Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuống xe, Park Jiyeon hít sâu một hơi cho đến khi trong lòng bớt khẩn trương mới cùng người đàn ông bên cạnh bước vào sảnh lớn của khách sạn sáu sao.

Buổi tiệc của tổng tông ty lần này được tổ chức ở sảnh đại tiệc lầu 2, nghe đâu năm nay đã là lần tổ chức thứ bảy. Sehun nói đêm nay anh đặc biệt cần một người bạn gái đi cùng, bởi vậy mới mời cô tham gia. Kỳ thật Park Jiyeon cũng không biết tính chất của buổi đại tiệc này thế nào, chỉ nghĩ mình phải cẩn thận, không thể lại làm anh mất mặt.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô chọn một bộ lễ phục đơn giản.

Dù là đồng tổ chức buổi tiệc nhưng Sehun nói sẽ về sớm. Xem ra anh không thích tiệc tùng kiểu này, nhưng cô nghĩ vẫn nên cẩn thận.

"Sehun, hai người đến đây." Vừa thấy Sehun xuất hiện cùng hôn thê, Kang Jun Ho sớm ra nghênh đón, tán thưởng nhìn Park Jiyeon. Bộ lễ phục đơn giản làm nổi bật vẻ đẹp uyển chuyển động lòng người của cô. "Park tiểu thư cũng đến, hôm nay cô thật đẹp." Chả trách anh họ anh lại động lòng với cô.

"Cám ơn." Cô nhẹ nhàng mỉm cười. "Hôm nay là buổi chiêu đãi lớn, người chủ sự chính là bác tôi." Kang Jun Ho giải thích sơ sơ, dù sao hôm nay là buổi tiệc rất quan trọng của gia tộc.

"Không cần trả lời cậu ta."

Oh Sehun tỏ vẻ khó chịu, Park Jiyeon cùng Kang Jun Ho bị bất ngờ, cùng lúc hỏi lại "Sao vậy?"

"Không cần hỏi lý do, tóm lại, lần sau nhìn thấy cậu ta thì không cần để ý." Oh Sehun lạnh lùng nhìn bạn tốt, "Tên kia hôm nay có đến không?"

"Ai chứ?" Không rõ Sehun đang hỏi ai. Ngữ khí lại giống muốn đánh người.

"Anh họ từ Mỹ về của cậu."

Kang Jun Ho không đổi thái độ "Cậu hỏi anh họ tớ làm gì...... A! Không lẽ vẫn còn khó chịu chuyện tớ nói lần trước?"

"Lần sau với cậu cũng sẽ thế." Anh khẽ cười lạnh.

Sehun có ý gì chứ? Ở đây vẫn còn vị hôn thê đang chờ anh, chẳng nhẽ anh ta lại muốn giới thiệu với anh họ anh về vị hôn thê của anh ta sao? Kang Jun Ho cảm thấy thực khó hiểu.

"Chúng ta đi." Oh Sehun kéo Park Jiyeon đi thẳng tới trước.

Sao tự nhiên lại khó chịu với mình? Anh vô tội mà, đâu phải anh nhắc về anh họ mình, là cậu ta tự hỏi mà... Bất quá xem giọng điệu của Sehun đáng sợ như vậy, thật may hôm nay anh họ không có mặt.

Nhìn bọn họ, Kang Jun Ho càng nghĩ càng thấy không đúng. Lần trước cũng là như vậy, Sehun phản ứng rất kỳ quái. Giống như hắn đang ăn dấm chua, mà còn là cực kỳ chua...... Tên này không phải đã thật lòng với vị hôn thê rồi chứ?

Nghĩ vậy, anh tự gõ vào đầu mình, nhất thời bừng tỉnh. Lúc nãy anh nói như vậy, khó trách Sehun tức giận.

Park Jiyeon đối với kẻ dửng dưng quay lưng với bạn tốt cảm thấy rất hoang mang. "Sehun, Kang tiên sinh không phải bạn tốt của anh sao? Sao đột nhiên lại tìm anh họ của anh ấy ?" Nghe qua, Sehun dường như đã từng có xích mích với anh họ của bạn rồi? Nghe khẩu khí chẳng lấy gì làm thân thiện.

Oh Sehun mím môi. "Về sau em không cần để ý cậu ta, cũng không cần nói chuyện với cậu ta."

Anh thật có ý đó sao? "Vì sao?"

"Không cần biết lý do."

"Nhưng là......"

"Không nhưng nhị gì cả, chỉ cần không để ý đến cậu ta, nghe không hiểu sao?" Anh nhìn cô bực bội.

"Dạ, em biết rồi."

Tuy rằng rất muốn biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy anh không vui, cô cũng không muốn hỏi nhiều.

"Anh ra phía trước một chút, em sang quầy đồ ăn ăn chút gì đi."

"Được ạ."

Park Jiyeon đi đến khu vực bày đồ ăn, thấy một dãy bàn dài hơn mười mét bày vô số các món ăn cực kỳ đẹp mắt, đủ món Âu đến Á, tần ngần không biết nên ăn gì trước. Trông món nào cũng rất ngon miệng.

Cô vừa đi vừa nhìn, cuối cùng dừng lại ở quầy điểm tâm, nhìn mấy món bánh ngọt đột nhiên thấy thực thèm.

Trong đại sảnh rất nhiều người, nhưng người đang ăn thì không bao nhiêu. Cô ngó thấy Sehun cùng vài người khác đang đứng ở chính giữa sảnh nói chuyện. Đứng bên cạnh nhiều người càng thấy anh tỏa ra nét trầm tĩnh, anh tuấn mê người, làm cho cô nhịn không được thấy nao nao.

Mê muội nhìn một lúc lâu, cô mới giật mình thu hồi tầm mắt, sợ mình khi bị nhìn thấy không phải chảy nước miếng vì bánh ngọt mà là vì người nào đó.

"Park Jiyeon, thật hay lại gặp cô."

Park Jiyeon ngạc nhiên nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang đi về phía mình. Là Han Min Ji, cô ta cũng đến đây? Vẻ mặt cô ta chẳng khác trước, thoạt nhìn đã biết không có thiện ý rồi.

Han Min Ji lạnh lùng nhìn cô, "Thấy Sehun còn ở cùng một chỗ với cô, tôi rất ngạc nhiên. Cứ nghĩ cả hai đã sớm hủy bỏ hôn ước rồi chứ."

Han Min Ji mặc bộ lễ phục rất gợi cảm. Đi cùng cô đêm nay là một người đàn ông lớn tuổi mà cô ta bắt cặp được hơn một tháng sau khi chia tay với Yoo Jin Woo.

Cái gì mà ông trùm giới điện ảnh, cười chết người! Căn bản chỉ là một tên quỷ, nói cái gì mà đầu tư chụp ảnh để cho cô thành một ngôi sao sáng giá, kết quả cô phải tự bỏ tiền ra, lục tục xuất ra ba trăm vạn xong thì rốt cục cô cũng chịu không nổi mà đưa ra chia tay.

Lần này cô xem như mình không có mắt nhìn người, gặp phải đại hạn, tự trách mình hoa mắt vì ảo mộng nên mới tiền mất tật mang.

Hôm nay chủ ý tham dự buổi tiệc chỉ dành cho tầng lớp cao cấp này là để người ta thấy mình vẫn còn độc thân, kết quả là ngay tại đại sảnh đã thấy bạn trai cũ nắm tay Park Jiyeon nói chuyện với Kang Jun Ho. Tức khí lập tức nổi lên, hận cũ thù mới trong lòng khiến cô quyết đấu tới cùng.

Lần trước nhìn thấy Park Jiyeon, cô sớm biết đây chính là loại phụ nữ có vẻ ngoài hồn nhiên khơi gợi tính muốn bảo bọc của đàn ông, rồi dần dần lại khiến họ yêu thích. Quả nhiên, ngay cả Oh Sehun cũng rơi vào lưới tình, bằng không anh đã chẳng chia tay cô.

Xem ra mặc kệ cô ta có phải hồ ly tinh hay không thì anh đã không thể thờ ơ nữa rồi.

Cô rất biết mình với Oh Sehun chẳng có kết cục gì, nhưng nếu không có Park Jiyeon, anh sẽ không dứt khoát vứt bỏ cô như vậy, cũng sẽ không hại cô gặp phải tên Yoo Jin Woo lừa đảo, không bị tổn thất những ba trăm vạn.

Hết thảy đều là bởi Park Jiyeon!

"Chẳng biết cô đã làm gì khiến Sehun bị mê hoặc, không để tâm đến ba năm tình cảm với tôi, cương quyết chia tay. Tôi thật tiếc đã quá coi nhẹ cô. Cô với mẹ cô đều rất lợi hại, rất giỏi phá hoại tình cảm người khác"

Nghe người ta công kích mình ra mặt như vậy, Park Jiyeon thật sự không biết nên nói cái gì.

Ba cũng từng nói qua, ông với mẹ của Sehun cảm tình không tốt, sinh hạ anh xong là mỗi người một phòng, chỉ là không chính thức ly hôn thôi. Bởi vậy, không thể nói mẹ cô phá hoại tình cảm người khác, ngược lại bà còn dành cho ba anh nhiều tình yêu.

Chính là người ngoài không hiểu chuyện, cô cũng không cần phân bua.

Hye Jin có bảo, cô không thể quá yếu đuối để người ta khi dễ, vả lại lần trước cô cũng đã định mình phải nói thẳng với cô ta.

"Nếu đúng như cô nói, cô với Sehun cùng một chỗ ba năm, như vậy tôi nghĩ cô đã không thật lòng với anh ấy. Sehun không phải dạng người vô tình, nếu cô chân thành, anh ấy đã cảm nhận được."

Cái này là cô tự nhận ra. Chỉ cần đối với anh tốt một chút, thì dù anh không có vẻ gì nhiệt tình, nhưng rất nhiều điểm lại bộc lộ sự ôn nhu. Lần trước anh giúp cô hút độc ở vết thương chính là minh chứng.

"Chân thành sao?" Han Min Ji cười nhạt. "Đừng nói hay như vậy chứ, nghe cứ như cô thật lòng yêu anh ấy."

Quen nhau đến ba năm, cô còn không hiểu rõ được tên ấy. Nhưng dù thế nào, cũng không đến phiên cô ta dạy dỗ mình.

"Tôi thật lòng yêu anh ấy." Park Jiyeon nói thẳng.

"Đừng làm người khác chết cười, cô mà thật tâm yêu anh ấy? Bị Sehun chán ghét như vậy mà cô vẫn tìm mọi cách tiếp cận, thậm chí muốn cha anh ấy ép buộc đính hôn với cô, xem ra cô là vì gia sản nhà họ Oh mới có thể nén nhịn như vậy."

"Cô tin hay không cũng được, tôi chỉ nói sự thật."

"Thật hay giả chỉ có cô biết, có ai không muốn làm phu nhân của thiếu gia nhà họ Oh chứ?"

Nó tương đương với cuộc sống giàu sang ngồi mát ăn bát vàng mà.

Nhìn ra được Han Min Ji là vì tiền mới quen Sehun, căn bản không phải tình cảm chân thành. Park Jiyeon không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn vì Sehun đã chia tay cô ta, về sau, cô sẽ dành cho anh rất nhiều tình yêu cùng hạnh phúc.

"Park Jiyeon, đừng tưởng rằng Sehun không giải trừ hôn ước, thì cho rằng cô có thể trở thành Oh gia thiếu phu nhân. Tôi xem anh ấy chỉ là vì giữ thể diện cho cha mình, chờ thời gian thích hợp sẽ lập tức hủy hôn. Anh ấy làm sao có thể cưới con gái người đàn bà của cha mình làm vợ được chứ?"

Sehun hủy hôn với cô sao? Nếu là trước kia, Park Jiyeon có thể khẳng định anh ấy dám làm vậy. Nhưng hiện tại cô chẳng rõ, bởi vì Sehun không nhắc lại chuyện hôn ước, hơn nữa thái độ với cô cũng thay đổi, thậm chí có lúc cô còn nghĩ anh thích mình.

"Sehun sẽ không hủy hôn." Trong lòng nghĩ như vậy, cô cũng nói thẳng ra.

"Cái gì?"

"Tôi nghĩ cô không biết, giờ Sehun đối với tôi khác trước rất nhiều." Nhớ tới sự dịu dàng của anh dành cho cô, Park Jiyeon ngọt ngào cười hiền. "Chúng tôi bây giờ ở với nhau rất thuận hoà."

Han Min Ji biểu tình cứng ngắc, nhất thời á khẩu không trả lời được. Kỳ thật không cần cô ta nói, cô cũng nhìn ra được anh đối với Park Jiyeon sớm đã thay đổi thái độ. Lần trước ở bể bơi cứu người phụ nữ này, sau lại vô tình ném cô đi, cô biết chứ.


Nhìn gương mặt người đối diện hạnh phúc tươi cười, lòng cô trào lên sự ghen ghét: "Trí tưởng tượng của cô xem ra hơn tôi rất nhiều. Tôi quên mất, cô là hồ ly tinh, hẳn nhiên là cao tay hơn người khác. Xem ra sở dĩ cô đầu tư không ít công phu như vậy vào Sehun chắc hẳn là do mẹ cô không bước chân được vào Oh gia, bị người đời nhạo báng, cho nên cô mới tìm mọi cách trở thành Oh gia thiếu phu nhân. Mục đích của cô chẳng phải thế sao?"

"Vậy thì sao chứ ? Tóm lại, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng không rời anh ấy." Cô không muốn tranh cãi thêm với Han Min Ji, cô ta nói gì cũng được, trong lòng cô đã vĩnh viễn yêu người đàn ông này.

"Hóa ra là cô có mục đích."

Tiếng nói của Oh Sehun từ sau lưng dội đến làm Park Jiyeon kinh ngạc, vội vàng xoay người.

Cô biết anh đã hiểu lầm. Vừa rồi vì là cô không muốn tranh cãi với Han Min Ji, chứ nào có ý như vậy?

Nếu muốn nói đến mục đích, cô chỉ hi vọng anh sẽ yêu mình.

Cô định giải thích cho anh, nhưng nhìn gương mặt anh lạnh băng cứng ngắc, với cái nhếch miệng lạnh lùng làm người khác rùng mình, cô sững người.

"Sehun......"

"Đi!" Vẻ mặt lạnh lùng, Oh Sehun thô lỗ kéo cô đi qua cửa hông của đại sảnh.

Bàn tay con trai nắm chặt cổ tay cô, lực mạnh khiến cô đau đớn, Park Jiyeon hoàn toàn cảm thụ được lửa giận trong lòng anh.

"Sehun, anh hiểu lầm rồi, em có thể giải thích -"

"Câm miệng!"

"Sự tình không phải như vậy, anh nghe em nói......"

"Không phải tôi nói cô câm miệng sao?" Anh trầm giọng quát lớn.

Nửa đi nửa bị lôi xuống đến lầu một của khách sạn, ngay khi xe được lái đến, Park Jiyeon bị đẩy thô bạo vào trong xe.

Nhìn gương mặt thịnh nộ của anh, cô không biết Oh Sehun định đưa mình đi đâu.

Anh thật sự hiểu lầm, cô không hề có ý như vậy.

Cô chỉ trả lời cho qua để không phải tranh cãi tiếp cùng Han Min Ji, nhưng anh không nghe thấy đoạn đối thoại trước đó.

Giờ phút này trong xe im lặng, tựa hồ là trời quang tĩnh trước cơn bão lớn, làm cô hoảng sợ.

Xe dừng lại trước cổng chính công ty của Oh Sehun, anh nhanh chóng gỡ thắt dây an toàn của mình.

"Sehun?"

"Xuống xe, lập tức thu thập đồ đạc, mặc kệ đi đâu cũng được. Tóm lại sáng ngày mai tôi về đến nhà, tôi không muốn trông thấy cô!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Sehun, anh...... Hức......" Vừa nghe anh muốn đuổi cô đi, Park Jiyeon hai mắt đẫm lệ lưng tròng. Giọng nói cực độ phẫn nộ của anh làm cô thực sợ hãi, mà cũng thực đau lòng.

Không nên là như thế này, cô không muốn như vậy, cô không muốn phải rời xa anh!

"Cô khóc cái gì? Sao lại thế, lại muốn đùa giỡn tôi nữa à?" Anh cười lạnh.

"Em không có -"

"Nói thực ra, thiếu chút nữa tôi đã bị lừa vì sự hồn nhiên giả dối của cô. Nghĩ đến cô cố ý lấy lòng là vì tình cảm, ai ngờ nguyên lai cô có âm mưu lớn như vậy! Mười năm, thật đúng là vất vả, đáng tiếc, cô và mẹ cô đều như nhau, không thể bước chân vào cổng nhà họ Oh được!"

Lúc trước, anh không phải không nghi ngờ cô có lí do riêng mới đáp ứng kết hôn cùng anh. Cái gì mà tiếng sét ái tình, thích anh nhiều năm, mà anh, thiếu chút nữa là tin, có lẽ đã tin rồi...... Đáng chết!

Nắm chặt tay lái xe đến mức các ngón tay trở nên trắng bệt, lửa giận bừng trong mắt anh. Anh không thể mềm lòng, lúc trước đúng ra đã phải đuổi cô rồi!

"Sehun, đừng như vậy, anh đừng như vậy, nghe em giải thích được không?"

"Cô nghĩ tôi bây giờ còn tin lời cô sao?"

"Ô ô......" Nghe vậy, nước mắt Park Jiyeon càng chảy nhiều, hai mắt đẫm lệ. Thực ra có một khắc anh muốn nghe cô giải thích, nhưng nghĩ mình còn vì kẻ kia khóc lóc mà đau lòng, Oh Sehun nhất thời càng tức giận.

Được rồi, để cô ta giải thích. Anh muốn nghe tận tai cái lí do đó.

"Rồi làm sao, mục đích bị vạch trần, vào không được Oh gia, nên khóc thương tâm vậy sao?"

"Không phải......" Cô lắc đầu muốn giải thích, nhưng anh cắt ngang giữa chừng.

"Cô không cần làm bộ thương tâm như vậy, tôi sẽ không bị lừa đâu, lập tức cút xuống xe!"

"Sehun, em chưa từng lừa anh. Em thật lòng yêu anh, sở dĩ em nói vậy, là vì Han Min Ji cô ấy......"

"Đủ rồi, cái gì không cần thiết nói sau, xuống xe!"

"Sehun, anh phải biết là em yêu anh rất nhiều, em yêu anh......"

Nghe tiếng khóc thút thít nghẹn ngào, anh lại lần nữa thương tâm. "Tôi không biết, cái gì cũng không biết!"

"Sehun......"

"Tôi thấy cô thực đáng sợ, cũng thực đáng giận." Anh bị tổn thương, lòng anh đau đến mức cơ hồ không thể thở. "Tôi không muốn gặp lại cô nữa, lập tức xuống xe!"

Cô ta thật sự thực đáng sợ, đùa giỡn với tình cảm của anh như vậy, mà anh trước đây chỉ vì không kịp đến đón cô, khiến cô bị thương còn tự trách không thôi. Thật sự rất buồn cười!

Park Jiyeon còn muốn giải thích, cô không muốn kết thúc như vậy. "Sehun, anh thật sự hiểu lầm......"

"Muốn tôi lôi cô xuống sao?"

Nhìn anh thống hận trừng mắt với mình, Park Jiyeon tan nát cõi lòng, bởi vì cô biết anh sẽ không nghe cô giải thích. Cô vừa mở cửa, chiếc xe vọt đi ngay.

"Sehun......" Cô khổ sở ngồi xổm xuống, đau lòng che mặt khóc.

Vốn cô còn tưởng anh đã có một chút chút thích cô, tin tưởng cô, nhưng kết quả là, anh vẫn chán ghét cô, nếu không sẽ không đến mức không cho cô cơ hội giải thích...... Bởi vì quá mức đau lòng, Park Jiyeon từng hơi thở khó nhọc, ngực đau như bị đâm làm cho nước mắt cô không thể ngừng.

Đêm nay, cô lại làm hỏng mọi sự.

Rõ ràng trước bữa tiệc đã tự dặn mình phải cẩn thận, vì sao còn có thể sơ ý như vậy?

Xem ra thật sự đã xong, hết thảy đều đã xong...... Đau lòng đến không thể nói nên lời, bên tai tựa hồ như vẳng tiếng bài tình ca ai oán -

Con đường gian nan mới đi tới cảnh đẹp

Thói quen nhìn vào mắt nhau tìm dũng khí

Mệt đến vô lực chỉ muốn hôn em

Vậy mới có thể quên đi con đường tình gian khổ

Em đã ước định cho anh

Chuyện cũ không nên kể lại nữa

Hãy đồng ý với anh đừng để cho đối phương phải lo lắng nữa

Mình phải vui vẻ lên

Tự săn sóc chính mình

Dầu trời cho một người cô tịch

Thì em đã ước định cho anh

Trách cứ nhau hãy ngừng lại

Cũng đừng nói dối lẫn nhau

Anh sẽ yêu em thật nhiều

Ngây ngốc yêu em

Không đi so đo yêu nhiều hay yêu ít...

Oh Sehun tìm đến quán bar quen, vừa ngồi xuống đã cao giọng gọi Vodka, át mọi âm thanh trong quán. Uống để không phải nghĩ, không cảm giác, nếu không anh không biết chính mình có thể làm ra cái chuyện gì.

Đêm nay, thật sự là không xong rồi!

Phẫn nộ pha lẫn bi ai. Ai oán chính mình, bị một người phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay mà không biết, mà anh lại còn thích ở cạnh cô...... Uống hết một ly, kêu tiếp một ly.

Người con gái kia lừa anh lâu như vậy, lâu như vậy, chẳng lẽ không động tâm? Chẳng lẽ mọi ngọt ngào ôn nhu đều là giả dối? Nói vậy khả năng diễn xuất của cô ta là tuyệt đỉnh rồi, có thể đoạt giải thưởng rồi.

Hết một ly, lại kêu tiếp một ly, anh không biết sao tối nay tửu lượng mình tốt vậy. Uống mãi không say. Đầu vẫn nhớ rõ ràng những lúc cô ấy nói cô thích anh chừng nào, nhớ rõ điệu bộ của cô khi ngủ cạnh anh đáng yêu ra sao, còn có khuôn mặt đầy nước mắt vừa rồi làm anh đau lòng... Vì sao còn có thể cảm thấy đau lòng?

Là vì cô mà anh đã nghĩ đến 1 mái ấm gia đình? Thậm chí nghĩ tới chính mình có một gia đình đẹp đẽ cỡ nào...... Gương mặt anh cứng lại, nuốt ngụm rượu thật lớn vào bụng, như muốn nuốt cả cái khát vọng rất buồn cười kia.

Lúc còn rất nhỏ, anh biết rõ cái mình không cần nhất chính là yêu. Chính cái thói quen ấy mà anh luôn lạnh lùng đối mặt mọi sự, nghĩ đến không có những chuyện đau lòng này nọ, nhưng là giờ phút này lại quá thống khổ không biết nên làm gì.

Anh không thừa nhận rối rắm trong lòng là "Yêu", nhưng đêm nay cô đã nói, cô có mục đích mới thân cận anh, lại như đẩy anh vào vực sâu tăm tối không thấy đáy....... Không thể để cô ta đến gần. Không thể!

Nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt thương tâm, anh càng cau mặt, tự nói với chính mình: Cô ta là vì không vào được nhà họ Oh mới diễn trò. Chỉ là, nhìn cô khóc, anh thấy rất đau, có lúc chỉ muốn ôm cô vào lòng. Cô khóc luôn làm anh lo lắng......."Thêm ly nữa!" Mình còn muốn ôm cô ta sao? Thật sự là vớ vẩn!

Kang Jun Ho là ông chủ đứng sau của quán bar này, khi nhận được điện thoại của quản lý quán, vừa đến, đã thấy bạn tốt uống đã không ít.

"Sehun, phát sinh chuyện gì?"

Oh Sehun nhìn người đang giữ vai mình "Jun Ho? Đến đúng lúc lắm, uống rượu một mình quả rất chán, cùng uống đi!" Nói xong, tự gọi thêm một ly rượu nữa.

"Cậu say rồi, đừng uống nữa." Kang Jun Ho gật đầu với quản lý quán, ra ý dọn lại gian phòng phía sau cho bạn mình nghỉ ngơi. Cậu ta uống nhiều lắm rồi.

"Tôi không say."

"Sehun, đã xảy ra chuyện gì?" Hơn hai tiếng trước ở khách sạn không phải mọi thứ đều hoàn hảo sao, như thế nào cậu ta lại chạy tới quán bar của mình uống đến như vậy? Park Jiyeon đâu? Chuyện có phải liên quan đến nàng?

"Bằng hữu tốt không hỏi nhiều, cùng uống là được."

"Bằng hữu mới phải hỏi!" Kang Jun Ho biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu thấy anh say. "Cậu ở đây uống rượu, còn Park Jiyeon đâu?"

"Không cần nhắc đến cô ta, tôi đuổi đi rồi."

"Cái gì, đuổi đi?" Kang Jun Ho kinh ngạc không thôi.

Vốn anh còn định tìm dịp hỏi Sehun có phải hay không yêu thương Park Jiyeon, mà xem ra không cần nữa. Người có thể khiến cậu ta không tự chủ được đến mức phải uống rượu giải sầu, có thể thấy cô có ảnh hưởng rất lớn lên cậu ta. Có điều đuổi cô ấy đi là sao? "Cậu vớiPark Jiyeon chia tay? Vì sao? Hai người vừa rồi rất tốt mà." Vì chuyện gì mà cãi nhau, lại còn đuổi cô đi?

"Không cần hỏi, tôi với nữ nhân kia từ nay về sau không quan hệ."

Sự tình nghe qua là nghiêm trọng, tuy rằng rất muốn biết nguyên nhân, nhưng xem Sehun tâm tình thật tệ, có cố hỏi, chỉ sợ cũng không ra nguyên cớ.

Để lúc khác, đợi cậu ta bình tĩnh lại, đầu óc tỉnh táo rồi hỏi.

"Được rồi, tôi uống với cậu."

Chính là tuy rằng Kang Jun Ho quyết định lần sau hỏi lại, nhưng trong lúc uống tự Oh Sehun lại chủ động nhắc lại chuyện. Xem ra cậu ta thật sự tâm tình không tốt, cần tìm người phát tiết.

Kang Jun Ho nghe qua, đại khái đã hiểu nữ nhân kia lòng dạ thâm độc, giở trò ma quỷ, lần trước còn đẩy Park Jiyeon xuống bể bơi. Cô ta thật đáng sợ.

Bất quá trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Sehun căn bản là không thèm để ý Han Min Ji, mà chỉ nghe thấy lời Park Jiyeon nói.

Tưởng có thể phân tích cho cậu ta nghe, nhưng xem ra quá say rồi.

Có người nói yêu làm người ta thành kẻ ngu muội. Xem ra người lý trí tỉnh táo như Sehun cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro