Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban ngày

Cô nói xin lỗi.

Ánh mặt trời vào buổi chiều ở quán cà phê rất đẹp, càng ngày càng có nhiều người tới, âm thanh ở quán vang lên không ngớt.

Cô vừa nói xong một lúc. Sau khi hai chữ đó được nói ra, cô che bụng, định mở miệng như bản năng, dạ dày lại co quắp đến mức gần như sắp nôn.

Sau khi nôn xong, Lộ Nhu lại nói thật xin lỗi.

"Ổn chứ?" Người đàn ông đưa giấy.

Cô lau môi. "Cảm ơn."

Đa số khi không nôn được, là do tâm lý không ổn. Ban đầu nhìn thấy anh và chiếc xe cùng màu xám đã muốn nôn, một năm này cô đã hơn nhiều, chỉ là khi nhắc đến tên, vẫn sẽ không nhịn được.

Người đàn ông ngồi đối diện cô, là chồng chưa cưới của cô.

Lâm Lương cười cười. "Em nói tiếp đi."

"Bây giờ em không nhớ nổi tại sao trước đây tôi lại ham muốn, tham lam, bướng bỉnh, cố chấp như vậy với anh ta."

"Mọi chuyện xảy ra chẳng rõ tại sao, em chưa từng có cảm giác này với những người khác."

Đồng hồ trên tường tích tắc từng giây, Lâm Lương chậm rãi khuấy cà phê, ngước mắt hỏi cô:

"Giang Mạn là người như nào?"

/

Khi đó là lúc trăng tròn.

Đêm khuya tĩnh lặng, một hai con đom đóm bay đi từ bụi cây, hoa tường vi leo trên tường, mùi sơn trà thơm ngào ngạt nhưng không khô, ánh trăng mềm mại đáp xuống sân nhà anh.

Lộ Nhu không nhìn rõ mặt anh. Cửa ra vào không mở ra được, lần đầu tiên cô ngồi lên bàn học, ngồi xuống, nhặt khăn lau lên, cẩn thận lau bụi trên cửa kính.

Cô ở tầng mười lăm, anh ở biệt thự.

Không xa, cúi đầu là có thể nhìn thấy bể tắm sâu rộng trong sân nhà anh. Không gần, anh vĩnh viễn là bóng dáng mơ hồ.

Hoa rơi đầy sân chưa có ai dọn dẹp, Giang Mạn đứng trong sân cho cá ăn. Bộ quần áo đồng màu đơn giản, hành dộng điềm đạm tao nhã. Hiện trong ánh trăng chính là câu thơ đó.

Anh thường quay lưng về phía cô đánh đàn tranh, cô đã từng thấy hai ngày trước. Thanh niên cúi đầu, bàn tay thon dài, ngón tay cong cong (nhô lên khi duỗi thẳng tay), tay trái gảy đàn như nhảy đang múa trên dây đàn. Gảy, nhấn, hạ bút thành văn, trầm tĩnh, tao nhã. Một thế gia công tử cao quý.

Lộ Nhu ngồi trên bàn học, hai tay ôm đầu gối nhìn rất lâu, đến tận khi anh đi vào rồi cũng vẫn chưa nhìn rõ dáng hình ấy.

Chính vì cảm thấy không dính đến chợ không ăn cám bã* không gần khói lửa, ôn nhuận như ngọc, cầm kỳ thi họa. Bởi vì khí chất nho nhã thanh cao, cho nên với cô mà nói là xa cách khó gần.

Anh là người có khí chất nhất mà cô từng gặp.

Loại ấn tượng này, cô duy trì bốn năm.

Đến tận tiệc tối ngày tốt nghiệp đại học.

Đêm đó, anh bóp cằm cô, đâm vào, hai chân cô mềm nhũn, cam chịu sự mạnh bạo của anh.

/

Cô nghĩ ngợi, nói với Lâm Lương: "Khiến người ta vừa xôn xao vừa tuyệt vọng."

"Em nói em theo đuổi anh ta bảy năm." Lâm Lương nghĩ muốn hút thuốc, sau đó vẫn nhịn xuống. "Bảy năm cũng không có kết quả hay ý nghĩa gì sao?"

Cô cúi thấp đầu, ngón tay khẽ miết lên thành cốc.

"Đã từng là tình yêu từ tận đáy lòng."

Không có lý do nào khác, chỉ có thể là thuộc tính bẩm sinh, giống như nhiễm sắc thể. Sinh ra đã không thể buông tay, còn muốn cảm ơn ông trời đã ban anh cho cô —— yêu mến khí chất trời cho của anh.

"Bây giờ thì sao?"

Bây giờ?

Theo bản năng cô chạm vào vết sẹo trên cổ bàn tay trái, chậm rãi nói: "Em từng ghé qua quỷ môn quan một lần."

Sau đó lại cười: "Anh tin được không? Tháng trước em còn nói cút với anh ta."

"Anh ta đã rất sững sờ, đừng đó nửa ngày không nhúc nhích, hai người bọn em đứng đối diện nhau, một câu cũng không nói. Anh ta chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ. Em rất hiểu anh ta, anh ta là người rất ít khi để lộ ra cảm xúc yếu ớt của mình, nhưng mà hiếm khi thấy anh ta khó chịu như vậy, em không hề đau lòng một chút nào, mà còn cảm thấy thật sảng khoái."

Năm nay Lộ Nhu hai mươi sáu tuổi, ngày tháng thanh xuân đã đi qua. Có chồng chưa cưới đầy quan tâm, gia cảnh tốt, điều kiện bản thân cũng không kém, không có gì phải lo lắng.

"Anh chuẩn bị về nước." Anh ta để ý tay áo.

"Cô chú lại thúc giục lễ cưới sao?" Cô chống cằm cười cười. "Anh Lương, em còn chưa làm cô dâu."

Anh ta cũng cười. "Anh cũng chưa từng làm chú rể."

Lại nói: "Ngày cưới, em đừng có mà chạy."

Lộ Nhu: "Em còn sợ anh chạy trước."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xe tới xe lui, tấp nập rộn ràng.

Lộ Nhu nhớ rõ trước kia đã thề chỉ làm cô dâu của mình Giang Mạn. Nói với Giang Mạn: Em sinh ra đã là người Giang gia.

Trước ngày đính hôn cô đã cắt cổ tay, chết không thành.

Nhưng thực chất cũng không muốn chết, cho nên không hề cắt vào động mạch.

Con người ta sợ đau, nếu không đau thì trên cơ thể mỗi người đều có những vết sẹo lớn bé.

Lúc ấy, oán hận bản thân mãnh liệt đến mức tự trừng phạt bản thân, muốn nhanh chóng dùng nỗi đau trên cơ thể để xoa dịu nỗi đau tinh thần. Trước đây, cô yêu Giang Mạn, không có ai giống cô, mặc kệ Giang Mạn là người cao quý hay lụi bại, cô vẫn mang theo một túi hành lý nhỏ, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Nói với Giang Mạn, đi nào. Em đi cùng anh.

Lộ Nhu tạm biệt với Lâm Lương, một mình tản bộ ngoài công viên.

Cứ đi, cô chợt nhớ ra một đoạn trích mình từng đọc:

Em yêu anh, nếu anh là cây

Em sẽ chính là lá trên thân anh

Nếu anh chết, em cũng sẽ rơi xuống.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên trên mặt cỏ, lấp lánh động lòng người. Cô chậm rãi ngồi trên cổ, đặt túi bên cạnh, cỏ rất mềm, cô chống hai tay ở phía sau nhìn đám trẻ chơi thả diều.

Con thỏ, con hổ, diều hâu, đều có hình dạng động vật, còn có một vài chú chim bồ câu đang bay.

Gió có chút mạnh. Một cô bé đội mũ trắng không cẩn thận bị đứt dây, chiếc diều đứt dây bị gió thổi nhanh lên bầu trời, cô gái vừa khóc vừa chaỵ, nhảy lên để lấy lại sợi dây ấy.

Chỉ là diều càng bay càng cao, sau đó biến mất ở phương xa.

Sau hai phút cô bé không đuổi theo nữa, biết rằng bản thân không đuổi kịp.

Lộ Nhu nhìn mẹ cô bé mua cho bé một chiếc diều mới, là hình con bướm xinh đẹp, đôi cánh màu tím.

Cô lại bắt đầu nhìn lên bầu trời chiều.

Trước khi đi, Lâm Lương hỏi cô, cô quen biết với Giang Mạn như thế nào?

Cô không chắc là anh ta nói về đơn phương quen biết hay là cùng nhau quen biết.

Anh và cô ban ngày gặp nhau, ban đêm kết thúc. Lộ Nhu nhớ rõ sau đêm đó, cô thu dọn hành lý đi xuống nhà, khi đi xuống tầng một, Giang Mạn ở sau lưng cô gọi một tiếng.

"Em chắc chắn?"

Cô nói: Giang Mạn, em yêu anh.

Cô bình tĩnh nhìn anh thật lâu: "Những lời này, em không nói được."

Không có người xem trọng bọn họ, tất cả mọi người ngăn cản, vì thế họ mạnh dạn phản bội gia đình, đối đầu với mọi người, vào buổi đêm gió lớn nổi lên.

Anh là đèn pin, vừa chiếu sáng vừa châm chích vào cô.

Khi đó, vẫn là mùa hạ.

/

Bắt đầu từ một mùa hạ.

Cuối cùng cô cũng thi đậu vào trường đại học phía bắc, bố mẹ cô dọn đến thủ đô – Bắc Thành.

Vợ chồng Lục Cương mở siêu thị, điều kiện kinh tế bình thường, hàng tháng vẫn để dành được một khoản tiền, thu nhập mấy chục vạn, nghĩ đến Lộ Nhu thi được đại học, bọn họ suy nghĩ một đêm, quyết định đến phía bắc sinh sống, nhân tiện làm ăn cùng em Lộ Ôn Quang.

Chú ba của Lộ Nhu, Lộ Ôn Quang đã tìm được một người bạn thuê một căn nhà cũ trong một khu sang trọng cho gia đình cô, nó cũng gần Bắc Thành, chí mất mười phút đi bộ đến đó, vợ chồng Lộ gia vô cùng cảm khích, dọn vào đó ngay lập tức.

Chủ nhân trước đây cũng rất sạch sẽ, bọn họ chỉ mất một buổi sáng đã dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ ô cửa sổ.

Hứa Mạn nhìn thời gian thấy đã đến trưa, sau khi liếc mắt vào phòng bếp, gọi Lộ Nhu.

"Ngoan Ngoãn, đi mua xì dầu và mỳ chính đi."

Tên mụ của Lộ Nhu là Ngoan Ngoãn.

Nhưng bề ngoài của cô lại không ngoan như vậy. Mà giống với tính cách của cô: Lạnh lùng rêu rao, không dễ chọc.

Móng tay màu tím, hoa tai màu đen và bờ môi đỏ mọng. Váy ngắn hở rốn, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì làm tóc xoăn gợn sóng, tẩy tóc và nhuộm xanh đen, đi một đôi bốt Martin màu đen, ngực khủng, eo nhỏ, mông nở nang, vẻ ngoài gợi cảm đầy mê hoặc.

Giọng nói mềm mại được thừa hưởng từ giọng nói mẹ.

Lộ Nhu kiên định phải làm thục nữ, cho nên hay nói nhỏ nhẹ hoặc ít nói.

"Vâng ạ."

Cầm tiền, cô đi ra cửa, đợi thang máy.

Thang máy tới, cô cúi đầu, ấn xuống tầng một, xoay người nhìn về phía cửa của thang máy.

Nếu không phải có tiếng nói vang lên thì cô cũng không phát hiện trong thang máy còn có hai người.

"Gần đây thế nào rồi?"

Âm thanh đầu tiên tục tằng khàn khàn, hẳn là thường xuyên hút thuốc.

"Giống như mọi ngày thôi."

Giọng nam trả lời này cách cô rất gần, ở trên đỉnh đầu cô, cô có thể cảm nhận được hô hấp bình tĩnh của anh, cánh mũi giật giật, có mùi của người đàn ông xa lạ.

Giọng nói ấy có chút ý cười, nghe có chút ngọt ngào, lười biếng nhưng lại cũng rất đứng đắn. Tông giọng không dày cũng không mỏng, nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như tuyết rơi nhẹ trên cành.

Là một giọng nói có khí chất.

Cơ thể của Lộ Nhu đột nhiên có một tia sét, ngay lập tức đánh thức xương cốt trong cô.

Lỗ tai cô ngứa ngáy, tim như ở cổ họng không di chuyển được, hai chân đã tê rần. Vừa muốn quay lại nhìn nhưng lại không dám.

Trái tim cô căng thẳng, hồi hộp.

Tới tầng một, cửa chậm rãi mở ra.

Hai người vòng qua cô bước tới cửa, cô nhìn bóng hình của bọn họ, không biết giọng nói thứ hai là ai.

Cùng mặc một bộ quần áo, để một kiểu tóc na ná như nhau.

Nhưng mà, thật cao.

Trong nháy mắt, lại thích giọng nói của một người xa lạ.

Thật không thể tin được.

Tam Tam: Đây là dành cho những bạn đáng yêu thích "Nhị Ẩm Hồng Ảnh". Cảm ơn đã thích câu chuyện này, cũng đặc biệt cảm ơn <đôi mắt của cậu nhất định phải mê người> <thổ tinh nổ mạnh> và <絈絈> ba vị này vẫn luôn đứng đầu tặng trân châu để thúc đẩy "Vết Sẹo Ánh Trăng" đáng yêu sinh ra .

------------

Để được đọc chương mới sớm nhất thì qua wordpress nha~

Link: https://oluoicuarua.wordpress.com/2023/01/01/vet-seo-chuong-1/ 

hoặc qua tường nhà mình nhé~

Nhớ vote cho mình nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro