Chap 10 : Tae Tae...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày cặp đôi Taehyung và Jungkook tình cảm. Cuối cùng thì Jungkook cũng không chịu được cảnh tù túng, bị nhốt như hoàng tử cấm cung trong nhà Taehyung. Nằm trong lòng hắn nói:

– Em không được đi làm sao?

– Không được! Em phải ở nhà! – Taehyung không nhìn cậu, vẫn tiếp tục giở tờ báo.

– Nhưng...

– Không được! – Hắn ngắt lời.

Cậu nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ lắc cánh tay vững chắc của hắn, phụng phịu nói:

– Tae Tae... Em muốn đi làm... Tae Tae...

Hắn cứng người, bỏ tập báo sang bên cạnh, nhìn cậu. Đôi mắt cậu ngấn lệ nhìn hắn, cánh môi đỏ mọng đôi lúc lại khẽ cắn cắn tỏ vẻ ủy khuất. Miệng mè nheo:

– Tae Tae... Em muốn đi làm....

Ôi.. Hắn cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nhìn tiểu mỹ nam trong lòng như vậy, ai nỡ bỏ qua. Hơn nữa cậu chưa bao giờ làm nũng với hắn, lần đầu quả là sát thương quá cao. Hắn nhu nhu huyệt dương, rồi quay ra cười dịu dàng với cậu:

– Được rồi!

– Thật không? – Cậu chui ra khỏi lồng ngực hắn, ngồi bật dậy.

– Ừm.

– A! Vậy em sẽ được mặc bộ đồ dễ thương đó nha! Lại còn được ăn bánh miễn phí nữa!

– Bộ đồ nào? – Hắn nhìn cậu. Bộ đồ gì chứ? Bánh miễn phí? Cậu nói làm ở đâu?

– Quán cà phê đối diện công ty anh á! Quán đó đồng phục rất đẹp nha! Như cosplay á! – Cậu chỉ chỉ má nhìn hắn.

– Em nói là mình định đi làm ở quán cà phê? Ai nói em làm ở đó? – Hắn khẽ cau mày nhìn cậu. Muốn đi làm chỉ để mặc bộ đồ đó? Hơn nữa quán cà phê đó toàn là sắc nhân, cậu muốn làm ở đó? Hắn nào sẽ cho cậu đi.

– Ơ? Anh đồng ý cho em đi làm mà? – Khuôn mặt cậu xị xuống nhìn hắn.

– Anh đồng ý cho em đi làm! Nhưng em phải làm ở công ty anh! – Hắn xoa xoa đầu cậu cười.

– A! Vậy đồ phải đẹp nha! Và em sẽ không làm nhân viên quét dọn đâu! Phải có đồ ăn ngon nữa! Em phải được ăn đồ ngon! – Mắt cậu sáng lên, cầm tay áo hắn lắc qua lại lần nữa.

– Được! Em sẽ là thư ký riêng của anh! Được đồ đẹp! Được ăn ngon!

– Oa! Vậy a! Anh phải hứa a! – Cậu thuận đà nằm xuống, gối đầu vào đùi hắn.

– Được! Anh hứa! – Hắn không nhịn được cái bản tính trẻ con hết mức này, bật cười nhìn cậu.

– Mà nè! Cái hôm ở bữa tiệc á? Em đã nói gì với cô Sana kia vậy?- Hắn hỏi

Cậu giật mình, cúi xuống nhìn hắn :

– Em không nhớ sao?

– Không! Em chẳng nhớ chút gì!

Vuốt tóc cậu, hắn cười, nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ chua xót lạ thường :

– Không nhớ cũng tốt! Em gần đây có gặp ác mộng không?

– Không có a! Em toàn mơ được ăn bánh thôi! – Cậu cầm miếng bánh lên, cắn một miếng.

– Tốt rồi! Vậy ngủ đi! – Hắn kéo tay cậu lên, bỏ miếng bánh vào miệng mình.

Đến khi Chanyeol đến, Jungkook đã yên phận ngủ trong lòng hắn. Chanyeol ngồi xuống ghế, bắt đầu đọc, thanh âm vừa đủ để không đánh thức cậu dậy :

– Về việc Baekhyun kia, cậu ta đã từng giết người nhiều lần, nhưng chỉ có gia tộc Jeon biết thôi, thông tin này không được tiết lộ ra ngoài. Baekhyun và Jungkook luôn đi cùng nhau, nên ngài Jeon đã để Baekhyun bảo vệ Jungkook.

– Vậy là Baekhyun giết người là vì chúng định hại Kookie ? –Hắn không ngẩng đầu, vẫn nhìn nam nhân trong lòng.

– Chính xác! Về việc vụ tai nạn thì tớ vẫn chưa lấy được thông tin ở bệnh viện Big Hit.

– Khỏi cần! Cậu mang chứ? – Hắn ngắt lời

– Cậu chắc muốn tiêm cho cậu ấy? – Chanyeol ngạc nhiên nhìn hắn

– Cậu muốn cho cậu ấy có bệnh rồi đưa đến bệnh viện hay đợi đến khi chúng cho cậu ấy vài viên đạn rồi mới đưa đến? – Hắn nhìn Chanyeol, thanh âm có chút lạnh lẽo.

– Đây là thể virus nhẹ, cậu ấy có thể sẽ hơi đau đầu chút thôi, sau đó sẽ là nôn mửa. Cái này chỉ kéo dài hai ngày, hôm nay chích cho cậu ấy, ngày mai cậu đưa đến bệnh viện, ngày kia sẽ lại chạy nhảy bình thường.

– Dừng lại!

– Sao vậy? – Chanyeol khó hiểu nhìn hắn. Chẳng phải hắn đã quyết rồi sao?

– Đừng tiêm cho cậu ấy! Tớ sẽ để đến thời gian thích hợp hơn, không phải bây giờ! – Hắn lấy xi lanh trên tay Chanyeol, đặt vào hộp đóng lại.

Nhắm mắt, hắn nói với Chanyeol :

– Cậu về được rồi!

Thở dài, thu dọn đồ của mình. Chanyeol nói với anh:

– Tớ về đây! Gửi lời hỏi thăm với Jungkook !

Trong giấc mộng, Jungkook cảm thấy cơ thể như lơ lửng, thoáng sợ hãi, nhưng rất nhanh sau rồi cậu cũng trở về trạng thái ổn định. Một hơi ấm thân quen bao phủ cậu, cậu không xa lạ, đưa tay tiếp nhận hơi ấm đó. Cậu còn nghe được giọng nói đầy yêu thương :

– Kookie, ngủ ngon...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro