Taehuyng thực ra không có ý định cúp tiết, chỉ là mải làm bộ ăn uống chậm rãi khoan thai, kết quả ăn thật lâu mới xong. Đến khi ngẩng đầu lên thì cái người hồi nãy vẫn ngồi đó nhìn mình không biết đã đi từ lúc nào rồi. Trong lòng không hiểu sao có chút bất mãn, tôi chính là cho em nhìn miễn phí không thu tiền, sao lại bỏ đi nhanh như vậy.

Thế nhưng bất mãn không bao lâu, trên đường đi về anh lại bắt gặp cô nhóc  ban nãy xách cặp đi học. Cô Nhóc  vừa nhìn thấy mình ngay lập tức đi chậm lại, sau đó ánh mắt to tròn, trong veo như nước lại len lén dán lên người mình. Thậm chí lúc mình đi ngang qua rồi còn nghe tiếng cô cộc đầu vào cột điện, kêu “ai ui” một tiếng.

Anh có chút khoái chí. Cô Nhóc , có phải em bị khí chất của tôi hấp dẫn rồi đúng không, thích tôi rồi đúng không, sao lại nhìn không rời mắt như vậy. Chút hư vinh tự luyến trong lòng nam thần ngay lập tức được phóng đại.

Tâm tình vui vẻ, rảo bước nhanh về nhà, nhìn thấy mẩu giấy nho nhỏ dán trên cửa, anh cảm thấy cuộc sống quả thực vô cùng tốt đẹp. Cô nhóc hàng xóm cuối cùng cũng rời giường rồi sao.

Không vội vào nhà ngay, Taehuyng để đống đồ mới mua xuống trước cửa nhà, chậm rãi đọc. Heeyeon nhà bên đang cố gắng thể hiện mình không phải vật nhỏ thích xù lông. Thế nhưng từng câu từng chữ trên giấy nhắn lại đang phản bội chủ nhân của nó.

"Tôi đã nói tôi không thích xù lông, chỉ là anh cố tình chọc tức người khác thôi. Thuốc tôi mua dùng tốt chứ, anh đủ sức viết tới hai mẩu giấy, bệnh tình chắc khá hơn rồi phải không. Tôi thực sự đã tập viết, tự tôi cảm thấy chữ mình khá hơn nhiều rồi. Có khi nào anh bệnh về mắt phải không, tốt nhất nên đi khám sớm. Nếu cần tôi lại mua thuốc cho anh ^^."

Nội dung giấy nhắn của cô nhìn qua không có gì, giọng điệu từ tốn, hẳn phải rất kiềm chế mới bình tĩnh viết một hơi dài như vậy. Anh đọc xong lại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cô nhóc  kia thế mà cũng biết châm chọc lại mình. Còn kêu mình đi khám mắt, không biết lông đã xù tới mức nào rồi.

Taehuyng không vội vã trả lời ngay, vui vẻ vào nhà cất đồ, ung dung thay quần áo đi học, sau đó mới đem một mẩu giấy mới dán lên cửa nhà hàng xóm.

———————————————-

Heeyeon ngồi trong lớp Triết mà thấp thỏm không yên, nam thần quả nhiên cúp học, đã gần hết tiết đầu rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Thật đáng tiếc nha, ngẫu nhiên gặp nam thần ngoài đường rất vui, nhưng dù sao ngồi nhìn cả một buổi học vẫn được nhiều hơn mà.

Cô nhóc  còn đang ôm một bụng ỉu xìu rối như tơ vò thì nghỉ giữa giờ, anh đã một thân quần áo phẳng phiu, điềm nhiên bước vào lớp. Chính là lúc ăn cơm xong phát hiện ra kiểu gì cũng bị muộn học nên Taehuyng quyết định nghỉ hẳn tiết đầu, từ từ mà đi học, không có gì phải vội.

Đương nhiên khi bước vào lớp, nam thần cũng ngay lập tức chú ý ánh mắt trong veo của ai đó lại dán lên người mình. Hóa ra cô nhóc này học cùng mình môn Triết. Được rồi, tôi ngồi yên đây cho em ngắm. Muốn nhìn bao nhiêu liền để em nhìn bấy nhiêu.

Heeyeon cảm giác hôm nay nam thần chắc hẳn có chuyện gì rất vui, cười không ngớt miệng. Không những thế làm việc gì cũng đặc biệt từ tốn. Cô ngồi ngẩn người cả một tiết Triết mà có cảm giác như mình đang xem một cuốn phim quay chậm. Cũng tốt, có điều hơi buồn ngủ một chút.

Thực ra anh vốn không lạ lẫm gì với những ánh mắt luôn dõi theo mình. Bình thường đi trong trường vẫn đều bị nhìn như vậy. Có điều chẳng hiểu sao bị cô nhóc  kia nhìn lại làm cho anh đặc biệt thích thú. Lần đầu tiên có cảm giác thích người khác nhìn chằm chằm vào mình. Thậm chí còn làm màu cho người ta nhìn.

Cô cũng là lần đầu tiên muốn nhìn chằm chằm vào một người lâu như vậy. Chỉ là một sự hấp dẫn tự nhiên, một cảm giác “muốn” tự nhiên mà không ai giải thích nổi.

Giờ Triết luôn nhàm chán nhưng gần đây lại trôi qua đặc biệt nhanh, hôm nay cũng không ngoại lệ. Taehuyng đang mải vờ chống cằm suy tư cũng bị tiếng chuông hết tiết làm cho giật mình. Cô nhìn bóng lưng người phía trước từ từ di động rời đi, lòng lại tràn đầy tiếc nuối.

*****
                         End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro