Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách một ngày, đầu của cung chủ Cực Nhạc cung đã bị treo ở trên tường thành.

Hứa Phong thừa dịp xe ngựa vừa vặn đi qua thành, y xốc mành nhìn sang, nhìn thấy một cái đầu đẫm máu, xa xa không nhìn thấy rõ được khuôn mặt.

“Bọn họ nhìn không ra đây là giả sao?”

“Người cũng đã chết rồi, còn ai rảnh rỗi đi soi xét ?” Khí trời quá nóng, Liễu Nguyệt phe phẩy cây quạt trong tay, nói, “Tần Mãnh Lí nếu đã phản bội Cực Nhạc cung, người dưới tay hắn cũng không thể dùng, cung chủ giả chết thoát thân, chính là muốn mang những người này chỉnh đốn một phen.”

Hứa Phong nghe nàng nhắc đến người kia, nhất thời không còn hứng thú nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe tiếng lộc cộc của ngựa kéo xe.

Liễu Nguyệt nhanh chóng thăm dò tới kéo mành, nói: “Tiểu tử ngốc, ngươi không phải lại muốn chạy trốn đi? Ta lần trước đã thả ngươi chạy một lần, lần này nếu như lại để cho ngươi chạy, cung chủ không chừng sẽ nuốt sống ta.”

Hứa Phong quay đầu lại nói: “Lần trước… Chẳng lẽ thật sự người kia cố ý cho ngươi thả ta đi sao?”

Liễu Nguyệt giả vờ ủy khuất nói: “Cung chủ có mệnh, ta nào dám không theo?”

Hứa Phong vốn chỉ suy đoán, nghe nàng nói như thế, liền biết việc chính mình trốn ra khỏi Cực Nhạc cung, quả nhiên đều nằm trong kế hoạch của người kia.

Liễu Nguyệt thấy sắc mặt y không tốt, liền khuyên nhủ: “Bất kể nói thế nào, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi. Hôm qua thấy cung chủ bị thương thành như vậy, Sở Tích thiếu chút nữa tại chỗ giết chết ngươi, nếu không phải có ta ngăn…”

Đang nói chuyện, xe ngựa đằng trước bọn họ bỗng nhiên ngừng lại, người mới vừa nhắc tới Sở Tích Sở đường chủ nhấc theo kiếm xuống xe.

Liễu Nguyệt “Ồ” một tiếng, gọi lớn phu xe cũng ngừng xe, nhảy xuống xe hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sở Tích kia một thân hồng y, vì trước đây không lâu mới vừa chịu qua thương tổn, liền sấn được yêu thích lỗ đặc biệt đến bạch*, mặt mày xinh đẹp, so với Liễu Nguyệt cũng không kém. Hắn trước tiên liếc mắt nhìn Hứa Phong đang ngồi trong xe ngựa một cái, sau đó mới đối với Liễu Nguyệt nói: “Thuốc kia… Lại cho ta thêm một viên”

* Câu này không hiểu gì cả, cầu người đến cứu giúp ta (TT . TT)

“Ngươi điên rồi?” Liễu Nguyệt sắc mặt phi biến, nói, “Cung chủ vì xử trí Tần Mãnh Liệt, hôm qua đã uống qua một viên thuốc, làm sao có thể tiếp tục ăn viên thứ hai?”

Sở Tích khóe mắt đỏ lên, nói: “Cung chủ nếu không ăn, sợ là đến Lâm An thành cũng không đến được.”

Liễu Nguyệt nghe vậy, nơi nào còn đứng vững? Lập tức nói: “Ta đi nhìn cung chủ một chút.”

Nàng lên xe ngựa phía trước, Sở Tích vẫn còn đứng tại chỗ cũ, ánh mắt lạnh lẽo như đao, phóng thẳng tới Hứa Phong.

Nhưng Hứa Phong lại chẳng hề đem hắn để vào mắt. Y âm thầm điều tức, phát hiện nội lực hoàn toàn bị chế trụ, coi như không để Liễu Nguyệt nhìn ra, y cũng trốn không được xa.

Bên kia Liễu Nguyệt lên xe ngựa sau, trong xe vang lên một trận ngột ngạt quá tiếng ho khan, tiếp theo là liễu nguyệt nói thật nhỏ thanh, mà vì cách quá xa, Hứa Phong nghe không rõ nàng nói cái gì.

Cũng không lâu lắm liễu nguyệt liền xuống xe ngựa, thần sắc trên mặt khó phân biệt, đối Sở Tích nói: “Cung chủ đã uống thuốc, nhanh đi Lâm An thôi.”

Sở Tích vừa tàn nhẫn khoét Hứa Phong liếc mắt một cái, lúc này mới trở về trên xe.

Xe ngựa một lần nữa xuất phát, tốc độ đi đường còn nhanh hơn so với lúc trước, một đường điên cuồng đi không ngừng nghỉ. Liễu Nguyệt nguyên bản còn cùng Hứa Phong vừa nói vừa cười, lúc này lại bình tĩnh không lên tiếng nữa.

Hứa Phong đoán thương thế người kia có vẻ đã nặng hơn, lại nhẫn nhịn không có đánh nghe, cách một phút chốc, liền nghe thấy Liễu Nguyệt mở miệng nói: “Cung chủ ăn thuốc kia, chính là Cực Nhạc cung bí thuốc, có thể ở trong thời gian ngắn kích phát tiềm năng của con người, một khi hiệu lực của thuốc đã qua, thì chỉ giống như một cây đèn cạn dầu… Ta khuyên cung chủ đừng tiếp tục uống thuốc, nhưng hắn nói…”

Liễu Nguyệt ngừng một chút, dời đầu đi chỗ khác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Hắn nói, Sở Tích đã coi ngươi là cái đinh trong mắt, hắn nếu như chết ở chỗ này, sợ chỉ một mình ta không bảo vệ được ngươi, cho nên dù như thế nào, cũng phải chống đỡ được đến Lâm An.”

Hứa Phong nghe xong một lời cũng chưa nói.

Y chậm rãi nắm chặt nắm đấm, cảm nhận được móng tay sâu sắc đâm vào trong da thịt.

Lâm An thành cách không xa, bọn họ đi không ngừng nghỉ như vậy, đến ngày thứ hai cũng đã đến. Cực Nhạc cung ở Lâm An vốn có một phân nhánh, nhưng vì tên phản bội Tần đường chủ, chỗ kia cũng để qua một bên không cần thiết nữa, thay đổi một địa điểm khác, do Lâm công tử chủ trì đại cục.

Bọn họ thời điểm đến chính là ban đêm, biết được cung chủ trọng thương, mọi người đều loạn tùng phèo lên. Hứa Phong không thấy Lâm công tử trước mặt, chỉ bị an bài tiến vào một chỗ trong tiểu viện. Nói là ở tạm, nhưng bên ngoài lại có người trông coi, cùng bộ dáng giam lỏng thật giống nhau.

Ngay đêm đó không ngừng có người ở sát vách trong nhà ra ra vào vào, tình cờ truyền đến âm thanh mắng người của Sở Tích cùng âm thanh Từ thần y gọi người lấy châm lấy thuốc, đến hừng đông mới thiêu giảm một chút.

Hứa Phong mấy đêm liền ngủ không ngon giấc, bởi vì không thể đi ra ngoài, chỉ có thể từ trong miệng gã sai vặt đưa cơm cho y nghe được vài câu, cái gì “Cung chủ vẫn luôn hôn mê ngủ không tỉnh”, “Cung chủ hộc máu” hoặc là “Sở đường chủ tức giận đến lấy roi đánh người” các loại.

Như vậy qua mấy ngày, Từ thần y ngược lại lại đến đây nhìn Hứa Phong một hồi. Hắn vừa vào cửa liền kéo dài nghiêm mặt, một bộ dạng mặt mày ủ rũ, nói: “Tiểu tử thúi, ban đầu ta thật sự không nên nhất thời nhẹ dạ trị bệnh cho ngươi, bây giờ chọc tới sát tinh như vậy, thực sự là trốn cũng không thoát được.”

Hứa Phong rót cho hắn chén trà, nói: “Ngươi với bọn hắn không phải một bọn sao?”

Từ thần y đang uống trà, bị y chọc tức đến sặc, một bên khụ vừa nói: “Ta nếu như cùng bọn hắn… Khụ khụ, là một bọn, họ Sở kia làm sao sẽ rút kiếm gác ở trên cổ ta, nói ta muốn nếu cứu không được cung chủ của bọn họ, sẽ giết ta chôn cùng hắn. Ta hảo hảo hành y chữa bệnh, kiếm chút bạc lời nho nhỏ mà thôi, đây là trêu ai ghẹo ai? Thực sự là tai bay vạ gió, tai bay vạ gió.”

Người trong tà đạo làm việc chính là như vậy, Hứa Phong sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, cầm chén trà hỏi: “Vậy ngươi đến tột cùng có cứu được hắn không?”

Từ thần y nắn vuốt râu mép, nói: “Nếu không có ta diệu thủ hồi xuân, hắn có thể sống đến bây giờ sao ? Chỉ là về sau lại khó mà nói, nếu hắn mấy ngày nay có thể tỉnh lại, tự nhiên còn có thể cứu được, nếu vẫn chưa tỉnh lại…”

Hắn không nói thêm gì nữa, thở dài nói: “Nói chung mặc cho số phận đi.”

Tính mạng Từ thần y hiện tại cùng người kia treo cùng một khối, tất nhiên nửa điểm cũng không dám khinh thường, cùng Hứa Phong nói vài câu, liền vội vã trở lại sắc thuốc.

Hứa Phong không có đứng dậy tiễn hắn, vẫn cứ nắm chặt cốc ngồi ở bên cạnh bàn, đến khi Từ thần y đi rồi, tay y mới run lên, làm nước trong chén trà cũng đổ ra. Y lại không để ý đến, trái lại sắc mặt trắng bệch nằm ở trên bàn.

Đến đầu tháng, độc cổ trùng trong thân thể y sẽ đúng hạn mà phát tác.

Lúc này lại đau đến so với bất kỳ lần nào cũng đều lợi hại hơn. Hứa Phong tóc mai rất nhanh liền bị mồ hôi làm ướt, hắn xiết chặt cổ tay của mình, sống chết cắn môi không lên tiếng.

Trước đây lên tiếng kêu đau, là bởi vì biết sẽ có một người vì y mà đau lòng.

Bây giờ người này lại không có.

Vô luận từ trước ăn qua bao nhiêu khổ, một khi biết có người cưng chìu mình, liền khó tránh khỏi mà quý trọng nó, một chút đau cũng không chịu nổi. Hiện tại chỉ còn dư lại một mình, nhất thời chỉ có thể như nguyên bản, dù đau thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hứa Phong đau hơn nửa đêm, giữa chừng tựa hồ ngất đi một hồi, sau đó liền giãy dụa tỉnh lại, rót cho mình chén nước uống, cảm thấy được dễ chịu hơn một ít, cứng rắn chống đỡ nằm trở về trên giường.

Y cảm giác ngủ thẳng đên buổi chiều ngày hôm sau, gã sai vặt đưa cơm đến hai lần, đều không gọi y thức dậy, cuối cùng là bị huyên náo ngoài phòng làm cho tỉnh giấc. Thời điểm ngủ còn tốt hơn một chút, một khi tỉnh lại, loại cảm giác vạn trùng cắn xé ở cổ tay lại ồ ạt ập tới, đau đến y không ngủ được.

Bên ngoài làm đến lợi hại, không biết đã xảy ra chuyện gì, Hứa Phong suy nghĩ một chút, vẫn là vén hạ giường, đứng dậy đi xem rõ ngọn ngành.

Y đêm qua ra một thân mồ hôi, làm quần áo ướt đẵm, dính trên người cực kì không thoải mái, nhưng y cũng không có khí lực để đổi cái khác, cứ như vậy đi tới mở cửa phòng.

Sân nơi y ở không lớn, lúc này thế nhưng lại có hai người ở trong viện đánh nhau.

Một đỏ một trắng hai bóng người, hồng y Sở Tích một tay cầm kiếm một tay dùng roi, chiêu thức mau lẹ cực kỳ, làm người xem hoa cả mắt. Một người khác áo trắng không binh khí, tay không cùng hắn so chiêu, thế nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.

Hứa Phong định thần nhìn lại, mới phát hiện người áo trắng này chính là vị mà cung chủ tối sủng hạnh Lâm công tử. Y nghe đại danh Lâm công tử đã lâu, hôm nay tại ở gần thấy được, quả nhiên là nhân vật ngọc thụ lâm phong. Tướng mạo Sở Tích tuy tốt, nhưng cùng hắn đứng cùng một chỗ, cao thấp đều không bằng.

Chỉ là không biết hai người bọn họ làm sao lại đánh nhau? Coi như là tranh giành tình nhân, cũng không cần thiết phải đánh tới trước cửa phòng y đi?

Hứa Phong đang tự cảm thấy kỳ quái, liền thấy Liễu Nguyệt đi tới nói: “Cung chủ còn đang bệnh, hai người các ngươi ở đây hồ nháo cái gì?”

Sở Tích im lìm không lên tiếng, kiếm pháp trên tay càng kiệt liệt hơn.

Ngược lại Lâm công tử cười nói: “Sở đường chủ muốn cùng ta so chiêu, tại hạ không thể làm gì khác hơn là phụng bồi.”

Liễu Nguyệt nũng nịu trách mắng: “Sở Tích, mau dừng tay!”

Hai người đều là đường chủ, Sở Tích đương nhiên sẽ không nghe nàng, thậm chí ngay cả lời đều không tiếp đến một câu. Liễu Nguyệt cũng không để ý, chỉ liếc nhìn Hứa Phong một cái, bỗng nhiên nói: “Cung chủ tỉnh rồi.”

Nàng câu nói này nói rất nhẹ, mà mọi người tại đây, đều là nghe được rõ rõ ràng ràng.

Hứa Phong chấn động trong lòng, biết người kia nếu đã tỉnh, Từ thần y sẽ có biện pháp cứu hắn, không nói ra được trong lòng là tư vị gì.

Sở Tích thì lại kích động nhất, lập tức ngưng đánh, tiện tay đem roi quăng ở một bên, đề kiếm hỏi: “Thật chứ?”

Liễu Nguyệt tức giận nói: “Ta còn không muốn sống nữa sao? Lấy chuyện như thế ra tiêu khiển ngươi ?”

Sở Tích lúc này mới tin, nói: “Ta đi nhìn một chút.”

Nói xong xoay người rời đi.

Liễu Nguyệt cũng không để ý đến hắn, đi thẳng tới trước mặt Hứa Phong, nói: “Tiểu tử ngốc, cung chủ nói muốn gặp ngươi.”

Hứa Phong ngẩn ngơ, còn chưa trả lời, Sở Tích đã quay lại đến nói: “Ta không cho phép! Cung chủ bị thương tổn như vậy, tất cả đều do người này hại, làm sao có thể cho y tái kiến cung chủ?”

Thời điểm hắn nói chuyện, mũi kiếm sáng loáng đã hướng ngay Hứa Phong.

Lâm công tử tiến lên một bước, bất động thanh sắc cản lại, nói: “Tại hạ cũng không biết, nguyên lai sự vụ bên trong Cực Nhạc cung… Bây giờ đều là do Sở đường chủ định đoạt sao ?”

Ngữ khí hắn ôn hòa khiêm tốn, lời giễu cợt hắn nói ra, cũng làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Sở Tích cũng không căng thẳng, cười lạnh nói: “Cung chủ bị thương nặng, ta đương nhiên phải thay hắn suy nghĩ. Vừa nãy nếu không phải do ngươi ngăn lại, ta từ lâu đã muốn một kiếm giết chết tiểu tử này. Nghe nói hắn cùng Mộ Dung Phi rất gần gũi, bảo vệ Lâm công tử như vậy, xem ra là còn nhớ tình cũ.”

Lâm công tử hơi mỉm cười nói: “Trong lòng ta chỉ có cung chủ, cho nên phải bảo vệ người hắn muốn che chở, miễn cho người khác hồ nháo giết lung tung.”

Hứa Phong nghe đến đó, mới biết chính mình mới vừa từ quỷ môn quan dạo qua một vòng. Thế nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều, đối với Liễu Nguyệt nói: “Liễu đường chủ, ta trước tiên thay quần áo khác.”

Liễu Nguyệt nói: “Được, ta ở ngoài cửa chờ ngươi.”

Kỳ thực y đi gặp kẻ thù, một thân bộ dạng ấy cũng có thể ra cửa, nhưng Hứa Phong vẫn thay đổi một thân quần áo sạch, lại đem lược chai lại tóc tai. Làm xong hai việc nhỏ ấy, đã phí đi của y không ít khí lực, chờ y lần thứ hai mở cửa ra, ngoài cửa chỉ còn dư lại một mình Liễu Nguyệt. Sở Tích cùng Lâm công tử thời điểm ở Cực Nhạc cung như nước với lửa, cũng không biết có phải hay không vì một lời không hợp, liền chạy đi nơi khác quyết đấu thắng bại. Liễu Nguyệt không đề cập đến, Hứa Phong cũng không hỏi, cùng nàng ra sân.

Nơi người kia ở không xa, Hứa Phong đi qua một đoạn đường, liền bị Liễu Nguyệt đưa vào bên trong một gian phòng. Trong phòng không có người hầu hạ, chỉ huân hương đột trên bàn, hương vị nồng nặc sặc chết người. Hứa Phong ngửi thấy một trận mùi hương, mới đột nhiên ý thức được, mùi thơm này là dùng để che dấu mùi máu tanh nồng nặc.

Trên giường lều vải cũng đều buông xuống, thấy được một cái bóng mơ hồ, bán dựa ngồi ở đầu giường.

Liễu Nguyệt hướng đạo nhân ảnh kia hành lễ, nói: “Cung chủ, người đã mang tới.”

Hứa Phong nín thở đợi nửa ngày, mới nghe được người kia nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Liễu Nguyệt không đợi hắn dặn dò, liền nhỏ giọng lùi ra, Hứa Phong một mình đứng ở trong phòng, nghe thấy hắn nói: “Lại đây ngồi.”

Hứa Phong đứng không nhúc nhích.

Màn bên trong liền vang lên một trận huyên náo, tiếp đến từ bên trong vươn ra một cái tay. Hứa Phong nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, người này bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy dây cương ngựa, làm người nhìn không nỡ dời đi ánh mắt. Hiện nay cái tay này thế nhưng đã lởm chởm hơn nhiều, dấu đi cổ tay quấn một lớp băng mỏng bên ống tay áo rộng thùng thình, trong lòng bàn tay lại cầm một viên thuốc màu đỏ sậm.

Cách một lớp mành, người kia đối với Hứa Phong nói: “Lại đây, đem thuốc uống vào.”

Hứa Phong nhìn chằm chằm viên thuốc kia, chóp mũi ngửi thấy một luồng máu tươi nồng nặc, trộn lẫn với huân hương cũng che đi phần nào. Mấy tháng trước y đều đã từng ăn qua, đương nhiên biết thuốc này từ đâu mà có. Chỉ là lâu về trước, vì chính hắn lấy huyết làm thuốc, là vì y một lòng ái mộ Chu đại ca, thế nhưng người trước mặt y bây giờ, lại là cung chủ Cực Nhạc cung đã phá hủy tay phải của y.

Nơi cổ tay truyền đến một hồi đau đớn .

Y trước sau luôn nhớ tới người kia là như thế nào mạn bất kinh tâm* mà xuất kiếm, tươi cười đánh gãy gân mạch trên tay y, hiện tại muốn y uống thuốc làm từ máu của kẻ cầm đầu này, y làm sao nuốt xuống được?

* Tùy tiện, không chịu ràng buộc bởi điều gì

Hứa Phong im lặng không lên tiếng đứng một hồi, cũng không có vươn tay lấy thuốc kia, trái lại quay đầu đi ra khỏi gian phòng.

Ngoài phòng có hai người trông coi của Cực Nhạc cung, cửa phòng vừa mở ra, liền ngăn cản Hứa Phong. Bọn họ ra tay rất có chừng mực, không chút nào dám đả thương Hứa Phong, chỉ là chặn lại cửa không cho y đi ra ngoài. Thời điểm võ công Hứa Phong vẫn còn, có lẽ còn có thể xông ra một lần, lúc này nội lực bị chế trụ, tất nhiên là không xông ra được.

Hắn vừa mới lui về, cửa liền “Oành” một tiếng đóng lại, tay của người nọ vẫn cứ duỗi ra sau trướng, nói: “Phong đệ, lại đây uống thuốc.”

Vẫn cứ như lúc trước dụ dỗ hắn, loại ôn nhu kia mang ngữ khí bất lực.

Hứa Phong quay người lại, rốt cục mở miệng cùng hắn nói chuyện, nói: “Ta sẽ không uống.”

Người kia nói: “Ngươi uống thuốc, ta liền để ngươi đi ra ngoài.”

Hứa Phong vẫn cứng ngắc không nhúc nhích.

“Hôm nay đã là đầu tháng, ngươi không uống thuốc, độc cổ trùng trong người sẽ phát tác.” Người kia dừng một chút, nói, “Hay nói là đã phát tác rồi đi ?”

Hứa Phong theo bản năng mà nắm chặt tay phải, sau chầm chậm buông ra, nói: “Không có quan hệ gì với ngươi.”

“Phong đệ, ta là vì tốt cho ngươi…”

“Phế bỏ tay của một người, sau đó lại giả mù sa mưa mà trị thương cho hắn, vậy cũng là đối tốt với hắn ?”

Người kia yên tĩnh, ngay sau đó bên trong màn phát ra một trận ho khan, cách một lúc lâu, thanh âm kia mới dần dần trở nên bình lặng lại. Thanh âm của hắn vốn đã rất thấp, lúc này cơ hồ càng không nghe thấy gì, nói: “Sai lầm lớn đã thành, lẽ nào đến cơ hội sửa chữa cũng không có sao”

Hứa Phong nghiêm mặt nói: “Đã quá muộn rồi.”

Hắn nếu như chưa từng giả trang Chu Diễn, ở trong mắt y bất quá cũng chỉ là một tên dâm tặc tội ác tày trời, báo qua thù rồi cũng sẽ bỏ qua, sao lại có thể giống như hiện tại… Thời khắc nào cũng nghi ngờ, hắn câu nói nào là thực tâm, câu nào là giả ý?

Người kia thở dài, đem thuốc nắm trong tay thu về, thay đổi loại ngữ điệu tùy tiện nói: “Phong đệ không chịu uống thuốc, xem ra là không nỡ đi. Vừa vặn ta đây thiếu một người làm ấm giường, ngươi liền lưu lại thay ta bưng trà rót nước, thay y phục đổi thuốc đi.”

Hứa Phong không ngờ được hắn lại đổi trắng thay đen nhánh ư vậy, tức giận đến mắng to: “Vô liêm sỉ!”

Xông tới xốc màn lên.

Từ ngày ra khỏi địa lao, Hứa Phong đã nhiều ngày chưa từng thấy hắn, hắn giờ khắc này ngồi dựa vào đầu giường, khoác trên người kiện lăn viền bạc hắc y, bộ dáng hiện tại đã hao gầy đi rất nhiều. Không biết có phải là do tài nghệ của Từ Thần y, hay vẫn là đan dược của Cực Nhạc cung đặc biệt linh nghiệm, vết roi trên mặt hắn đã kết vảy, biến thành một vệt màu máu đỏ tươi, chiếu vào trên khuôn mặt tựa bạch ngọc kia, lại càng thêm mấy phần diễm sắc.

Hứa Phong nguyên bản còn tức giận, lúc nhìn thấy hắn không có một chút huyết sắc, thì ngẩn ra.

Người kia vươn tay kéo một cái, liền đem Hứa Phong tiến vào trong lồng ngực.

Hứa Phong nóng lòng tránh thoát, lại bị điểm huyệt đạo, người kia chặt chẽ ấn y lại nói: “Đừng nhúc nhích, trên người ta còn có thương tích, không làm như vậy chỉ sợ không thể chế trụ được ngươi.”

Nói xong liền đem một viên thuốc đưa tới bên miệng y.

Hứa Phong cắn chặt hàm răng không chịu tuân theo.

Người kia cũng không bức bách y, cười nói: “Ta sớm biết ngươi sẽ không chịu uống thuốc, cho nên cố ý nhượng Từ thần y luyện chế thành viên.”

Vừa nói vừa đưa viên thuốc kia vào miệng chính mình .

Chính vào lúc Hứa Phong còn đang kinh ngạc, người kia đã cúi đầu, đem đôi môi ấm áp nhẹ nhàng áp lên môi y.

Hứa Phong tâm đột nhiên nhảy lên một cái. Người kia dừng ở trên môi y hôn một phút chốc, dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng của y, đem viên thuốc mang theo mùi máu tanh đẩy vào miệng y. Hứa Phong muốn đem thuốc đẩy trở về, thì lại bị hắn quấn lấy đầu lưỡi quấy phá.

“A…”

Hứa Phong bị hắn hôn đến hít thở không thông, môi răng dây dưa cùng một chỗ, đã đem viên thuốc kia nuốt xuống. Đầu lưỡi người kia đảo qua răng lợi của y một chút, làm Hứa Phong run rẩy một trận, đột nhiên dâng lên ác ý, tàn nhẫn cắn một cái.

Người kia mặc cho y cắn, từ mũi phát ra một tiếng rên, thế nhưng lại không vội vã lui về, trái lại còn bắt lấy cằm y hôn càng sâu hơn. Vị máu nhàn nhạt từ trong khoan miệng hai người làn ra, hôn triền miên một hồi lâu, người kia mới liếm khóe miệng Hứa Phong, buông ra hai đôi môi đang dính nhau của bọn họ.

Lần cắn xuống kia của Hứa Phong thật đủ tàn nhẫn, bên khoé miệng người kia đã chảy ra một giọt máu. Hắn thở hổn hển, lấy ngón tay lau đi vệt máu bên môi kia, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Hứa Phong, nói: “Không tồi, như vậy cũng coi như đã uống máu của ta.”

Hứa Phong hận đã đem viên thuốc kia nuốt xuống.

Người kia nắm cằm y nói: “Nếu không muốn lại một lần nữa đến đây, thì ngày mai liền tự mình đem viên thuốc kia uống đi.”

Hắn nói xong câu đó, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lùng, duỗi tay khai mở huyệt đạo Hứa Phong, đem y từ trong lòng đẩy ra. Hứa Phong hai chân loạn choạng, thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, nghe thấy người kia cất giọng nói: “Gọi Lâm Dục tiến vào.”

Bên ngoài liền có người thông báo. Lâm công tử rất nhanh đã đi vào, hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Phong một chút, nói: “Cung chủ.”

Người kia một lần nữa vén lên bức màn, khoát tay áo một cái nói: “Tìm người đưa y trở về.”

Sau đó thấp giọng nói: “Ngươi lưu lại.”

Lâm công tử mặc dù cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng một câu cũng không hỏi đến, chỉ gọi thêm hai người tiến vào.

Chân Hứa Phong vẫn còn tê cứng, đành mặc hai người kia đỡ dậy đi ra bên ngoài, vừa ra đến trước cửa liền quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, thì thấy Lâm công tử ngồi ở bên giường, nắm tay của người nọ nhỏ giọng nói chuyện.

Sau đó cửa phòng liền triệt để đóng lại.

Hứa Phong sau khi uống thuốc, đau đớn trên tay quả nhiên giảm bớt rất nhiều, đêm đó đã có thể an ổn mà ngủ một giấc. Ngày hôm sau người kia không cho gọi y nữa, ngược lại là Từ thần y chạy tới bắt mạch cho y, sau đó liền dạy dỗ y một trận. Đơn giản chỉ là mắng y không biết quý trọng thân thể của chính mình, độc cổ trùng phát tác cũng giấu diếm không nói. Lúc trước Từ thần y nói thương thế của Hứa Phong có thể sẽ được chữa khỏi trong vòng nửa năm, bây giờ đã qua sáu, bảy tháng, tay phải Hứa Phong mắt thấy đã sắp khỏi hẳn, thế nhưng cũng là do để độc cổ trùng phát tác đến thời điểm mạnh nhất, nên nhất thời không cẩn thận liền có thể thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí còn có thể tổn thương đến tính mạng.

Từ thần y nói rất nhiều, Hứa Phong đều chỉ vâng vâng đáp lời, khi đến trưa liền thấy Lâm công tử đưa thuốc đến.

Thân phận Hứa Phong khá lúng túng, người khác vẫn khinh khi y là nam sủng của cung chủ, bình thường cũng chỉ gọi y là Hứa công tử, chỉ có Lâm công tử xưng hô Hứa thiếu hiệp với y, nói: “Tại hạ không thể như cung chủ dùng đến thủ đoạn, chỉ có thể thỉnh Hứa thiếu hiệp uống thuốc cấp cho ta chút mặt mũi, để ta có thể thuận lợi trở về phục mệnh.”

Hứa Phong vốn thích mềm không thích cứng, nếu như người khác tàn nhẫn bá đạo mà ép y, y nhất định sẽ thà chết cũng không chịu uống, thế nhưng Lâm công tử lại tao nhã lễ phép khuyên bảo như vậy, y cũng không tiện cự tuyệt. Y suy nghĩ một chút nói: “Lâm công tử trước tiên đem thuốc đặt đó, ta chốc lát sẽ uống.”

“Được, ” Lâm công tử ở trong phòng ngồi xuống, chậm rãi nói, “Cung chủ nói đến mấy ngày uống thuốc sau này, nhất định ta phải tận mắt nhìn thấy Hứa thiếu hiệp uống thuốc mới có thể trở về.”

Dứt lời cũng không nhắc lại việc uống thuốc, chỉ cùng Hứa Phong nói chuyện. Phàm là cầm kỳ thư họa, đao kiếm võ công, Lâm công tử cơ hồ không gì không giỏi, cho dù một việc nhỏ không đáng kể cũng có thể nói tới ý vị tuyệt vời.

Hai người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác trời cũng đã tối. Lâm công tử lưu lại ăn cơm tối, vẫn không có ý tứ rời đi, tựa hồ Hứa Phong không uống thuốc kia, hắn liền định ngồi xuống đốt nến dạ đàm.

Hứa Phong thực bất đắc dĩ, cầm kéo cắt chân nến trên bấc đèn, hỏi: “Lâm công tử tại sao phải làm như vậy?”

Lâm công tử biết y đang hỏi cái gì, cười nhạt một chút, nói: “Cung chủ còn có bệnh trong người lại còn quan tâm đến việc này, ta đương nhiên phải làm hắn an tâm.”

Hắn khi nói đến cung chủ, vẻ mặt lộ ra si mê cực kì, Hứa Phong không nhịn được hỏi: “Lâm công tử xuất thân danh môn chính phái, vì sao… Vì sao lại tự nguyện đến Cực Nhạc cung ?”

Lâm Dục công phu rất cao tướng mạo cũng rất tốt, năm đó thời điểm mới vào chốn giang hồ, người người đều nói hắn là thanh niên tuấn kiệt khó gặp. Nào ngờ hắn sau đó lại quý mến cung chủ Cực Nhạc cung kia, càng là tự nguyện đoạ lạc, bỏ đi tất cả tiến vào Cực Nhạc cung làm nam sủng, từ đây truyền vào trong chốn võ lâm làm trò cười cho thiên hạ.

Hứa Phong từng nghe qua rất nhiều tin đồn liên quan với hắn, trong lòng sớm đã có nghi hoặc, lúc này liền hỏi.

Trong phòng cửa sổ mở hé, đưa đến một mùi hương yếu ớt của loại hoa không biết tên nào đó. Lâm công tử nhìn chăm chú ánh nến nhảy nhót kia, khuôn mặt thanh nhã, ánh mắt sáng ngời, phảng phất vẫn là thanh niên kiếm khách danh chấn giang hồ năm đó, nói: “Hứa thiếu hiệp nếu thật sự quá yêu một người, thì liền hiểu rõ ta vì sao lại làm vậy.”

Hứa Phong nghe xong liền lặng im một lúc lâu.

Sau đó y vươn tay lấy thuốc đặt ở trên bàn, hướng Lâm công tử đưa thuốc vào miệng, nâng chung trà lên uống một hớp, đem nước nuốt xuống.

Lâm công tử thấy y uống thuốc, lúc này mới cáo từ rời đi.

Đến khi hắn đi rồi, Hứa Phong một lần nữa cầm lấy cốc trà nhìn vào bên trong, thấy nước trà bên trong đã nổi lên một vòng huyết sắc. Nguyên lai vừa nãy y đã sử dụng thủ thuật che mắt, đem thuốc đã đưa vào miệng đặt ở dưới chiếc lưỡi, chờ thời điểm uống nước lại đẩy thuốc tiến vào trong chén trà.

Y nâng chung trà lên đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm âm ừ bên ngoài cửa sổ, nhớ tới mấy câu nói kia của Lâm công tử, trong lòng dâng lên cảm giác sợ sệt khó lý giải.

Người y sợ chính là bản thân y.

Y đương nhiên cũng đã từng yêu qua một người, chỉ là đem cái kia danh tự giấu ở đáy lòng, không dám nghĩ cũng không dám bính. Hắn sợ nếu là trị trên tay thương tổn, ít hôm nữa tử quá lâu đến, dần dần cũng là quên đi những cừu hận kia cùng làm nhục. Có lẽ một ngày kia hắn cũng sẽ như Lâm công tử giống nhau, quên mất sư phụ từ nhỏ giáo huấn chính tà phân chia, cam tâm tình nguyện trở thành đông đảo nam sủng bên trong một cái, một cách toàn tâm toàn ý chờ đợi mỗ cá nhân tâm huyết dâng trào một lần quan tâm.

… Như vậy có thể quá mức không chịu nổi.

Trong chén trà thuốc đã tan ra, đem nước trà nhuộm thành màu huyết hồng, cũng không biết dùng nhiều ít huyết, phương chế đến như vậy một viên thuốc.

Hứa Phong không nghĩ tiếp nữa, chỉ là giơ tay lên, đem cốc ném ra ngoài cửa sổ.

Trong bóng tối kia cốc trà không biết ném vào nơi nào, phát ra “Phốc” một thanh âm vang lên. Thanh âm này đập vào Hứa Phong trong lòng thượng, trong lòng hắn như bị cổ trùng gặm qua một lần, vừa cảm thấy khó chịu đòi mạng, liền có một loại không nói ra được sảng khoái.

Hứa Phong này đêm rất sớm ngủ rồi.

Mấy ngày đều không có tin tức của người cung chủ kia, Sở Tích cũng không đến nháo loạn lần nào nữa, chỉ có Lâm công tử mỗi ngày đều đến đây, nhìn y uống thuốc rồi mới chịu đi. Hứa Phong liền hoa loa lừa gạt Lâm công tử, trừ lúc ban đầu, y cũng không vứt thuốc đi nữa, mà tìm địa phương khác dấu đi.

Không còn dược tính áp chế, độc cổ trùng trong cơ thể y rất nhanh liền phát tác. Hứa Phong xé ra quần áo cũ của mình, dùng vải đem tay phải buộc chặt lại, cảm thấy được khá hơn một chút. Y giữa ban ngày thì không có chuyện gì, ban đêm lại đau đến ngủ không được, mấy ngày liền gầy gò đi.

Kỳ thực những viên thuốc kia đều giấu ở dưới gối y, duỗi tay vào liền có thể đụng đến, nhưng y vẫn cứng rắn chống đỡ không ăn.

Ngày hôm đó Hứa Phong đang cùng Lâm công tử nói chuyện, chợt thấy mí mắt chìm xuống, ngực quặn đau một trận, sau đó liền ngã xuống.

“Hứa thiếu hiệp!”

Hứa Phong nghe thấy Lâm công tử kêu tên của y, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được, rất nhanh thanh âm kia dần dần đi xa, cuối cùng cái gì cũng không nghe thấy.

Y không biết chính mình mê man bao lâu, lúc tỉnh lại đã nằm ở trên giường, có một bàn tay đặt trên thái dương y, nhẹ nhàng nắn bóp mi tâm của y. Hứa Phong ngủ đến hồ đồ rồi, đôi mắt còn chưa mở, liền kìm lòng không đặng mà nghĩ đến người trong lòng kia, trong miệng nói mớ: “Chu đại ca, ta gặp ác mộng…”

Mơ thấy người y yêu, trong buổi chiều liền biến thành kẻ thù mà y thống hận nhất, cõi đời này sao lại có giấc mộng hoang đường như thế?

Hứa Phong cảm thấy buồn cười, nhưng khóe miệng vừa cong lên, một thoáng liền tỉnh lại, bỗng dưng mở hai mắt ra.

Một điểm kiều diễm ôn nhu kia tiêu tan không còn tăm hơi.

Chu đại ca của y không thấy, y phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực của Hạ Đinh Châu.

Hạ Đinh Châu rũ mắt nhìn y, thần sắc nhìn không ra là vui vẻ hay phẫn nộ, lãnh đạm hỏi một tiếng: “Tỉnh rồi?”

Nói xong liền nắm lấy tay phải Hứa Phong, đem mảnh vải buộc trên tay y kéo xuống, sau đó liền kéo cao tay trái của y, đem hai tay y buộc vào cùng một chỗ.

Hứa Phong không hiểu sao lại có dự cảm không tốt, hỏi: “Ngươi làm cái gì?”

Hạ Đinh Châu đưa ngón tay chặn lại môi của y, ngón tay nhiều lần vuốt ve bờ môi của y, nói: “Muốn giải độc trên người của ngươi, cũng không phải khoong dùng máu của ta thì không được. Ngươi nếu không chịu uống thuốc, vậy đành phải đổi một loại biện pháp khác.”

Nhiệt khí hắn thở ra tinh tế tiến vào trong tai Hứa Phong, nóng đến mặt người đều nóng lên. Hứa Phong bối rối một chút, mới nghe rõ trong lời hắn nói có ý tứ gì, nhất thời toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên, kêu lên: “Cút ngay!”

Hứa Phong vội vã đứng dậy, lại quên mất chính mình mấy ngày này bị cổ trùng dằn vặt, trên người sớm đã không còn khí lực. Hạ Đinh Châu bên hông y kéo một cái, y lập tức liền bị quăng ngã trở lại trên giường, một lần nữa rơi vào trên chiếc giường mềm mại.

Hạ Đinh Châu vươn mình chắn ở trên người y, đôi môi dán sát vào môi của y, chậm rãi cọ xát.

Hứa Phong không ngờ được hắn bị thương còn có tâm tư nghĩ đến chuyện như thế, liền cảm thấy sợ sệt cùng chán ghét, hoảng sợ kêu lên: “Buông tay! Đừng đụng vào ta!”

Hạ Đinh Châu trong mắt mang theo điểm lãnh ý, căn bản cũng không để ý tới y, tay thuận theo vòng eo của y trượt xuống, rất nhanh liền lột quần của y ra. Hứa Phong trên người vẫn ăn mặc chỉnh tề, hạ thân lại trần trụi lộ ra hai chân, trên chăn đấu đá lung tung.

Hạ Đinh Châu khai mở đầu gối của y, bắt lấy mắt cá chân y hướng hai bên mở ra, cường ngạnh chen vào giữa hai chân y.

Hứa Phong nhớ lại lần đầu tiên chịu nhục nhã ấy, cũng bị hắn tách mở ra hai chân như vậy, sau đó vật thể cứng nóng rực liền xông tới, đem thân thể của y như xé rách thành hai. Hồi ức cùng hiện thực đan xen vào nhau, Hứa Phong đổ mồ hôi lạnh, càng ngày càng kịch liệt giằng co.

Hạ Đinh Châu trọng thương mới khỏi, nhất thời không thể chế trụ được y, cho y chạy trốn được.

Hứa Phong bận nghiêng người sang, dụng cả tay chân hướng ngoài giường bò tới.

Hạ Đinh Châu mắt lạnh nhìn theo, thấy thời điểm y đến sát bên mạn giường, mới vươn tay bóp lấy eo của y, đem người mạnh mẽ kéo trở về. Hắn đem Hứa Phong chụp vào trong ngực, dùng đầu ngón tay đẩy ra cổ áo của y, đưa tay vào thăm dò nhẹ nhàng xoa nắn.

Hứa Phong đôi môi run rẩy, có chút không ổn nói: “Không muốn…”

Hạ Đinh Châu tiến đến bên tai y, đè thấp giọng nói: “Ngươi không phải muốn giết ta sao? Ngươi không phải muốn chạy trốn sao? Ngươi không chữa khỏi thương tổn trên tay, liền cái gì cũng không làm được, chỉ có thể giống như hiện tại—— mặc người hiếp đáp.”

Trong lời hắn nói như đang tức giận, động tác trên tay thế nhưng cũng không thô bạo, trái lại kiên trì mười phần, trêu chọc như có như không vuốt ve Hứa Phong.

Hứa Phong sợ hãi, thế nhưng thân thể vẫn dưới tay hắn nổi lên phản ứng, một nửa nguội lạnh đến thấu xương, nửa kia lại như bị hỏa thiêu, đôi chân không được nhìn được mà run lên.

Hạ Đinh Châu lần thứ hai tách ra chân của y, từ bên trong chỗ ẩn trên giường lấy ra một hộp cao mềm, bôi ở giữa hai đùi Hứa Phong. Cao mềm gặp nhiệt liền biến đổi, trở thành dịch trơn ướt át, đem hạ thân Hứa Phong trở thành một mảnh trơn trợt, đem khe hở nguyên bản còn đóng chặt cũng từ từ trở nên mềm mại, khép mở xâm nhập xàng lúc càng sâu.

Ngón tay Hạ Đinh Châu mò tới nơi kia, đưa tay vào thăm dò, cực kỳ quen thuộc mà gây rối.

Tiếng nước dâm mĩ vang lên bên tai Hứa Phong, hai mắt y đỏ lên, khuất nhục mà cắn môi, hai tay bị buộc nắm lại thật chặt.

Hạ Đinh Châu chỉ càn quấy một chốc lát, nơi kia của Hứa Phong liền mềm đến không thể tin được, hút lấy tay hắn không buông. Hắn liền rút ra ngón tay, một lần nữa áp trở về trên người Hứa Phong. Hắn đến lúc này quần áo cũng chưa cởi, vật phía dưới kia cách một lớp quần đưa vào Hứa Phong, vừa nóng lại vừa cứng rắn, dường như rất muốn cứ như vậy đi vào.

Hứa Phong cả người đều run lên một cái.

Hạ Đinh Châu đẩy tóc mai của y sang một bên, đang muốn cúi người hôn y, lại đột nhiên dừng lại động tác.

Hứa Phong hai tay tuy bị cột lại, nhưng cũng may vẫn có thể nhúc nhích, y từ lúc đầu không nói một lời, nguyên lai muốn âm thầm xuất lực. Hạ Đinh Châu cúi đầu nhìn, thấy đôi tay của Hứa Phong đặt ở trên lồng ngực của chính mình.

Hứa Phong đè lại lồng ngực của hắn, trong mắt tất cả đều là cừu hận, hỏi: “Ta một kiếm kia… Có phải là đâm tại nơi này?”

Hạ Đinh Châu thẳng tắp nhìn y chốc lát, mới nói: “Không sai.”

Hứa Phong liền nói: “Ta lúc đó thật sự nên đâm chuẩn một chút.”

Hạ Đinh Châu trầm thấp cười, nói: “Chiêu kiếm pháp kia ngươi luyện đến quen thuộc, bất quá vì sao lại mất chuẩn xác, ngươi tự mình biết nguyên do.”

Hứa Phong như bị hắn vạch trần bí mật thầm kín trong lòng, tức giận đến cắn răng, hai tay tầng tầng hướng đến vết thương của hắn đè tới.

Hạ Đinh Châu sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn từng chút đè xuống thân thể, vẫn cứ muốn hôn y.

Hứa Phong gắt gao ấn lại vết thương của hắn, mỗi tấc đều tăng thêm một phần khí lực, mặt của hắn càng lúc càng trắng bệch, thế nhưng vẫn không có ý dừng lại. Hứa Phong cuối cùng vẫn không chống đỡ được sức mạnh của hắn, kêu lên: “Ngươi không muốn sống nữa?”

Hạ Đinh Châu nói: “Ngược lại ngươi cũng không muốn sống nữa đi, chúng ta có thể cùng nhau chết cùng một chỗ.”

Nói xong, cuối cùng đôi môi trắng bệch của hắn hôn lên môi Hứa Phong.

Hứa Phong hai tay đặt giữa lồng ngực hai người, cảm thấy được vết thương của người kia khẳng định lại nức ra, thế nhưng người kia tựa hồ như chưa phát hiện, chỉ động tình hôn y.

Hạ Đinh Châu hôn được rồi, mới hạ khai quần, vật cứng dữ tợn kia thả ra bên ngoài, cọ sát qua lại giữa hai chân Hứa Phong, chỉ cần hơi dùng sức, liền có thể triệt để giữ lấy thân thể của y.

Trước mắt Hứa Phong hoàn toàn mơ hồ, dường như trở về với cơn ác mộng dặn vặt y nhiều năm kia, liền thấp thỏm gọi: “Chu đại ca!”

Y bất lực mà chống cự lại, gọi đến khàn cả giọng: “Chu đại ca, cứu giúp ta…”

Hạ Đinh Châu trong lòng đau xót. Thời điểm hắn bị Hứa Phong đè lại vết thương, cũng không cảm thấy đau đớn thế này, lúc này lại đau đến không đứng dậy nổi. Hắn cách một phút chốc mới lấy lại được sức lực, mở ra mảnh vải cột hai tay Hứa Phong, kéo chăn bao lấy thân thể bán trần truồng của y.

Hứa Phong hai tay vừa được tự do, liền đưa qua ôm lấy cổ hắn, ở trong lồng ngực của hắn lầm bầm gọi: “Chu đại ca…”

Y nhất thời không nhận ra hắn là ai.

Hạ Đinh Châu cảm thấy trong miệng trở nên đắng chát. Hắn hôn lên đôi mắt của Hứa Phong, lại không thể động thân, cuối cùng chỉ đụng vào đỉnh đầu của y, khàn giọng nói: “Phong đệ… Đệ đệ, đừng sợ, ta ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro