Chap 7 : Sana, sao Taehyung không cưới cô ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Xin lỗi chứ au anti Twice. Ai thích Twice cứ việc rời đi !
---------------------------
---------------

Khi vệ sĩ đưa đám phóng viên kia đi khỏi thì Jungkook vẫn chưa hết bàng hoàng về câu nói của Taehyung. Cậu vốn nghĩ hắn chỉ đùa thôi mà. Đâu ngờ hắn làm thật chứ?

– Kookie... – Taehyung khẽ gọi cậu

– Vâng?

– Anh đã nói là sẽ làm. Anh chưa bao giờ nuốt lời! – Hắn nhìn cậu khẳng định

– ... – Im bặt. Người đàn ông này thật thần nha. Cậu không hề hé răng mà vẫn đoán được ý nghĩ trong đầu cậu mà nói ra.

– Taehyung...- Chanyeol gọi hắn, đồng thời nhếch cằm về phía nhóm người đàn ông đằng sau. Ý nói hắn ra tiếp.

Hắn hiểu ý. Xoay Jungkook lại, hôn lên trán cậu nói:

– Kookie, anh có việc chút. Em ở đây ăn chút gì nhé?

– Vâng! Anh đi đi! – Cậu nhìn đám tư nhân kia. Tiệc lớn như vậy, tất nhiên không tránh khỏi việc Taehyung phải đi tiếp khách. Cậu cũng không dám cản hắn.

Hắn cùng Chanyeol đi rồi. Cậu ngồi xuống ghế sa lông, khẽ thở dài. Một người mặc y phục đầu bếp, y phục này dành riêng cho bếp trưởng, nên cậu rất dễ nhận ra

– Jeon thiếu gia! Đây là bánh tiramisu hảo hạng, Kim thiếu có dặn chúng tôi làm riêng cho thiếu gia. Chúc thiếu gia ngon miệng! – Đầu bếp trưởng đặt đĩa bánh xuống bàn, mỉm cười với Jungkook.

– Cảm ơn ngài! – Nhận đĩa bánh từ tay bếp trưởng, cậu mỉm cười.

Vừa ăn cậu vừa nhìn về phía Taehyung. Hắn đang bàn với đám tư nhân điều gì đó, bỗng chốc lại nhìn cậu mỉm cười.

Một người đi đến trước mặt cậu, giọng nói đầy chế giễu tra hỏi:

– Cậu là Jeon Jungkook ?

Cậu theo phản xạ nhìn người đối diện. Nữ nhân này cao bằng mang tai Taehyung, rất là cao a~ Trong khi Jungkook chỉ cao bằng vai hắn, thật mất mặt a! Hơn nữa lúc này cậu đang ngồi nên rất khó nhìn người phụ nữ kia.

– Vâng! Cô là...

– Hừm! Sana, tôi nổi tiếng như vậy cậu không biết sao? – Nữ nhân kia nhìn cậu, giọng vẫn đầy vẻ khinh bỉ.

Cậu nhìn nữ nhân kia, cô ta có làn da trắng bệch, khuôn mặt phủ lớp phấn dày, mùi nước hoa nồng nặc khiến cậu rất khó chịu, cậu ném cho cô nàng kia một câu không nể nang gì:

– Tôi biết! Nhưng là trong ảnh cô đẹp hơn nhiều!

Sana tức tím mặt, cậu nói vậy không phải là nói ảnh cô chụp là có chỉnh sửa sao? Cười lạnh, cô lại nói:

– Hừm! Hay chăng Jeon thiếu gia chỉ là tình một đêm của Kim thiếu, sao lại ăn nói hồ đồ vậy?

– Ừm! – Cậu trả lời bâng quơ

– Ha! Cô nghĩ rằng Kim thiếu sẽ yêu cô sao?

– Tôi nói tôi nghĩ vậy ư? Nực cười!

– Chát!!! – Tiếng động này, khiến ai trong phòng cũng phải nhìn cậu và Sana.

Cô ta cho cậu một cái tát, rất mạnh. Nhưng cậu vẫn ngồi đó, đưa mắt nhìn cô ta. Sana hét lớn:

– Tôi nói cho cô biết! Đừng hòng bước chân vào nhà Kim thiếu! Cô xem đi! Cô nghĩ lúc này Kim thiếu sẽ bảo vệ cô ư? Kim thiếu của tôi, cô đừng nghĩ mình có cơ hội!

– Jeon thiếu gia... – Vài người ra nói nhỏ với cậu, họ muốn giúp cậu.

Cậu vẫn im lặng. Đôi mắt toát ra một tia khinh bỉ nhìn Sana, cười lạnh:

– Không cần!

Sana lúc này, nụ cười đông cứng trên mặt. Nhìn cậu buông dĩa ra, đứng dậy đi về phía cô

– Chát!!!!

Một cái tát, lực đạo của cậu còn mạnh hơn Sana tát cậu lúc trước, khiến cho mặt cô lệch hẳn đi, lớp phấn phai đi, hiện rõ ràng. Mọi người trong phòng không ai nói cũng không ngăn cản, kể cả hai vị trưởng lão và Taehyung. Họ đều nghĩ rằng Sana là đáng bị vậy, ngang nhiên đến gây chuyện với cậu, còn tát cậu nữa.

– Nói đi...

Sana nhìn cậu, lập tức bị dọa sợ hãi, chỉ mới vài phút, cậu sao có thể thay đổi thái độ nhanh vậy? Ngài Jeon nhìn xuống, thấy cậu cười lạnh, đôi mắt băng lãnh nhìn Sana, hô hấp liền cứng ngắc.

– Gì..? – Sana cụp mắt, không dám nhìn cậu, giọng nói hơi run run

– Nói.. nếu Taehyung là của cô. Vậy Sana, sao Taehyung không cưới cô?

– Tôi..

– Nếu anh ta yêu cô, chắc cũng không để cô làm nhân tình bên ngoài đâu nhỉ?

Sana im bặt. Cô không thể trả lời được câu hỏi kia. Chỉ còn cách chôn chân tại chỗ, không dám hé một câu. Jungkook ngày càng đến gần cô, cô còn cảm thấy khí lạnh, khẽ rùng mình. Cô đưa ánh mắt lên nhìn cậu, bỗng bị ánh mắt đó dọa sợ:

– Á!!! Đừng động vào tôi!!- Theo bản năng, cô đẩy cậu ra, ôm đầu hét lớn.

– Ahh.. – Jungkook bất ngờ bị Sana đẩy ngã. Thần trí cũng bừng tỉnh.

– Ôi.. Jeon thiếu gia!!

Đám người thấy cậu bị ngã, liền chạy ra đỡ cậu dậy. Vài người còn quay ra nói lớn với Sana :

– Cô đường đường là người của công chúng! Không có phép tắc gì sao?

Taehyung thấy cậu ngã. Lập tức đứng dậy, đi về phía cậu, đám người thấy hắn đến gần, lập tức tách ra cho hắn đi, cúi đầu chào:

– Kim thiếu!

Hắn bỏ qua, đi về phía cậu ngồi trên ghế. Thấp người xuống kéo nhẹ cánh tay cậu, dịu dàng hỏi:

– Em không sao chứ?

– A. Em ổn...- Thấy cậu khẽ cau mày, hắn lập tức giơ cánh tay cậu lên, một cảnh đập vào mắt hắn, cậu bị chảy máu.

– Taehyung... em ổn mà..- Thấy hắn im lặng vậy,cậu thực sợ.

– Chết tiệt! Em chảy máu này gọi là ổn ư? Chanyeol ! Cầm máu đi! – Chanyeol nghe vậy, lập tức lấy chiếc va-li trong tay tên vệ sĩ. Mở va-li mang đồ ra, lập tức tiến hành cầm máu cho cậu.

Cậu vẫn im lặng, nhìn hắn đi về phía Sana :

– Cô rảnh lắm phải không?

– Tae...Cậu ta chẳng là gì cả!! Taehyungie, em yêu anh mà! Anh không nên giúp cậu ta! Kẻ thứ ba như vậy sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả! Rồi cậu ta sẽ chết thôi!!

– Rầm!!! – Hắn túm lấy cổ Sana ép vào tường

Mọi người nhất thời cả kinh hét lên. Nhưng rồi cũng lại im bặt, họ biết một điều, Phác thiếu rất hiếm khi tức giận. Một khi đã tức, hắn có thể cướp đi hàng trăm mạng người mà không hề thương tiếc chút nào. Muốn sống tốt nhất nên im lặng chờ hắn nguôi rồi hãy nói.

Taehyung nhìn Sana, lực đạo mỗi lúc một tăng

– Tôi là của cô? Tôi yêu cô? Tôi có nói cô là kẻ thứ hai trong cuộc tình của tôi? Từ lúc nào vậy?

Sana sắc mặt trắng bệch nhìn hắn sợ sệt, không dám hé răng một câu

– Tôi cảnh cáo cô! Từ lần sau tốt nhất đừng nên dính đến Jungkook của tôi! Không thì tôi khó có thể bảo toàn cho cô được! Nhớ lấy!

Hắn buông cô ra, quay lại phía Jungkook. Sana đằng sau ho sặc sụa, nước mắt cứ vậy làm nhòe hết lớp trang điểm, đầu tóc rối tung, trong cô bây giờ không gì thảm họa hơn.

Taehyung đến bên cậu, cậu nhìn hắn mỉm cười:

– Taehyung, xem này... Á!!! – Hắn bỗng bế cậu lên, nói với cậu:

– Kookie, em mệt rồi.. Ta về thôi! – Nói rồi, hắn cùng cậu đi ra ngoài, bỏ lại bao ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Hai vị trưởng lão ngồi trên cũng mỉm cười nhìn hắn bế cậu ra về. Một tên vệ sĩ nói:

– Thưa hai ngài, ả Sana làm vậy với Jeon thiếu gia.. Chúng tôi nên làm gì với ả?

Junghyun và Taemin đưa mắt nhìn nhau, rồi Taemin nói:

– Xử cô ta như thường lệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro