Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu là thứ làm cho bầu không khí trở nên huyền ảo, có thể làm cho người ta quên đi phiền muộn, cảm nhận được vui vẻ, có thể làm giảm khoảng cách giữa người với người, làm cho hai người trở nên thân mật khắng khít, giống như rượu cũng làm mối quan hệ thay đổi tốt hơn, trải qua mấy bình rượu đã gắn kết mối quan hệ giữa cô với Sa Hạ, mà lần này y vậy cũng sẽ thay đổi cả hai người.

Trong lòng Tử Du đã có kế hoạch chu đáo, cho nên cả ngày mặc kệ làm gì cũng đều đặc biệt tích cực.

Đôi mắt Tử Du như thiếu nữ hoài xuân, trong veo như nước, bởi vì mong chờ mà toả sáng lấp lánh. Đơn giản mà nói, giống như một kẻ khờ có được hạnh phúc.

Sa Hạ chở hai người trở về nhà mình, xe dừng ở tiểu khu, một chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh cổng lớn thu hút sự chú ý của nàng.

"là Ba..." Tòng An nhận ra chiếc xe màu đen trước.

Sa Hạ nói với Tòng An: "Hôm nay đi chơi vui không?"

"Vui ạ." Tòng An mỉm cười giống như đoá hoa hương dương đón lấy ánh sáng từ phía mặt trời, ngày hôm nay chẳng những có người chơi cùng nhóc, còn có người mua cho nhóc gấu nhồi bông Kungfu Panda.

Tòng An đi qua đi lại giữa hai nhà. Thời điểm Sa Hạ cùng Lý Tường ly hôn đã quyết định đôi bên đều có quyền nuôi dưỡng con, chính là không muốn Tòng An có cảm giác mất mát. Lịch trình của Tòng An là do hai người bàn bạc sắp xếp với nhau, có gì sẽ thông báo cho đối phương biết trước, tránh việc có lúc không ai chăm sóc Tòng An hoặc có lúc hai nhà cùng nhau tranh giành Tòng An.

Hôm nay Lý Tường tới sớm hơn là Sa Hạ nghĩ, từ sớm đã chờ ở đây rồi.

Sa Hạ để ý Dương Dường còn đang ngồi bênh cạnh Tòng An, nàng quay đầu lại nói với Tử Du: "Tôi mang Tòng An xuống xe trước, cô ở trong xe chờ tôi."

Tử Du có thể cảm nhận được ý tứ của Sa Hạ, nàng không muốn cho cô xuống xe gặp người kia, mặc kệ có mục đích gì, cô cũng vô điều kiện làm theo theo lời Sa Hạ nói.

Sa Hạ mang theo Tòng An xuống xe, Lý tường cũng xuống xe.

Anh ta là điển hình cho mẫu người thành đạt, ngoại hình đẹp nhờ gien di truyền từ bố mẹ, đi xe hơi rẻ tiền cũng bị người ta hiểu lầm thành xe giá trị trăm vạn, người mặc âu phục, lúc nào cũng duy trì được vẻ điềm đạm.

Người như vậy ở trong mắt người khác sẽ được liệt vào mẫu người hiếm có, nhưng Sa Hạ lại cảm thấy thật xa lạ.

Người trước mắt quá mức hoàn hảo, bất kỳ người con gái nào gả cho anh ta cũng sẽ không hối hận, sẽ có được hạnh phúc cả đời, nhưng nàng lại buông tay.

Sa Hạ nắm tay Tòng An đi đến trước mặt Lý tường, nói với anh ta: "Tường, anh không cần bớt thời gian riêng để chờ chúng em, em sẽ đưa Tòng An đến."

Mỗi lần ở gần Sa Hạ, sự bình tĩnh của Lý Tường đều mất tác dụng. Tình yêu của anh ta cùng sự không cam lòng hòa lẫn vào nhau, người trước mắt là cố tình như không cảm thấy nội tâm mâu thuẫn của anh ta.

"Anh sợ em bận." Anh ta còn muốn đem vấn đề nuôi nấng Tòng An ra nói chuyện với Nhan Hân, để xem lúc đó Sa Hạ sẽ có phản ứng gì, anh ta thật sự tò mò.

"Tòng An, về tới nhà thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ, đừng quên mặc ấm nhé."

"Dạ." Tòng An ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngày mốt mẹ tới đón con, đến lúc đó con muốn đi chơi đâu thì nhớ viết vào giấy nói cho mẹ biết." Sa Hạ hôn lên khuôn mặt Tòng An, mỗi một lần chia lìa giống như lấy dao cắt vào lòng nàng, nỗi đau này dù trải qua vạn lần cũng sẽ không hề suy giảm.

Lý Tường hỏi: "Tòng An có làm ảnh hưởng tới đời sống tình cảm của em không?"

Sa Hạ mỉm cười nói: "Không cần lo lắng, em có nhiều thời gian để chăm sóc tốt cho Tòng An, nhưng còn anh, sau này vợ của anh sẽ mang thai, anh hẳn không có tâm sức để chăm sóc Tòng An, anh làm ơn mang Tòng An trả lại em được không?"

Ánh mắt Lý Tường chợt dịu xuống, anh ta phát hiện sắc mặt Sa Hạ có chút cảm xúc khác thường, vẻ hoạt bát như vậy trước kia khi sống cùng anh ta chưa từng xuất hiện qua.

Nàng không có chối, thì coi như đã thừa nhận rồi.

Lòng Lý Tường rối như tơ vò vội ôm lấy Tòng An, giống như ôm lấy hy vọng: "Sẽ không , cho dù Tư nghiên có con, Tòng An vẫn là người anh yêu thương nhất."

Khi xe Lý tường lướt chậm qua xe Sa Hạ, tầm mắt của anh ta cùng Tử Du giao nhau, sắc mặt Lý tường hiện lên chút kinh ngạc, cũng đủ để Tử Du nhìn thấy.

Sau khi Tòng An bị mang đi, tinh thần của Sa Hạ mất mát đi nhiều, giống như một phần thân thể của nàng bị lấy mất.

Tử Du xung phong nhận việc nấu ăn, liền hỏi Sa Hạ nàng thích ăn những món gì, sau đó hai người đi ra ngoài mua thức ăn.

Tử Du có mục đích nên đi tới quầy rượu, đứng ở đó chọn rượu vang

Cô hỏi Sa Hạ có thích rượu đỏ không, Sa Hạ nói vang đỏ hay vang trắng cũng đều như nhau, không có cảm giác gì hết, Tử Du nhìn các loại rượu đủ mọi màu sắc, thề nhất định phải tìm được một chai thật ngon, không cần quan tâm tới giá cả cũng không cần quan tâm tới chất lượng chai rượu, có thể chuốc say Sa Hạ mới chính là rượu tốt. Cô suy nghĩ chọn một loại hơi ngọt, loại rượu đỏ có tác dụng thấm từ từ.

Lúc cô bỏ chai rượu vào trong giỏ hàng, Sa Hạ dường như đã thấy cô lộ ra răng nanh tà ác, trông rất khó coi, nhưng cũng không làm người ta chán ghét.

Món Hoa, món Tây mỗi thứ đều mua một ít, Sa Hạ rất am hiểu làm món Hoa, Tử Du lại ưa thích làm món Tây, hai người đều tự phát huy sở trường của mình, cố gắng dung hòa lẫn nhau.

Tử Du không biết khi nào thì lén bỏ vào trong giỏ một cây nến thơm, rõ ràng như vậy, Sa Hạ có ngốc đến mấy cũng sẽ nhìn thấy ý đồ của Tử Du.

Nàng chính là giả ngốc, không có trêu chọc Tử Du về điểm này rất chu đáo, trên đường trở về, hạt giống chờ mong bắt đầu nẩy mầm, nàng suy nghĩ nếu như mình thật sự không muốn, bây giờ có thể cự tuyệt cô ấy, ngay tại ngã tư đường có thể dừng xe bảo Tử Du xuống, Tử Du tuyệt đối sẽ không nói không được.

Nhưng nàng không có làm như vậy, nói cho cùng trong lòng nàng cũng không còn đủ bình tĩnh. thôi thì đêm nay là người tình tôi nguyện vậy

Người trưởng thành sẽ không dùng đủ mọi loại cớ để che dấu cho hành vi của mình, ví dụ như do tuổi tác còn bồng bột, ví dụ như do xúc động, hoặc là do tình huống bức bách. Nếu đã suy nghĩ kỹ càng thì sẽ không có bất kỳ lý do gì để hối hận.

Tử Du ở quầy rượu đã có ý đồ rất rõ ràng, cô muốn cho lý trí Sa Hạ chìm đắm trong rượu, làm cho Sa Hạ buông lơ cảnh giác.

Dưới ánh nến trắng mùi xạ hương, bữa cơm này ăn thật lâu, Tử Du cùng Sa Hạ vui vẻ trao đổi, hai người biết nhau nhiều năm như vậy, có thể cùng một chỗ trò chuyện cũng chưa từng có đêm nào nói nhiều như thế.

Cô không coi Sa Hạ là kẻ địch thì nhận thấy Sa Hạ là người rất có kiến thức, sống công bằng, nàng có một cái nhìn chi tiết đối với mọi việc, không thiên vị, là người có được sự bình tĩnh hiếm hoi trong số những phụ nữ sống cảm tính.

Ánh nến nhảy lung linh lúc sáng lúc tối, rọi lên mặt người trước mắt, ánh sáng cùng hình ảnh giao hòa chuyển động, làm cho hình dáng mờ nhạt của Tử Du dần dần rõ ràng, mà gương mặt cũng tản ra ánh sáng. Sa Hạ chống cằm, hết sức chăm chú lắng nghe Tử Du nói về quá khứ cô đã trải qua, Tử Du kể chuyện rất sống động, Sa Hạ giống như theo cô trèo đèo lội suối.

Sa Hạ là người rất biết lắng nghe, nàng tạo cảm hứng cho mọi người, làm cho người ta cảm thấy được nàng ở trong mắt họ là một người tồn tại độc lập so với những người khác, Tử Du hiểu được vì sao tất cả mọi người đều không thể chán ghét Sa Hạ, có thể gọi mình là Diệt Tuyệt, nhưng phải gọi nàng là Tiểu Long Nữ, nàng xinh đẹp, làm cho ai cũng mơ ước.

Say, uống rượu liền dễ dàng say, ánh mắt Sa Hạ nhướng lên lại díp xuống, tay chống đỡ cằm bắt đầu không có lực, nàng lộ ra dáng vẻ say rượu của mỹ nhân thật câu dẫn lòng người.

Mưu kế của Tử Du cuối cùng cũng đã thành công, thế nhưng vào thời khắc này cô lại không biết phải làm sao.

Như nhặt được gươm báu mà không có chỗ để xuống tay, tim đập như sấm, thậm chí đến Sa Hạ cũng có thể nghe thấy, Tử Du âm thầm mắng chửi mình không nên việc, một mặt nói với Sa Hạ: "Có mệt hay không? Có muốn ngủ không?"

Mỹ nhân hiện lên ý cười nhàn nhạt, khoé môi cong lên hơi gợn sóng, Tử Du dường như bị nàng đoạt lấy linh hồn, ngây ngốc ngắm nàng.

"Ừm, thật sự mệt mỏi." Sa Hạ gật đầu, chậm rãi đứng dậy, Tử Du đỡ nàng đi vào phòng ngủ, Tử Du đã tới nơi này nhiều lần, cũng đủ cho cô quan sát cách bố trí ở nơi này, ngoại trừ phòng bếp thì nơi quen thuộc nhất của cô còn có phòng ngủ, ứng với một câu nói của người xưa, no ấm thì nghĩ đến tình dục (1).

Sa Hạ chậm rãi ngã xuống giường, Tử Du ngồi xuống bên cạnh nàng vén tóc dài của nàng sang bên, thì thầm với nàng "Sa Hạ tôi thích em."

"Còn em, em có hay không rung động vì tôi?"

"Em không trả lời tôi, tôi coi như em đã đồng ý, bằng không em cũng sẽ không mời một người em không thích tiến vào đúng không?

"Sa Hạ em nói em không chấp nhận tôi là bởi vì tôi không thể cùng em đi hết cuộc đời này, nhưng tại sao em lại không hiểu, cuộc sống không phải là từng ngày trôi qua hay sao, hôm nay tôi cùng em ở chung một chỗ, ngày mai cũng sẽ như vậy, tháng ngày tích lũy còn không phải là cả đời."

"Chúng ta còn chưa trải qua, làm sao mà em biết tôi sẽ không ở bên em."

"Sa Hạ, đợi ngày mai em tỉnh lại, tôi lại chào tạm biệt em, lần này em nhất định phải chấp nhận." Ngón tay Tử Du lướt qua hai má Sa Hạ, dừng lại trên đôi môi hồng nhuận* của nàng, đôi môi hồng nhuận giống như cánh hoa hồng kiều diễm nhất, trên mặt còn mang theo mùi rượu mê người, hấp dẫn sự chú ý của cô.*hồng nhuận: hồng hào, trơn mịn.

Tử Du đem nụ hôn bao phủ lấy môi nàng, chậm rãi hôn sâu, tay Sa Hạ cũng vô thức nâng lên, ôm lấy cổ cô.

Tay chạm vào khoá kéo trên váy Sa Hạ cũng không tiếp tục kéo xuống, lý trí cuối cùng của Tử Du bống nhiên nổi dậy chắn trước mặt cô, nếu Sa Hạ hối hận thì phải làm sao? Cô ấy có thể hay không...

Tử Du lúng túng mất cả buổi, Nhan Hân mở to đôi mắt mơ màng, Tử Du rõ ràng thấy được ý cười trong đôi mắt nàng.

"Dương... còn muốn để em chờ bao lâu?" Sa Hạ cúi đầu thẹn thùng nói.

Tử Du suýt nữa nghẹn thở, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, thấp giọng đáp: "Tuân mệnh."

Nói xong, không chút do dự cởi bỏ quần áo của Sa Hạ, dùng cơ thể gần như có thể làm tan chảy núi băng nhiệt tình hòa tan nàng.

Thân thể Sa Hạ đang run rẩy, người đổ đầy mồ hôi, hương vị của dục vọng chính là mùi của mùa hè quen thuộc, Tử Du chôn trong lòng ngực Sa Hạ, giống như dã thú tham lam hôn lấy đỉnh núi tuyết trắng trước ngực.

Ngón tay Sa Hạ bấu trên lưng trần của Tử Du, đầu ngón tay để lại trên da thịt Tử Du từng vệt dài ửng đỏ, Tử Du không thấy đau, ngược lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Thân thể trắng như tuyết giãn ra, vặn vẹo, ba màu trắng – đỏ – đen trở thành thiên đường trong mắt Tử Du. cô thưởng thức mỗi một tấc hương vị da thịt của Sa Hạ, cố gắng khắc sâu cảm giác này trong ký ức của cô.

Hai người không ngừng vặn vẹo trên drap giường tuyết trắng, ma xát tạo ra nhiệt lượng vô hình cùng với mồ hôi nóng bỏng.

Âm thanh rên rỉ dồn dập, cánh tay đan vào nhau, thân thể giống như dây leo quấn vào một chỗ, như cành lá kề sát vào nhau.

Tay Tử Du lướt qua lưng Sa Hạ, tiến đến nơi giữa hai chân nàng đang khép chặt, tìm được trong bụi cỏ nụ hoa mới vừa chớm nở, vuốt ve hồi lâu đến khi ngón tay được bao phủ bởi mật ngọt nóng rực, cô không phải bởi vì vậy mà dừng lại, cô tách ra hai cánh hoa căng mọng, tiến nhập vào nơi sâu nhất, một lối đi có được sự bao dung và hoan nghênh của Sa Hạ, ấm áp cùng ướt át đó làm cho cô như lên tới thiên đường.

Sa Hạ đè nén rên rỉ, âm thanh thần tiên đó bị nàng giấu dưới khớp hàm. Tử Du dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi của nàng cùng khớp hàm, để tiếng của nàng được thoát ra, đồng thời tay cũng dùng sức đi sâu vào một điểm, làm cho thân thể Sa Hạ trở nên căng cứng, rốt cuộc cũng giải thoát thứ âm thanh tuyệt vời đó.

"Còn muốn nữa sao? Nói cho tôi biết em còn muốn bao nhiêu?"

"Dương... đủ rồi... không... đừng dừng lại..." Không ngừng để cho dục vọng dâng cao, đơn giản là Tử Du giở trò đùa dai, trừng phạt làm cho Sa Hạ bị lơ lửng giữa không trung, thân thể của nàng chịu đủ tra tấn, Tử Du lại hôn lên thân thể nàng, như đổ thêm dầu vào lửa.

Lý trí Sa Hạ bị siết chặt, nàng cắn chặt răng, chịu đựng tâm lý xấu hổ, vặn vẹo thân thể chủ động khát khao được nhiều hơn.

Một người xinh đẹp như vậy lại trở nên phóng đãng, Tử Du đem cảnh đẹp trước mắt thu hết vào trong mắt. Tử Du cho Nhân Hâm sự "yêu" mà nàng muốn, khiến cho nàng cao giọng thét lên: "A... A... Ưm... Dương, em không được..."

"Em thật đẹp, tôi muốn biết khi em khóc thì trông sẽ như thế nào, Sa Hạ, nói yêu tôi, nói em yêu tôi."

"Em yêu Du." Sa Hạ mơ mơ màng màng cũng là lúc dỡ xuống chiếc mặt nạ lý trí, nói ra lời từ trong đáy lòng.

Những lời này xuyên qua xương cốt, đào khoét da thịt, đánh trúng trái tim Tử Du, cô ôm chặt Sa Hạ, chôn mặt trong ngực nàng, thời điểm dục vọng thống trị cơ thể làm cô chỉ muốn khóc, ánh mắt nóng lên, yết hầu khô khốc, nhiệt lưu lại bắt đầu chuyển động trong lòng...

Chăn mền lộn xộn, gối đầu cũng không biết đi nơi nào, giống như Tử Du đã đá bay chúng xuống giường, cô khởi động nửa người trên, nâng mặt Sa Hạ lên hôn thật sâu vào môi nàng.

Nụ hôn này thậm chí có thể chạm đến trái tim Sa Hạ, cướp đi toàn bộ hơi thở của nàng.

"Sa Hạ, tôi cũng yêu em." Tử Du nói với Sa Hạ, cao triều giống như pháo hoa nổ tung sống động giữa không trung, toàn bộ khoảnh khắc đó đều được Tử Du thu hết vào trong đáy mắt, cảnh tượng xinh đẹp rung động lòng người, làm cho người ta mất hồn lạc lối.

Sa Hạ nằm trên giường lớn, đường cong cơ thể giống như bức họa thác nước tuyệt đẹp từ trên núi chảy xuống, tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính sát trên làn da trắng nõn của nàng, mà dấu vết Tử Du để lại trên người nàng lại như biến thành một đóa hoa thanh nhã nở rộ.

Tử Du tôn thờ thân thể nàng bằng những nụ hôn, miệng lưỡi chạm đến da thịt nàng đều mang đến từng đợt run rẩy.

Sa Hạ trải qua cao triều đã mềm yếu không còn sức lực, ngay cả lời cự tuyệt cũng thật nhẹ nhàng, giống như cúi đầu van xin.

"Tử Du, đủ rồi, cho em nghỉ ngơi chút."

Sa Hạ xinh đẹp như thế làm cho Tử Du không thể buông bỏ, cô thấy không bao giờ đủ, nếu không đủ, tiếp tục sẽ làm vòng eo mềm yếu của Sa Hạ rã rời, không thể động đậy. Tử Du ngược lại còn kéo nàng dựa vào giường lớn lộn xộn, nụ hôn nóng bỏng trượt trên lưng Sa Hạ, dừng ở mông nàng.

Tiếng của Sa Hạ trở nên mơ hồ: "Tử Du, ngừng, không cần đi xuống nữa, em không còn sức......"

"Người không còn sức lực chính là tôi, tôi hi vọng em vĩnh viễn cũng không quên được tôi." Cô làm cho Sa Hạ tới cao trào vô số lần, làm cho nàng từ linh hồn đến cơ thể đều phải nhớ kỹ cô.

Người con gái tốt đẹp ở nơi đây, cô có thể liên tục hưởng thụ, chỉ cần người dụng tâm yêu thương cô, cho cô vô vàn tình yêu.

Ngón tay Tử Du thuận lợi tiến vào khe suối ẩm ướt, để lại từng trận co rút sâu trong đáy cốc, tay Sa Hạ nắm chặt drap giường, trong lúc thân thể căng cứng có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, mỗi một lần xâm nhập đều làm cho nàng run rẩy thét lên, Sa Hạ nói nàng mệt rồi, không được nữa, mặc kệ nói bao nhiêu lần Tử Du cũng sẽ không dừng tay, cô cho Sa Hạ chính là vô số lần hạnh phúc mà Sa Hạ khao khát, bao phủ lấy nàng đang đắm chìm bên trong.

"Đủ rồi đủ rồi... xin Du... em từ bỏ...." Sa Hạ chưa bao giờ nhận quá nhiều như vậy, thân thể nàng như bong bóng đã căng đến cực hạn, đến mức chỉ cần một cái chạm cũng có thể phát nổ, thế nhưng khí cứ cuồn cuộn đến không ngừng, nàng không biết đến khi nào thì chính mình sẽ vỡ tung thành hàng trăm mảnh nhỏ.

Giọng nàng thổn thức, âm thành càng lúc càng nhỏ.

Tử Du nói: "Không có vấn đề, còn có thể tiếp tục."

"Không... sẽ không được..." Sa Hạ tiếp lời Tử Du như thế, Tử Du lại càng ra sức trêu chọc, tay cô không ngừng ra vào, đồng thời hôn lên đóa hoa sưng đỏ, đầu lưỡi quét một đường, thổi hơi nóng vào đó.

Sa Hạ cảm thấy được thân thể đã không còn thuộc về mình, tại thời điểm giải thoát cuối cùng, bong bóng rốt cuộc cũng phát nổ, linh hồn như mất đi sợ dây trói buộc, bay tới chín tầng mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro