Chap 4 : Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi xuống dưới lầu, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Jungkook đang vui vẻ ngồi xếp bánh thành hình kim tự tháp, đứng bên cạnh là quản gia và người hầu cũng rúc rích cười theo, vẻ mặt hắn càng đi trầm xuống.

- Quản gia Lee, bà rảnh chứ? - Hắn khẽ lên tiếng

- Thực xin lỗi Kim thiếu, tôi lập tức đi ngay - Làm ở trong nhà hắn lâu như vậy, tất nhiên là hiểu được không ít ý tứ trong lời nói của hắn. Quản gia chỉ là nhìn cậu đang chơi vui vẻ vậy nên không nỡ ngăn cản.

Đường này, hắn lại một tay gạt tất cả đống bánh bày la liệt trên bàn xuống, nói với đám người hầu:

- Dọn!

- Này! Anh làm gì vậy? Biết tôi đang chơi vui không hả? - Cậu đứng dậy

Một câu nói, phải, chỉ cần một câu nói của cậu, khiến ai cũng im hơi lặng tiếng, sắc mặt trắng bệch không dám ngẩng đầu. Vì họ biết, tiếp theo cậu sẽ thảm mức nào.

Nhưng 1 phút, 2 phút, rồi 3 phút... Không hề có phản ứng, quản gia lúc này mới đưa mắt lên nhìn. Hắn nắm cổ tay cậu, miệng cảnh cáo:

- Bắt đầu bước chân vào nhà tôi rồi, mọi điều em phải nghe tôi - Nói rồi, hắn kéo cậu một mạch lên lầu, bỏ lại bao ánh mắt ngỡ ngàng của người dưới nhà.

Đứng trước cửa phòng, hắn đưa chiếc va li mà cậu mang đến, khuôn mặt trầm xuống:

- Đây là phòng em, sắp xếp đồ đi!

- Nè nè! Tôi không phải tù nhân đâu! - Cậu bực giọng

Hắn im lặng. Cậu cũng không có ý kiến, kéo chiếc va li ra sắp xếp đồ. Hắn quan sát lần lượt từng thứ cậu mang ra: áo sơmi, quần jean, quần bò, áo khoác, đồ ngủ, đồ cá nhân, quần sooc, giày, áo phông, ví, bánh, chocolet, sữa, lại chocolate. Hắn nhìn cậu:

- Thích ăn đồ vặt đến vậy sao?

- Phải! Tôi là tín đồ bánh kẹo nha. Với chủ nghĩa " Ăn không hết ngày mai ăn tiếp "! - Cậu bĩu môi

- Xếp xong chưa?

- Rồi?

- Xong rồi thì qua đây! - Hắn xoay người hướng về phòng mình

Đợi cậu ngồi xuống, hắn mới mở miệng:

- Jeon Jungkook ! Em đã bao lần vào quán bar?

- Ừm... Trên dưới 30 lần.

- Đã bị bắt bao giờ chưa?

- Rồi. Hai lần khi tôi ở ngoại thành a!

Im bặt. Cậu là muốn công kích hắn sao? Hắn hỏi gì trả lời cái đó, không biện bạch chút nào.

- Từ bây giờ, không được vào quán bar. Không được để cảnh sát bắt giữ. Nếu không tôi sẽ lập tức có hình phạt với em.

- Được thôi! - Cậu đứng dậy, quay về phòng mình. Bỏ lại hắn ngồi đó.

Im lặng. Nhục nhã. Đúng vậy, lần đầu tiên trong đời Kim thiếu vĩ đại của chúng ta bị tiểu mỹ nam làm ngơ.

*********

Cậu tỉnh giấc, đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Nơi này dường như là một xưởng làm cũ, xung quanh ẩm ướt, thấm đặc mùi dầu khí

\" Đây là ở đâu? \"

Cậu giật mình bởi tiếng hét thất thanh vang lên, đó là tiếng cậu. Nếu đó là cậu, thì bây giờ sao cậu lại ở đây? Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên đó là cậu. Lúc này cậu mặc một bộ đồng phục rách nát, tay áo đã bị xé phân nửa, thân mình dính bê bết máu đang bị cột chặt hai tay ra đằng sau. Đối diện cậu, là một người đàn ông, người đó cầm dao dí sát vào cổ người con trai bên cạnh. Người con trai này hét lên:

- Kookie ! Đừng lo! Sẽ có người cứu em! Nhất định!!

Cậu ngồi đó. Căn bản là không hề động đậy. Chỉ giương mắt nhìn con dao trên tay người đàn ông đó gần tiến sát vào cổ người con trai kia, không lâu sau, một dòng dịch chảy dọc xuống theo lưỡi dao... là máu. Người đàn ông ném người con trai trong tay xuống đất. Khuôn mặt người đó thu hết vào tầm mắt cậu.

\" Là mình? \"

Người con trai bị giết kia... là cậu. Người con trai bị trói kia... là cậu. Nhưng cậu ở đây mà? Cậu ở đây. Không phải. Một cỗ sợ hãi dâng lên:

- Á á á á á!!!!

- Kookie ! - Nghe thấy tiếng thét của cậu, hắn chạy qua.

Kết quả không ngoài dự đoán, cậu ngồi co ro ở đầu giường, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt.

- Quản gia Lee ! Đem thuốc lên đây! - Hắn hét lớn

Đi đến cạnh cậu, hắn chạm vào cậu nhẹ nhàng nói:

- Kookie...

- Á!! Không thích!! Tránh ra!! Đi đi..- Cậu nức nở

Hắn kéo cậu vào lòng. Ôm thân thể nhỏ bé của cậu nói:

- Không sao! Không sao rồi! Anh sẽ bảo vệ em...Kookie...

Đúng thế, cậu gặp ác mộng. Một tháng nay, đây là lần thứ 16 cậu gặp ác mộng. Cho cậu uống thuốc, nhìn cậu ngoan ngoãn yên giấc trong lòng, hắn mới cảm thấy không ít nhẹ nhõm bay đi. Từ đêm đầu tiên cậu gặp ác mộng, hắn tự hỏi, liệu những lúc như vậy cậu sẽ ra sao khi không có ai bên cạnh? Khẽ vuốt tóc cậu, hắn dịu dàng nói:

- Kookie, em có biết rằng anh bị em bỏ bùa rồi không? Đừng lo lắng, anh sẽ không để thứ gì cản trở anh yêu em đâu...

Hắn đã biết, cậu là bị hại... bởi một người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro