Chương 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ cong khóe miệng của Tử Du cũng không có hạ xuống, nụ cười rực rỡ trước sau treo trên khuôn mặt cô, chói mắt đến độ người khác nhìn chỉ muốn đấm vào mặt cô.

Còn cười.Sa Hạ không chỉ trừng mắt với cô một lần, Tử Du thì kiềm chế không được, nụ cười càng thêm đậm nét, khoé miệng sắp ngoác lên trên, đôi mắt cũng híp lại thành một đường.

Trong nhà sớm không có người ngoài, người ngoài sau khi nhìn thấy một màn gậy sợ hãi đã liên tiếp rời đi tránh bão, trong khi mẹ của Sa Hạ gần như ngất đi, cuối cùng được một vài người có ý tốt thuyết phục bà nên đi về trước. Phong ba trong nhà cũng không bởi vì thế mà tiêu tan đi hết, chỉ là bị hoãn lại sau mà thôi, không có chuyện dễ dàng như vậy mà trôi qua, nên đến thì nhất định sẽ còn đến nữa.

Sa Hạ lặng lẽ dọn dẹp trên bàn, cất quà tặng của người khác vào trong tủ, nàng tin tưởng đây là lần cuối cùng nàng nhận được quà của bọn họ, trải qua chuyện này ngày hôm nay, không cho phép họ hàng thân thích lui tới nữa.

Ví dụ như người gọi là anh họ Khiêm kia, tin rằng anh ta hẳn sẽ hiểu rõ lý do nàng từ chối anh ta, không phải anh ta không đủ tốt, chỉ là nàng thật sự vô tâm để yêu.

Sa Hạ thở dài ở trong lòng, nhướng người lên nhìn về phía người bên cạnh, Dương Dươn hào hứng làm việc, giống như chuột mới mới trộm được cục mỡ.

Rốt cuộc cũng dọn dẹp xong nhà quay về nguyên dạng, Tử Du ngay lập tức ôm Sa Hạ đến trên sofa, vùi mặt trong cổ của nàng, thì thầm: "Hôm nay em thật sự dũng cảm, con tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực." Tử Du hạnh phúc nhướng nhướng chân mày, "Tại sao em lại muốn làm như vậy?"

"Du chạy tới cửa nói này nọ, thôi thì tuyên bố luôn mối quan hệ đặc biệt của chúng ta luôn cũng không có vấn đề gì. Em có nói hay không cũng không thể ngăn cản họ suy nghĩ lung tung."

"Sa Hạ, xin lỗi, tôi không nên bốc đồng như vậy." Tử Du nghĩ lại hành vi của mình, trong lúc này thay vì tự kiểm điểm lại giơ ngón tay cái lên cho bản thân, nếu không phải trước đó xảy ra nhiều tình huống liên tiếp, cô cũng sẽ không thể nhìn thấy Sa Hạ kiên định đứng ra tuyên bố thân phận của cô.

Thời khắc đó cô thiếu điều muốn ngất đi, người khác thì kinh ngạc, cô là hạnh phúc, hạnh phúc đến quên đi hết mọi khuôn phép.

"Có điều em có thể không nói nha, lúc em nắm chặt tay tôi thì em đang nghĩ gì?" Tử Du nâng mặt của nàng lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt làm cho Sa Hạ không thể tránh né.

"Lúc Du lộ ra nét mặt bị bỏ rơi, làm cho em cảm thấy nếu em cứ để cho Du đi như vậy, Tử Du nhất định sẽ đau lòng." Sa Hạ thật bình tĩnh nói.

Tử Du nói: "Tôi chỉ biết là em yêu tôi, em xứng đáng với tình yêu của tôi. Hạ Hạ, tôi...... Tôi...."

"Tử Du, đừng kích động, Du làm cho em không thở được." Sa Hạ bị trói buộc trong cái ôm của cô, Tử Du hạ tay xuống ép chặt cơ thể hai người vào nhau, cũng có thể xem như là một gánh nặng ngọt ngào phải không.

Sa Hạ gọi lý trí của Tử Du trở về, cũng đánh thức ham muốn của cô.

Ngay khi Sa Hạ ở trên ghế sô pha lớn, Tử Du áp đảo Sa Hạ, xoay người nằm trên người nàng, nhìn dưới thân cô là một người con gái xinh đẹp, Tử Du được lấp đầy cảm giác hạnh phúc, run rẩy vì phấn khích.

"Em nói em muốn ở bên tôi suốt đời, tôi sẽ mãi mãi nhớ rõ những lời này. Cả đời của tôi cũng sẽ trải qua cùng em, không có người thứ hai."

"Bây giờ còn quá sớm để nói điều này." Sa Hạ giơ tay lên, nhẹ nhàng quàng qua cổ cô.

Tử Du cười rộ lên, ngực cô chắn trước ngực nàng, run rẩy truyền đạt cảm xúc trong con tim cô.

"Sẽ không, Tử Du nói được thì làm được. Nói cả đời thì sẽ là cả đời, một ngày cũng sẽ không thiếu." Tử Du mơ màng gọi tên Sa Hạ, đầu lưỡi phác thảo một vòng vành tai nàng, Sa Hạ khép hai mắt lại, lý trí có chút rối loạn, dục vọng bắt đầu nảy mầm.

Sa Hạ hé mở đôi môi đỏ mọng, say đắm hôn cô, Tử Du thì gấp rút tách hai chân của nàng ra, đẩy váy của nàng lên đến eo.

"Chúng ta còn ở trong phòng khách, từ từ thôi......" Sa Hạ còn chưa nói xong câu đã bị cắt ngang bởi tiếng rên của mình. Tử Du dùng cơ thể cọ xát làn da của nàng, mỗi một tấc da thịt bị ma sát đến nóng rực, mà nhiệt lượng lại tập trung ở đâu đó giữa hai chân, nơi đó khát vọng được Tử Du vuốt ve.

"Hôm nay chúng ta cứ ở đây." Tử Du bắt lấy đùi Sa Hạ, buộc nàng mở hai chân ra, còn mình thì vòng qua một bên ghế, quỳ xuống trước người Sa Hạ.

Sa Hạ giữ lấy bàn tay lộn xộn của cô, nói: "Không được, đây là phòng khách."

"Tôi biết đây là đâu, thật sự rất tốt, có thể lưu lại kỷ niệm đẹp đẽ cho chúng ta..." Tử Du nở nụ cười tinh quái, cô từ từ đứng dậy, kéo khóa váy phía sau xuống, cởi váy ra trước mặt Sa Hạ, đồng thời ưỡn mông, mỗi một chỗ trên người đều ngập tràn khiêu khích, áo ngực màu đen càng làm cho bộ ngực gom lại thêm phần đầy đặn, mà áo ngực được thiết kế chỉ bao lấy một nửa bên dưới, phần lớn khỏa tròn trắng mịn mềm mại lộ ra bên ngoài, bởi vì cô uốn éo người mà làm nó run rẩy, trái cây màu đỏ căng cứng lờ mờ ẩn hiện ngay bên cạnh đường viền ren áo.

Phần dưới cơ thể được bao phủ lớp vải lụa trong suốt, đường nét gợi cảm ẩn hiện mập mờ, đai tuy băng màu đen rũ xuống, tất chân màu đen cho thấy một sự cám dỗ chết người.

"Món quà của em hôm nay đang đứng trước mặt em." Tử Du nhấc chân lên, quỳ gối chéo ở hai bên tay Sa Hạ, đồng thời đẩy Sa Hạ vào mặt lưng của ghế, trong lúc Sa Hạ bị đẩy đi, Tử Du đã ngồi bắt chéo chân trên đùi nàng.

Sa Hạ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng thật sự không biết có lúc Tử Du có thể gợi cảm đến như thế, giống như một đóa hồng cháy bỏng, như một vũ công quí phái sang trọng ở Las Vegas, hoàn toàn giống như một món quà đẹp đẽ tinh tế.

Tử Du nói: "Em không muốn mở ra xem sao?"

"Tử Du, bây giờ em không có tâm trạng..." Vừa mới trải qua một chuyện lớn như vậy, hai người không phải là nên ngồi lại cùng nhau, bình tĩnh suy nghĩ và xem xét vì sao, chứ không phải nhanh như vậy lại lao vào những chuyện như vậy.

"Nơi này cũng có thể." Tử Du ưỡn thẳng nửa người trên, không biết từ đâu tìm thấy được một đoạn dây màu đỏ, thắt một cái nơ con bướm ngay trước ngực của mình.

Như vậy càng giống một món quà. Tử Du quỳ gối trên đùi nàng, hai tay đặt trên đầu gối, cơ thể nhẹ nghiêng về phía trước, âm thầm cầu xin Sa Hạ mở cô ra.

Tay của Sa Hạ như không thể kiểm soát được mà đưa lên, cầm lấy đoạn dây, sau đó chậm rãi rút ra.

Tử Du kích động ôm lấy nàng, âu yếm cơ thể nàng, Sa Hạ bị bao phủ bởi nhiệt tình của cô, hô hấp khó khăn, âm thanh phát ra đứt quãng: "Không đúng... Du... Là món quà... Của em..."

"Bây giờ tôi muốn ăn em." Tử Du vươn đầu lưỡi nóng ướt liếm trên mặt Sa Hạ, liếm dọc theo đường viền cằm của nàng cho đến vành tai, đổi lấy từng đợt rên rỉ của Sa Hạ.

"Chậm lại, Tử Du, chậm một chút..." Sa Hạ cảm giác mình bị Tử Du kéo đi, động tác của Tử Du quá nhanh, gấp rút như muốn ăn sạch toàn bộ nàng.

"Đợi thì lại chậm mất, bây giờ lòng tôi nóng như lửa đốt. Ở đây của em thật ngọt, đây cũng vậy." Tử Du liếm khắp cổ Sa Hạ, tiếp tục đi xuống, cô tin tưởng nơi nào trên cơ thể Sa Hạ cũng thật ngọt ngào, còn có phía dưới đang có nhu cầu cấp báp cần cô đến thưởng thức.

Tử Du nói: "Em đợi không được nữa thì làm sao tôi có thể chậm lại đây." Ngón tay chạm phải một mảnh nóng ướt, lớp vải dệt mỏng manh ở giữa hai chân Sa Hạ đã ướt đẫm, tay Tử Du sũng nước, Tử Du liếm ngón tay của mình, quỳ xuống trước mặt Sa Hạ.

"Đừng..." Sa Hạ từ chối đã muộn màng, Tử Du trực tiếp hôn lên lớp vải dệt ở giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi phác họa lại hình dáng đóa hoa cách một tầng vải.

Sa Hạ tựa người vào lưng ghế sô pha, hai tay giữ chặt đầu Tử Du, đung đưa theo động tác của Tử Du, lại nghe theo cơ thể của mình mà đè chặt đầu của Tử Du lại, âm thầm yêu cầu cô tiến vào sâu hơn.

Sa Hạ ngẩng đẩu lên, trên mặt là biểu tình say mê, hàm răng khẽ miết lấy môi dưới, âm thanh rên rỉ tràn ra trong miệng tựa như tiếng gọi của thiên nhiên.

Tiếng rên 'ư a' của Sa Hạ là lời tán thưởng tốt nhất dành cho Tử Du, Tử Du giống như một thị nữ hết lòng hầu hạ chủ nhân tôn quý nhất của mình, không dám lười biếng một giây phút nào.

Sa Hạ bắt đầu ra lệnh cho cô nhanh lên, muốn cô dùng sức, tiếng thở dốc mãnh liệt nói lên được giờ này phút này nàng đang chịu dày vò

Hai tay bắt đầu dừng sức túm lấy tóc Tử Du, cơ thể Sa Hạ co rút mãnh liệt như đang giữ lại Tử Du, hương hoa lan tỏa càng thêm nồng nàng, Tử Du biết Sa Hạ sắp đến.

Sau một tiếng hét chói tai, Sa Hạ giống như bị lấy đi hết toàn bộ sức lực, cả người mềm nhũn tựa trên sô pha, ý thức quay trở về từng chút một, nghe thấy tiếng nước rõ ràng vang lên bên tai.

Cơ thể liên tục co giật, Tử Du cũng chưa dừng lại động tác của mình, lại cho thêm chút dịu dàng.

Sa Hạ đẩy bà vai Tử Du, nói: "Em không được rồi, Du đừng tiếp tục đi xuống nữa."

Cơ thể mẫn cảm chịu không nỗi lần khiêu khích này của Tử Du, Sa Hạ có chút xúc động muốn khóc.

Tử Du buông tha nàng, hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó đi đến phòng tắm, Tử Du mặc quần áo khiêu gợi trên người bước vào trong nước, vải thấm nước làm cảnh xuân lộ ra không hề bỏ sót.

Thì ra, Tử Du vì muốn mình biến thành một món quà xứng đáng nên đã lên rất nhiều kế hoạch, hình xăm sau lưng làm cho người ta nhìn thấy rồi không có cách nào rời mắt khỏi hình ảnh này.

Tử Du cố ý ở trước mặt Sa Hạ uốn éo như rắn, từ ánh mắt đến ngón chân đều tràn ngập ý đồ dụ dỗ.

Sa Hạ ngồi trên thành bồn tắm, mỉm cười thưởng thức Tử Du khoả thân quyến rũ biểu diễn.

Tử Du tự vuốt ve cơ thể mình trong nước, ngón tay tiến vào quần nhỏ chữ 'T' ướt đẫm của cô, đồng thời nâng một nửa phần đầy đặn của mình lên, lộ ra ánh mắt si mê, ném cho Sa Hạ một cái nhìn khiêu khích.

"Tôi có thể được xem là một món quà đáng giá hay không?" Tử Du xoay người đưa lưng về phía Sa Hạ, lắc lư mông, vẩy bọt nước lên

Sa Hạ thừa nhận nàng thích câu dẫn như thế, Tử Du quá gợi cảm làm cho con tim nàng xao động, nếu không phải hôm nay Tử Du ở trước mặt nàng biểu diễn màn này, nàng cũng không phát hiện ra mình là một người háo sắc, nàng thật sự thích nữ sắc, sâu sắc bị Tử Du hấp dẫn.

Tay Tử Du móc vào đường viền quần nhỏ chữ 'T', nói: "Em không thích sao?"

"Thích." Sa Hạ cho là mình đã biểu hiện rất rõ ràng, thế nhưng Tử Du lại ngay lập tức giả vờ thất vọng nhìn nàng .

"Thế nhưng không thấy em thể hiện." Tử Du còn nghĩ Sa Hạ không thích bản thân mình như thế này.

Sa Hạ nói: "Rất đẹp!"

Nói xong Sa Hạ để Tử Du nằm xuống gạch men trong phòng tắm, Tử Du nằm sấp trực tiếp tiếp xúc với gạch men sứ lạnh như băng, sau lưng là cơ thể ướt đẫm của Sa Hạ.

Tử Du cảm giác được Sa Hạ cầm tay của mình, cô nhận thấy có gì bất ổn, kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Hạ Hạ, em làm gì vậy?"

"Du nói Du là món quà của em đúng không?"

"Phải. Thế nhưng...."

Sa Hạ thừa dịp Tử Du không chú ý, cầm lấy hai tay cô, sau đó rướn người lấy đoạn dây màu đỏ ở vòi hoa sen buộc lên thành hình một cái nơ con bướm.

Tử Du đột nhiên cảm thấy được Sa Hạ rất biến thái.

Thế nhưng cơ thể của cô lại nóng rực như sắp bị thiêu cháy, hai tay bị trói thậm chí còn kéo cao lên, cả người bị kéo căng thành một vòng cung xinh đẹp.

Trong lúc Sa Hạ hôn lên lỗ tai Tử Du, Tử Du chủ động quay đầu cùng nàng hôn môi, đầu lưỡi khuấy động nhộn nhạo cùng một chỗ. Ngực bị tay Sa Hạ nhẹ nhàng xoa nắn, giống như biến thành một khối bột, mặc cho Sa Hạ nặn ra đủ kiểu yêu thích.

Tử Du chủ động dùng mông của cô cọ xát lên người Sa Hạ, Sa Hạ vỗ nhẹ mông cô, nói: "Từ từ sẽ tới."

Không biết có phải là vì trước đó Tử Du phục vụ cho Sa Hạ hay không mà Tử Du vô cùng ẩm ướt, Sa Hạ thuận lợi tiến vào cơ thể nóng ướt của cô, dễ dàng khơi gợi lửa nóng trong cô, đồng thời cũng không quên chăm sóc những nơi khiêu gợi khác trên người cô.

Tử Du bấu vào vòi nước trong phòng tắm, vặn vẹo trong lồng ngực Sa Hạ, giống như một con mèo dục cầu bất mãn*, con mèo cái gợi cảm làm cho lòng người ngứa ngáy.

*Dục cầu bất mãn: muốn mà không được thỏa mãn.

Sa Hạ nghe thấy tiếng rên táo bạo của cô, động tác càng thêm mạnh mẽ.

Tử Du quay đầu hết mức, đưa đầu lưỡi ra tìm kiếm, liếm cằm của Sa Hạ, tìm được môi của nàng, dùng sứt mút lấy cánh hoa trên môi nàng.

"Ưm... Thoải mái muốn chết, Hạ Hạ... Quả nhiên là Hạ Hạ, tôi sẽ chết mất thôi..." Lời nói của Tử Du làm cho Sa Hạ nghe được thấy lỗ tai có chút ngứa ngáy, lời nói nịnh nọt có thể khơi gợi lên sự tàn nhẫn trong lòng nàng.

Sa Hạ làm cho cô thỏa mãn tối đa, liên tiếp phát ra những tiếng thét chói tai, dán sát trên tường mà thở dốc.

Sa Hạ mở dây buộc hình nơ con bướm trên tay cô ra, hai tay Tử Du được tự do thì sau đó liền quay đầu lại ôm chầm lấy Sa Hạ, chuyển giao sức nặng lên trên người nàng, hôn nàng say đắm: "Cám ơn em. Em rất tuyệt vời."

Hai người thu dọn một hồi lâu mới trở lại trên giường, tới giường rồi thì hai người yên tĩnh trở lại, mở to mắt nhìn lên trần nhà, nhìn ánh sáng bên trên không nhận thấy có gì thay đổi quá nhanh, nhưng thật ra là thời gian đã trôi qua.

Tử Du nói: "Hôm nay em thật dũng cảm làm cho tôi khâm phục, cũng làm cho tôi sợ hãi, nếu tôi không có cách nào làm được giống như em, em sẽ không thất vọng với tôi chứ?"

Sa Hạ nghe ra nỗi sợ hãi của cô, nói: "Làm sao Du biết Du không thể? Lúc tán tỉnh em thì gan lớn hơn trời mà, em nghĩ ở trên đời này không gì có thể ngăn cản được Du."

Hai người cười rộ lên, càng nhanh ôm chặt lấy đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro