Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 1:

"Này, cậu có còn nhớ Phó Thiên Dục không?"

"A...... Phó Thiên Dục?"

"Trước kia học chung lớp chúng ta đó a."

"Ừ, có ấn tượng, mà sao à?"

"Cái này ta cũng là nghe nói qua thôi, nghe nói thôi..." Người trả lời thần thần bí bí hạ giọng, nói: "Hắn là Gay."

* * *

Đó là một sáng sớm lười biếng, mặt trời lên cao, một thân ảnh vẫn còn chôn vùi trong chăn, mặc kệ tia nắng khẽ luồn qua khe cửa sổ rói vào người, hắn nửa mê nửa tỉnh lề mề lật người tìm gối đầu.

Đột nhiên có tiếng chuông vang lên quấy nhiễu bầu không khí tĩnh lặng.

Đương nhiên không phải tiếng chuông đồng hồ báo thức, bởi nếu không có chuyện gì đặc biệt, hắn đều ngủ đến tự mình tỉnh, sau khi phát ra âm thanh khó chịu nói mớ, một tay theo trong chăn thò ra, hướng lên cái bàn cạnh giường lục lọi, bắt được chiếc điện thoại đang không ngừng rung chuông, ấn nút gọi, đặt bên tai, nghe máy.

"A lô?"

『Đại thiếu gia, ngươi quả nhiên vẫn còn ngủ, đã mấy giờ rồi a, không định rời giường ăn cơm trưa à? 』

Nam nhân thanh âm còn ngái ngủ, hai mắt không thèm mở ra, chỉ lười biếng nói: "Biết rồi thì đừng làm phiền, cúp máy đây."

『Ấy ấy! Đừng tắt máy! Ta muốn nói với ngươi là bên công xưởng họ đưa hàng mẫu đến rồi, hàng mới nguyên, ngươi tốt xấu cũng tới giám định một chút chứ? 』

"Không cần, ta nói rồi, ta chỉ phụ trách các đơn đặt hàng nghiệp vụ qua Internet, còn cửa hàng toàn bộ đều giao cho các ngươi xử lý, còn muốn nói đến vấn đề mở rộng thêm thời trang giày nữ thì cứ việc..., kiểu dáng tư liệu cùng ảnh chụp xong tốt thì gửi cho ta."

『 Ngươi thật sự định chỗ ở mãi trong nhà, quyết không bước ra ngoài thật à? 』 Đối phương bất đắc dĩ, thở dài khuyên nhủ: 『 Cho dù đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần tách mình khỏi xã hội a, kỳ thật hiện tại đồng tính... 』

"Ta cúp đây(*xong)."

Phó Thiên Dục không đợi đối phương nói xong liền cúp máy, ném điện thoại về lại bàn, lúc này hai mắt sáng trong trừng lên trần nhà, cơn buồn ngủ lúc đầu sau cuộc trò chuyện vừa rồi như gió thôi mây bay tan biến mất, đáy mắt hắn liền trầm tĩnh như nước, như là hiện tại cái gì cũng đều không muốn suy nghĩ đến.

Phó Thiên Dục, năm nay 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi làm.

Hoàn thành chương trình đại học khoa phục vụ nhà hàng đến làm việc cho một nhà hàng kiểu Tây nổi tiếng, thật vất vả từ thực tập sinh năng nổ thăng đến nhân viên chính thức có thêm chút tiền lương, lại mất thêm nửa năm thăng lên tổ trưởng, một năm thăng trợ lý giám đốc, vất vả cần cù khổ cực cố gắng công tác, cả nhà hàng không có cái chuyện gì là không gặp qua, hai năm qua không có gặp khách gì khó chịu, khách thâm sâu thần bí cũng không có gặp qua, luôn cố gắng tận tụy để hướng đến một vị trí cao hơn nữa, nhưng lúc này lại xảy ra một sự kiện ngoài ý muốn.

Không biết từ bao giờ hắn tự nhận thức được tính hướng của mình, đối với các cô gái xinh đẹp không có chút hứng thú, ngược lại đối với những nam sinh khôi ngô sẽ để ý đến vài lần, càng lớn chút ít phát hiện phim AV bình thường không bằng phim GV, có thể cho hắn kích thích, những lúc cùng người cùng phái ở chung, hắn đều luôn phần tâm, sợ bị phát hiện hắn có tính hướng khác với những nam nhân khác.

Đương nhiên hắn không có cầm thú đến mức chỉ cần là nam là được, đại học bốn năm hắn và bạn cùng phòng lúc nào cũng ở chung, giống như anh em tốt cùng nhau sinh hoạt bình thường, mặc dù có lúc nhìn thẳng nhau sẽ có chút lúng túng phát sinh, bất quá hắn che dấu rất khá, cũng bởi vì chỉ đem họ trở thành anh em tốt, cho nên đến khi tốt nghiệp cũng không có ai phát hiện hắn khác người.

Không, có lẽ là có.

Bạn học trước kia hoặc là vài anh em đều hay nói giỡn hỏi: Cậu vậy mà vẫn chưa có bạn gái à? Với điệu kiện của cậu sợ là không thiếu người theo, hay là ánh mắt quá cao?

Phó Thiên Dục ngoại hình cũng không thua kém ai, muốn cao có cao, muốn nhan sắc cũng có nhan sắc, các cô gái khi đi ngang qua hắn, ba cô thì ít nhất sẽ có 1 cô ngoái đầu lại nhìn, không được xem là người đẹp gì, nhưng hắn chắc chắn là một người ưa nhìn.

Cá tính cũng không tệ, là người dễ ở chung, thái độ học tập, công tác cũng đều rất nghiêm túc,có trách nhiệm. Chưa kể còn nhiều cái tốt khác, chính như vậy mới khiến mọi người nghi ngờ lý do thiếu người bên cạnh hắn, Phó Thiên Dục luôn dùng lí do chưa có gặp được người thích hợp để thoái thoát.

Mọi người cũng nhao nhao lên cho rằng chuyện tình cảm đều là ở một lúc nào đó, tại thời điểm nào đó, người thích hợp sẽ đến, nghiêm túc quá thì rất khó bắt được cảm giác động tâm.

Trên thực tế, chỉ có Phó Thiên Dục biết rõ đó là bởi vì hắn không thể cho ai biết vấn đề tính hướng của mình mà thôi.

Nhưng ra xã hội, nhìn mọi người bên cạnh đều có bạn tình, thời gian dần trôi qua liền bắt đầu thấy hâm mộ cùng cô đơn.., liền tự mò đến những trang web, các diễn đàn nơi mà có nhiều người cùng tình hướng,nhưng hắn có chút sợ hãi lùi bước, hắn cô đơn đến mức cần một mối quan hệ hời hợt này sao?

Cuối cùng, rất trùng hợp, trong nhà hàng một nam nhân được xem là khách quen đã cùng hắn kết giao, thường xuyên qua lại đến ngày càng thân mật hơn, còn cùng hẹn nhau đi ra ngoài, có lẽ bản thân mỗi người cũng tự nhận thức được tính hướng của họ giống nhau, liền cùng nhau ở chung một chỗ.

Bọn hắn rất ít xuất hiện, ngay cả tại nhà hàng cũng thấy hắn xuất hiện ít đi, nhưng có đôi khi vận mệnh trêu cợt người.

Không biết được tại sao sự thật lại bị đưa ra ánh sáng, ban đầu là những ánh mắt cổ quái của những người trong nhà hàng nhìn hắn, thường liếc trộm hắn xì xào bàn tán, tin tức lan truyền nhanh chóng, tại thời điểm hắn đã chuẩn bị sắn tâm lý, bị giám đốc nhà hàng gọi lên, dùng những từ ngữ rất nhẹ nhàng, rất uyển chuyển thỉnh hắn nghỉ việc.

Là ai đã nói thời đại bây giờ tư tưởng quan điểm cởi mở? Là ai nói hiện tại mọi người đã tiếp nhận đồng tính? Trên TV thường thường xuất hiện ủng hộ đồng tính luyến ái công khai, nhưng sự thật xã hội vẫn là rất tàn nhẫn.

Đương nhiên bọn hắn cuối cùng cũng chia tay rồi, có lẽ cùng chuyện này có quan hệ, cũng có lẽ không quan hệ, nhưng là đều không còn quan trọng nữa.

Sau sự kiện đó, Phó Thiên Dục rất mất tinh thần, tình yêu, công việc đều thất bại, mất đi sự nghiệp, chẳng lẽ giờ đây hắn phải trở về nhờ ba mẹ nuôi?

Bạn tốt đáng để cho hắn dựa vào lúc này, cũng là bạn cùng phòng thời đại học ── Tạ Hoài Ân xuất hiện giúp đỡ hắn.

Quan hệ của bọn họ ở thời đại học vốn là bạn cùng phòng, người giường trên, người giường dưới, không tốt cũng khó. Ban đầu là tại MSN nói chuyện trong tình huống kém đến không thể kém hơn, Phó Thiên Dục còn không có dám hướng hắn công khai nói rõ ràng, bất quá Tạ Hoài Ân liền giúp bạn, không tiếc cả mạng sống tìm hắn đến hợp tác, Tạ Hoài Ân dưới sự trợ giúp của chị mình liền biết được một công xưởng chuyên cung cấp hàng với giá sỉ, Tạ Hoài Ân phụ trách nhập hàng và liên lạc công việc, lại để cho Phó Thiên Dục phụ trách xây dựng trang web kinh doanh.

Đầu năm nay kinh doanh qua Internet so với đến chợ đêm bày quầy bán hàng tiết kiệm được khá nhiều, lợi nhuận hồi về lại cao. Thực ra thì nữ nhân nào cũng vậy, luôn cảm thấy tủ quần áo của mình thiếu một bộ quần áo, kinh doanh loại này chả mấy chốc liền thu về kết cục mỹ mãn.

Lúc mới bắt đầu công việc, hai người bận rộn hận không thể có tám cái tay, bản thân đối với trang phục nữ hay thị trường thời trang đều không biết rõ, hai người phải bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu, tìm người mẫu, chụp ảnh, tiếp đơn đặt hàng trên mạng, gửi hàng qua bưu điện, hệ thống tin nhắn đưa hàng vân...vân, còn tận lực vì gia tăng độ nổi tiếng để khách hàng có ấn tượng tốt, bọn họ còn tự tay đi giao hàng trong Đài Bắc Địa Khu, lúc gặp mặt các nữ khách hàng đó thì đều xem như người nhà, tỷ như mời đi uống cà phê, hơi chút cùng dạo phố các loại, cái trận kia làm Phó Thiên Dục hoài nghi mình là bán thân hay là bán quần áo.

May mắn chính là hai người tướng mạo đều thập phần bắt mắt, một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều biết cửa hàng quần áo và trang sức "Cappuccino" là do hai anh đẹp trai kinh doanh, cửa hàng dần dần nổi tiếng.

Lúc ấy yêu cầu bọn họ tự mình giao đơn đặt hàng như tuyết phiến* bay tới, hai người mệt mỏi giống như con trâu, hối hả ngược xuôi, ngay cả Phó Thiên Dục từng là phục vụ chuyên nghiệp trải qua ngàn chùy trăm luyện đều sớm không chịu đựng nổi, huống chi Tạ Hoài ân.

Bất quá sau khi kinh doanh đi vào ổn định, các đơn hàng buộc tự mình giao cũng giảm xuống, ban đầu là hạn chế đơn đặt hàng, đến cuối cùng biến thành rút thăm và chọn ra người may mắn để hai người đi giao. Vất vả lâu như thế, một mực kinh doanh, đến bây giờ đã xem là khấm khá hơn xưa rất nhiều, chẳng những có cửa hàng mặt tiền, khu vực giao hàng đã rộng hơn trước..., bắt đầu đã có công nhân, hơn nữa còn phân công nhân viên rõ ràng.

Thật ra Phó Thiên Dục tuyệt không nghĩ ra môn bán rẻ tiếng cười đấy, trải qua sự kiện trước kia, hắn luôn đối với xã hội này có cảm giác bài xích, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không theo Tạ Hoài Ân ra ngoài làm việc như thế, nhưng giờ dễ dàng rồi, hắn thà rằng trốn trong nhà kiểm nhận các đơn đặt hàng qua mạng, thu về cho mình một hảo danh "trạch nam".

Qua khoảng thời gian hoạn nạn gặp chân tình này, Phó Thiên Dục cùng Tạ Hoài Ân giao tình càng tăng mạnh, tín nhiệm với Tạ Hoài Ân càng thâm sâu hơn, hắn liền đem bí mật của mình chia sẻ cho hắn. Như hắn nghĩ, Tạ Hoài Ân kinh ngạc nhưng vẫn tiếp nhận được sự thật, còn nhiệt tình hứa sẽ giúp hắn tìm được đối tượng.

Nhưng là có lẽ là hắn sợ, cho tới nay tình cảm của hắn ở thế giới này đều không có tiến triển, Phó Thiên Dục phát hiện mình trong thời gian qua đã cùng xã hội tách rời, tình nguyện trốn trong nhà, mỗi ngày đều chăm chú vào Internet, tự cảm nhận sự an toàn nơi thế giới ảo, cũng không muốn lần nữa chứng kiến sự thật hiểm ác, điều này làm cho Tạ Hoài Ân chỉ có thể lắc đầu lại lắc đầu, thở dài lại thở dài.

Có lẽ đêm dài khiến con người có chút tịch mịch, bất quá Phó Thiên Dục lại cảm thấy hiện tại rất tốt, ít nhất không cần giống như trước luôn đối khách hàng cười cười, ít nhất không cần nơm nớp lo sợ, ít nhất... Không cần phải nói dối che dấu mình.

Sau khi đơn giản rửa mặt, rót ly cà phê, cầm vài miếng bánh mì vừa nướng chín đến trước máy vi tính, đem những vấn đề về thương phẩm trả lời cho những người bạn kia trên mạng, mới bắt đầu xử lý đơn đặt hàng, toàn bộ chỉnh sửa lại hoàn tất cùng với xác định số tiền gửi, đem tất cả tư liệu gửi cho người phụ trách - Nãi Trà.

Nãi Trà là người tổng phụ trách xử lý gửi các bưu kiện nghiệp vụ qua bưu điện, đến nỗi Tạ Hoài Ân hiện tại cũng chỉ cần xử lý vài việc chính trong cửa hàng, cùng với làm người quyết định chính, nói thí dụ như lúc này lần đầu giới thiệu giày nữ mới chính là cậu ta ở đằng kia bận bịu.

Nhìn bề ngoài, trông Tạ Hoài Ân rất bận rộn, nhưng thật sự nếu không có sản phẩm gì mới mẻ, cậu ta chính là một người hết sức rãnh rỗi.

Tắt đi websites, Phó Thiên Dục thuận tay ấn mở 《 Huyền Tưởng Chi Dao》.

《 Huyền Tưởng Chi Dao 》 là game đang nổi nhất trên mạng bây giờ, chiếm một phần ba của thị trường Games Online của thành phố, bất quá game thì luôn luôn thay đổi mới, Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, game mới vùi dập game cũ, thế là đưa ra thị trường một năm rưỡi đến nay, người chơi mới càng ngày càng ít, người chơi điêu luyện cũng dần dần bỏ đi, nhưng vẫn còn nhiều game thủ vẫn chịu được, vẫn không bỏ đi dù ngoài kia biết bao nhiêu trò chơi mới thú vị hơn.

Phó Thiên Dục cũng là một cao thủ lâu năm trong《 Huyền Tưởng Chi Dao 》 ,chắc cũng được một năm hai tháng gì đấy , theo game khi đang còn làm việc ở nhà hàng, hắn chơi không chỉ để giết thời gian, nhiều khi gặp áp lực ngoài xã hội hắn chính là vô game phát tiết. Nếu trước kia có không may gặp khách nào khó tính, hắn thường thường chạy tới tàn sát quái khắp bản đồ, bắt quái heo rừng ba đầu xấu xí về làm sủng vật, đặt tên cho nó là cái danh xưng hắn hận nhất: Cấp trên .

Đăng nhập số tài khoản, tên nhân vật : Túy Thuyền Bất Tri.

Sau khi qua được giao diện chờ đầy hoa lệ, muôn màu muôn vẻ, một nhân vật trang bị đầy kim quang lóng lánh khiến người đỏ mắt muốn vây đánh, Thánh Kỵ Sĩ xuất hiện tại quảng trường đang kín hết người, hắn trước dùng con chuột tắt đi một đống cửa sổ rác vừa hiện ra, để lại chính là cửa sổ thông báo từ 【 Công hội 】.

Nội dung là đêm nay tám giờ có ai rảnh rỗi thì trình diện thủ thành.

Hắn tại server này tự chính mình lập một cái công hội, tên là "Say Thiên Hạ", phát triển đến nay đã trở thành công hội mạnh nhất trong game, duy nhất có thể chống lại họ chính là công hội "Đế Thần Tế" .

Kênh chat hiện ra.

【 Công hội 】 Hamburger ăn không đủ no: Cung nghênh hội trưởng! !

【 Công hội 】 Mạt Lị Lị: Xin chào hội trưởng (/≥▽≤/) ! Nhanh cùng chúng ta đánh San Hô động, Xúc Thủ Quái không chịu phun Lưu Ly Sáo Trang ra, ta muốn chết a┬﹏┬

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Móa! Thiệt hay giả, ta không nhìn lầm chứ? Ta còn tưởng rằng hội trưởng lại muốn ngủ tới khi đánh chiến thành, người chết hơn nửa, mới trồi lên chứ!

Phó Thiên Dục nhìn vừa đọc vừa cười, đem bánh mì nướng nhét vào trong miệng, hai tay sờ lên bàn phím.

【 Công hội 】 Túy Thuyền Bất Tri: Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta đột nhiên cảm thấy muốn ngủ rồi, các ngươi cố gắng lên.

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Không ~ ta sai rồi, xin nhờ hội trưởng đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta, nếu không ta chỉ có thể liều mình cùng quân tử... Cùng một chỗ logout ngủ!

【 Công hội 】 Túy Thuyền Bất Tri: Cùng ngủ? Ý gì?

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Ngươi rõ ràng trước mặt vợ ta đùa giỡn ta!

【 Công hội 】 Mạt Lị Lị: Ta đang suy nghĩ trong hai ngươi, ai nằm trên (*thở gấp*)

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Lão bà, ngươi là hủ sao? 囧 Nhìn lại danh xưng của ta đi, ta dạng này chính là công! Là công!!!

Phó Thiên Dục liền mở ra phần thông tin công hội, xem lại phần danh xưng đã mấy trăm năm bị bỏ qua, Tam Cố Mao Lư kia tại ô danh tự không biết xấu hổ viết: Chim lớn không bệnh tật, cứng chết người -_-

Hắn mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, sao lúc đó mình lại có thể đáp ứng cái danh xưng thối này của cậu ta? Chẳng những đồi phong bại tục còn dối trá sự thật, tóm lại chính là làm bại hoại thanh danh công hội, mất bò mới lo làm chuồng, dù sao cũng không muộn, Phó Thiên Dục lập tức mười ngón BA~ đáp BA~ đáp, hạ phím thành văn cho cậu ta một danh xưng tốt mới.

Tiểu cúc hoa không bệnh tât, chặt chết người. (Đouma, thâm vl :">)

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Móa! Con ma men chết tiệt kia, ngươi sửa thành cái quỷ gì vậy??!!

【Công hội 】 Hamburger ăn không đủ no: ... Hội trưởng anh minh.

【 Công hội 】 Mạt Lị Lị: Hội trưởng ngươi sao vậy biết rõ? Có "chơi" qua? ┐(┘▽└)┌

【 Công hội 】 Túy Thuyền Bất Tri: ...

【 Công hội 】 Hamburger ăn không đủ no: ...

【 Công hội 】 Hoa cúc tàn chết yểu đầy đất: Ta yêu cầu rút lui khỏi hội, không thể nán lại nơi này được nữa, ô ô.

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Ta dùng trinh tiết của ta thề, tiểu cúc hoa của ta còn thuần khiết như giấy vệ sinh!

【 Công hội 】 Mạt Lị Lị: @Hoa cúc tàn chết yểu đầy đất, tiểu Cúc ngươi đừng khổ sở, cho dù ngươi là tàn hoa bại liễu cũng là có tiểu công muốn ngươi '(°▽, °) ( *vỗ vỗ* )

【 Công hội 】 Hamburger ăn không đủ no: @Tam Cố Mao Lư, ngươi tự lộ chân tướng rồi, giấy vệ sinh của ta dính đầy Hamburger tương cà chua, trà sữa còn có ít bụi lúc cọ xát của chủ nhân :))

【 Công hội 】 Túy Thuyền Bất Tri: Giấy vệ sinh của ta cũng dính đầy màu trắng dinh dính đấy...

【 Công hội 】 Mạt Lị Lị: Xấu hổ! ㄟ(≥◇≤)ㄏ

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: = = Sáng sớm đã "bắn súng ngắn" (*thủ râm) ờ.

【 Công hội 】 Túy Thuyền Bất Tri: Ly sữa bị đổ thôi. Ngươi nghĩ nhiều rồi :">.

【 Công hội 】 Tam Cố Mao Lư: Nát!

【 Công hội 】 Mạt Lị Lị : Lần này ta phải đứng về bên lão công a (= 0 =)

--------*-----*--------
Đôi lời: Chữ được in nghiêng là của editor.

Có ai biết tuyết phiến ở trên là gì không ạ?

Mong mọi người góp ý cho truyện thêm hoàn hảo nha :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro