Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lenna

•~•~•~•~•

Cửa chống trộm kêu "tít tít" hai tiếng, bóng tối hiện ra qua khe hở.

Trình Lẫm đứng ở cửa vào, bật đèn phòng khách lên: "Mạch Mạch."

Không có tiếng đáp lại. 

Hắn cởi áo khoác ra, kiểm tra bát nước và thức ăn cho mèo đặt ở trong góc, hắn phát hiện đúng như những gì hắn thấy trên camera giám sát, Mạch Mạch cả ngày hôm nay không ra ngoài ăn uống. 

Mạch Mạch là con mèo Trình Lẫm nhặt được trong bụi cỏ cách đây một năm. 

Con mèo gần như đã chết khi nhặt được, nó to bằng bàn tay, đôi mắt nhắm chặt không mở ra được, lông ướt sũng dính chặt vào người. 

Nhưng khi ngửi được mùi hương của Trình Lẫm, nó vẫn yếu ớt kêu lên hai tiếng, rồi ngã vào lòng bàn tay hắn. 

Trình Lẫm đưa con mèo đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong, tiêm vắc-xin đặc biệt trước khi nhập viện: "Đây là bảng chi phí được liệt kê. Để tôi giải thích trước, có khả năng nhất định chúng tôi sẽ không cứu được nó. Cậu có chắc chắn muốn chữa trị không?"

Trừ khi con mèo mướp này có ý nghĩa đặc biệt gì, nếu không với giá thuốc cao như vậy cũng đủ để mua mấy con mèo giống, căn bản là không đáng chút nào. 

"Chữa trị." Trình Lẫm dứt khoát thanh toán số tiền lớn. 

Khi hắn đến quầy lễ tân quẹt thẻ, nhân viên lễ tân nhiệt tình nói: "Trước đây anh từng nuôi mèo chưa? Anh có thể hỏi có thể hỏi Tiểu Mai cần chuẩn bị những gì, cô ấy là người có kinh nghiệm nhất."

"A, được." Trình Lẫm ngẩn người, đồng ý. Trên thực tế, hắn không hề có ý định nuôi mèo, chỉ là tình cờ nhặt được nó, cũng đâu thể thấy chết mà không cứu. 

Hơn nữa, nếu thật sự không chữa được thì sao? 

•~•~•~•~•

Bây giờ là cuối năm, dự án vẫn đúng tiến độ. Trình Lẫm đã hai ngày không đi gặp con mèo rồi. Vẫn là bệnh viện gọi điện trước: "Anh có rảnh đến xem mèo con không? Nó hồi phục rất tốt, qua hai ngày là có thể xuất viện."

Trình Lẫm cúp điện thoại, vội vàng chạy đến. Vừa bước vào phòng cách ly, con mèo dường như cảm nhận được gì, lập tức đứng dậy. 

Trình Lẫm đeo găng tay, mang bộ đồ cách ly vào, ôm ôm nó từ xa rồi nhìn nó ngấu nghiến ăn cơm. Y tá khen ngợi, nhìn thấy chủ nhân đến, nó liền ăn uống tốt hơn. 

Lúc hắn gần đi, con mèo dường như cảm nhận được, lại bắt đầu kêu "meo meo".

"Chắc nó không muốn anh rời đi nên kêu lên để giữ anh lại đây." Y tá cười nói: "Thật là một con mèo thông minh."

Trình Lẫm không tin con mèo này thực sự nhận ra mình, nhưng hắn vẫn nói đùa, nói với con mèo đang giẫm lên chăn: "Ngày kia tôi sẽ đón em. Em ở lại đây thêm một ngày nữa." 

Mèo con nhìn chằm chằm vào hắn, có lẽ đã hiểu rồi, ngoan ngoãn nằm xuống. Lúc này, Trình Lẫm cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải chăm sóc nó thật tốt.

Bởi vì nó là loài mèo mướp phổ biến nhất, với những hoa văn màu cam khắp cơ thể, giống như những đường vân của lúa mì nên Trình Lẫm đã đặt tên cho nó là Mạch Mạch. Ngày này cũng đã vinh quang trở thành ngày sinh nhật của Mạch Mạch. 

Trong suốt một năm sống với Mạch Mạch, chuyện Trình Lẫm lo lắng cũng không có xảy ra. Mạch Mạch đã từ lớn bằng bàn tay cho đến lớn bằng cái chậu, nhưng không giống như những chú mèo cam khác, nó vẫn luôn gầy gò, chỉ có khuôn mặt và đôi mắt là tròn vo. Nó có chỉ số IQ rất cao, lại rất ngoan ngoãn. Được dạy không được phép trào lên nóc tủ lạnh thì không bao giờ nhảy, không được đi ra ban công thì không bao giờ bước qua ngạch cửa, không được phép cào đồ đạc trong nhà nên nó chỉ cào vào hai tấm ván mèo khổng lồ. 

Nó rất hay làm nũng, lại hay kêu và bám người, chỉ cần Trình Lẫm ở nhà, anh đi đâu nó sẽ theo đến đó. Trình Lẫm làm việc đến nỗi muốn quỳ xuống, khi ngủ cùng nhau trong ổ chăn, nó giống như một cái túi chườm nóng cho anh. 

Khi con sen đi tắm, nó ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa kính, kiên nhẫn chờ đợi. 

Mỗi một câu nói của Trình Lẫm nó giống như nghe hiểu được, còn nghiêm túc đáp lại bằng một tiếng "meo".

Sau khi rửa tay cẩn thận, Trình Lẫm mở cửa phòng ngủ: "Mạch Mạch?"

Tháng này Mạch Mạch xuất hiện triệu chứng thích ngủ không rõ nguyên nhân, ăn uống cũng không tốt như trước. 

Trình Lẫm không nói gì, trực tiếp đưa nó đi bệnh viện thú cưng mấy lần. 

Sau hai lần khám toàn thân, bác sĩ liên tục khẳng định Mạch Mạch là một con mèo khỏe mạnh, những sự thay đổi này có lẽ là do sự chuyển mùa. 

"Sức khỏe của nó rất tốt, các chỉ số đều bình thường, nhưng có chút gầy đi. Còn việc thích ngủ có lẽ liên quan đến thời tiết trở lạnh." Bác sĩ nói: "Anh nói trong nhà anh luôn mở máy sưởi, con người chúng ta thấy ấm áp liền buồn ngủ nói chi đến mèo, đúng không?". Lúc đó, Mạch Mạch đổi tư thế, đặt chân mèo lên ngực Trình Lẫm, vô tư mà tiếp tục ngủ.

Trình Lẫm miễn cưỡng có thể tiếp nhận lý do thoái thác này, nhưng tình huống thực tế vẫn làm cho anh cảm thấy sầu lo. 

Rõ ràng vào ngày sinh nhật tròn một tuổi hôm qua, bé mèo còn rất có tinh thần, cũng ăn sạch bánh cá mà anh chuẩn bị. 

Lúc chuẩn bị đi ngủ vẫn còn có chút hưng phấn, nó giẫm lên gối và không ngừng kêu "meo meo" bên tai Trình Lẫm. Chỉ khi Trình Lẫm ấn xuống ra lệnh "đi ngủ!", nó mới bình tĩnh lại. 

Phòng ngủ không bật đèn, đèn trong phòng khách chiếu vào cuối giường, tối dần đi ở đầu giường. 

Mùa đông chăn bông ấm áp, Mạch Mạch vẫn giữ thói quen cũ vùi toàn bộ thân mình vào trong chăn, còn thích cắn cổ áo ngủ của Trình Lẫm, nó giống như một đứa trẻ chưa qua giai đoạn mọc răng. 

"Mạch Mạch." Trình Lẫm kêu lên. 

•~•~•~•

Mạch Mạch phát hiện mình biến thành người. 

Cậu cũng không kinh ngạc vì từ lâu cậu đã biết mình có khả năng trở thành con người, và giờ chỉ là quá trình đó trở thành sự thật. 

Cậu cúi đầu quan sát cơ thể mình, rất hài lòng với đôi tay, đôi chân dài. Cuối cùng cậu cũng trở nên giống với Trình Lẫm. 

Nghĩ đến đây, cậu cố gắng nói: "Trình Lẫm." Quả nhiên, những gì cậu nói ra không còn là "meo meo meo" mà là ngôn ngữ loài người Trình Lẫm có thể hiểu được. 

Trình Lẫm nghe được tiếng gọi của cậu, từ ngoài cửa bước vào, kinh ngạc nhìn cậu: "Mạch Mạch, em trở thành người rồi."

"Đúng vậy." Mạch Mạc vui vẻ nhào lên trước, giống như khi cậu còn là một chú mèo, "Tôi có thể chăm sóc anh!"

Trình Lẫm dịu dàng xoa đầu cậu, nói: "Mạch Mạch."

Sau đó, cậu cảm thấy mệt mỏi và dần chìm sâu vào giấc mơ. 

•~•~•~•

Trình Lẫm bật chiếc đèn bàn màu sắc ấm áp cạnh giường ngủ. 

Không biết vì sao anh cảm thấy chăn hôm nay phồng to hơn trước một chút, giống như bên trong giấu một cái bánh màn thầu khổng lồ. 

Hắn chậm rãi kéo chăn ra: "Em còn ngủ à?"

Ánh sáng từ đèn bàn chiếu vào, thứ đầu tiên Trình Lẫm nhìn thấy là mái tóc đen tuyền, cùng với những lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu. 

Trình Lẫm* mặt biến sắc. 

(* Chỗ này trong QT ghi là "Mạch Mạch nhưng mình thấy không hợp lý lắm vì đoạn sau có viết Mạch Mạch còn đang ngủ.)

Hắn kéo chăn bông che lại.

Hắn đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi nhìn xung quanh lần nữa để xác định mình đang ở trong nhà và phòng ngủ của chính mình. 

Người? Là người thật sao? 

Hàng xóm đi nhầm nhà? 

Không có khả năng. Không nói đến tính bảo mật của khóa an toàn, dù cho có người lạ thuận lợi từ cửa chống trộm vào được nhà thì hệ thống giám sát cũng sẽ ghi lại, điện thoại của hắn cũng ngay lập tức nhận được thông báo vào cửa. 

Trèo từ cửa sổ vào?

Càng không thể. Vì sợ Mạch Mạch trèo lên cửa sổ nên tất cả cửa sổ trong nhà Trình Lẫm đều lắp lưới chắn, hằng ngày vẫn luôn khóa, từ bên ngoài không thể nào mở ra được. Hơn nữa đây cũng không phải lầu một. 

Trình Lẫm bắt đầu nghi ngờ mình đã nhìn lầm. 

Hắn lùi lại hai bước, lặng lẽ mò mẫm mở cửa tủ quần áo, đưa tay lấy ra chiếc gậy bóng chày bằng kim loại. 

Sau đó hắn tiến lên một bước, đột nhiên mở chăn bông ra. 

Quả thực là con người.

Đàn ông. 

Cậu nằm nghiêng, hai mắt nhắm chặt. 

Trần truồng, không mặc quần áo. 

Mèo đâu? 

Trình Lẫm không ngừng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Mạch Mạch, một tay nắm chặt gậy bóng chày, hét lên: "Tỉnh, tỉnh dậy!" 

Mạch Mạch vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ. Đó là một giấc mơ đẹp. 

Mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy có chút lạnh, muốn xoay người trở về ổ chăn thì nghe thấy giọng nói của Trình Lẫm: "Đừng cử động!"

Mạch Mạch đột nhiên mở mắt ra, nghĩ mình đã gây chuyện khiến cho Trình Lẫm nổi giận, cậu luống cuống tay chân ngồi dậy. 

Tầm nhìn chưa bao giờ rộng như vậy. 

Cậu cúi đầu nhìn, là bàn tay và bàn chân thon dài không có lông bao quanh. 

Vậy mà không phải là mơ, cậu thật sự thuận lợi trở thành con người. 

Mạch Mạch cẩn thận nhìn tay chân mình, cậu thử mở miệng nói: "Trình Lẫm."

Tay cầm gậy bóng chày của Trình Lẫm hơi run: "Cậu là ai?"

Không những có một người đàn ông từ trên trời rơi xuống mà mèo của hắn cũng biến mất. 

Đúng rồi, mèo. Rốt cuộc mèo đi đâu rồi. 

Trình Lẫm quay người lại hét lên: "Mạch Mạch, Mạch Mạch...!"

Mạch Mạch ngồi trên giường nghe hắn lớn tiếng gọi mình như vậy, nói: "Tôi ở đây a!". Một bên lại lăn lộn trên chăn, "Anh xem nè, bây giờ tôi cũng là người rồi!"

"Đừng nhúc nhích!" Trình Lẫm lùi lại một bước, cầm gậy bóng chày chĩa vào Mạch Mạch. 

Mạch Mạch dừng lại. Ánh mắt Trình Lẫm như nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, khiến cậu có chút sợ hãi: “Sao có thể.” Sao có thể không giống trong mơ chút nào vậy.

Trình Lẫm ngẩn người, tạm buông gậy bóng chày xuống. 

Hắn nhìn thấy trên cổ tay phải của người này có buộc một sợi dây tơ hồng-- trên đó có một chiếc khóa bình an làm bằng vàng ròng, mà ngày hôm qua hắn đã đích thân cột vào cổ Mạch Mạch như một món quà sinh nhật đầu tiên.

Lời tác giả: Bách Quân:

Cùng bộ truyện tơ hồng cách vách giống hệt nhau, như cũ đều là bộ truyện nhẹ nhàng, mọi người tùy tiện xem! 

Tần suất không có gì thay đổi, viết xong liền đăng.

Notes:

• Mình edit thẳng từ QT, có nhiều đoạn không hiểu mình sẽ edit theo hoàn cảnh, có thể thừa hoặc thiếu so với bản gốc.

• Mọi người có thể góp ý, mình sẽ sửa lại.

• Có một vài đoạn tác giả không ngăn cách nên mình mạn phép tự ngăn cách cho đỡ khó hiểu.

• Về xưng hô, ngôi: Mình định để Trình Lẫm xưng hô với Mạch Mạch là "tôi - em" (lúc là mèo), "tôi - cậu" (lúc là người). Còn Mạch Mạch là "tôi - anh"

Ngôi thứ ba của Trình Lẫm là "hắn", Mạch Mạch thì "nó" (lúc là mèo), "cậu" (lúc là người).

Mấy chương sau nếu có gì mình sẽ sửa lại cho hợp lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro