Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 31

Tính tình Kim Hạ ai quen cũng biết, thích một mình, không bầy đàn, tẻ ngắt. Chịu không nỗi cá tính của cậu có rất nhiều người, nhưng bốn người Thiên Nguyên Sát Na tuyệt đối đã quen, hơn nữa còn quen bao dung cậu.

Ngụy Ngữ Mộng lại ấn tượng cực tệ về cậu, trên đường về cứ oán trách "Người bạn này của anh rất khó ở chung" "Em cảm thấy không hòa nhập với mọi người được" "Bọn họ có phải rất ghét em? ".

Thiên Nguyên Sát Na cười giải thích: "Thiểm Thiểm là như vậy, không có ác ý."

"Cậu ta thoạt nhìn rất ghét em."

"Cậu ấy luôn lãnh đạm với con gái."

"Cậu ta là gay?"

"..."

"Em cũng có cảm giác cậu ta có địch ý với em."

"Em nghĩ nhiều rồi, em và cậu ấy không quen biết, cậu ấy chỉ là chưa kịp chấp nhận em được, cậu ấy lúc mới đầu cũng có địch ý với anh và Lưu Tinh."

"Kỳ quái, tại sao anh lại làm bạn với người như thế?"

"Trong game, không đánh nhau thì không quen biết chứ sao."

"Các anh chơi trò chơi gì?"

"Fantasy's World."

"Em cũng chơi?"

"Ách..."

Thời gian là thứ rất đáng sợ, nó hòa tan cảm giác cùng nỗi nhớ của Thiên Nguyên Sát Na đối với Ngụy Ngữ Mộng, làm cho Ngụy Ngữ Mộng từ một lolita thích bán manh biến thành một người thích giả làm nữ thần.

Hắn hoài niệm người năm đó cùng hắn trò chuyện đủ thứ trên đời dưới đất rồi từ từ trở thành người yêu, hiện tại lại toàn hàn huyên về hôn nhân, con gái nói về kim tiền không có khơi gợi lên ham muốn của hắn.

Hỏi cô hiện tại thích gì, đáp án đương nhiên là: "Em không còn xem Anime nữa, bây giờ xem phim Hollywood và show tạp kỹ."

"Vậy em còn tới Fes."

"Vì ước hẹn trước kia của chúng ta."

Ngụy Ngữ Mộng cười, Thiên Nguyên Sát Na bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác, một chút cảm giác động tâm cũng không có.

Ngày mai sẽ trở về thành phố N, buổi tối Kim Hạ và Kim Lăng đi ăn đi dạo phố, mua vài bộ quần áo, Kim Lăng lại thỉnh thoảng nói cô quen vài gay rất chất lượng, có thể giới thiệu cho cậu.

"Em có thể loan (cong), nhưng ngàn lần không thể loạn."

"Em không phải là người như vậy."

"Chị biết, em đến nay vẫn là xử nam chứ gì. Nhưng chị nghe nói, có một số người một khi buông thả chính mình sẽ bị phản phệ."

"Chị nghe ai nói?"

"Chị biết một gay như vậy, trước khi tốt nghiệp đại học không làm loạn, sau khi tốt nghiệp thử một lần hiện tại không loạn không chịu được."

"Em sẽ không, em có tính khiết phích."

"Vậy thì chị an tâm!"

Kim Lăng tò mò quan tâm, nhưng sâu trong đáy lòng bí mật đó được người thân biết, lại còn được chấp nhận, Kim Hạ như trút được gánh nặng. Trước kia không tìm người yêu là bởi vì không muốn bí mật bị người ta phát hiện, cậu không dám gánh chịu đau khổ và áp lực đó, nhưng bây giờ đã khác, Kim Lăng sẽ cùng cậu gánh chịu một nửa áp lực, cũng là chủ lực ủng hộ cậu.

Kim Lăng chỉ lớn hơn cậu mấy tiếng, nhưng Kim Hạ từ nhỏ đến lớn gọi cô là chị đã quen, còn bẩm sinh lệ thuộc và tin tưởng cô.

Cậu nằm trên giường nghịch điện thoại, bên trong có không ít số điện thoại liên lạc của người cùng giới.

Từ Cao trung đến Đại học và rồi đi làm, mỗi giai đoạn đều có người bày tỏ với cậu, sau đó để lại số điện thoại, hi vọng cậu sẽ suy nghĩ lại.

Những số cậu lưu trong điện thoại, trước đó chưa từng nghĩ tới sẽ gọi cho ai.

Mới nhất, Nam Bác.

Nếu là gọi cho người thời Cao trung, cậu thật không trông cậy vào đối phương còn tình cảm với mình.

Cậu nhắn cho Nam Bác một tin nhắn: Nếu như anh trưa mai có thể xuất hiện ở trước cửa nhà tôi, tôi liền cho anh một cơ hội.

Hồi lâu, cậu nhận được hồi âm: Được.

Kim Hạ cười, Nam Bác ở Phương Bắc xa xôi, xe lửa tới chỗ này phải đến một ngày, máy bay... kịp sao?

Điểm quan trọng nhất là —— cậu đã chuyển nhà!

"Thiểm Thiểm, đang cười gì vậy?"

Thiên Nguyên Sát Na mới vừa về đến liền thấy một màn có sức bạo kích này, Kim Thiểm Thiểm nhìn màn điện thoại ngẩn người, giống như con gái đang yêu.

"Ngủ đi, sáng mai đón xe lửa về."

"Thiểm Thiểm, cậu đang cười cái gì?"

"Có người theo đuổi tôi."

"..."

"Tức cười, đúng không?"

"Lấy mị lực Thiểm Thiểm, hẳn là."

"Tôi nghĩ muốn yêu đương."

"... Thiểm Thiểm, cậu bị câu hồn?"

"Một mình cô đơn, có người đi cùng không tệ. Tôi không thể ở một mình cả đời."

"Cậu sau này sẽ kết hôn rồi có con, còn có tôi, sẽ không một mình."

"Anh không hiểu."

"..."

"Cô đơn của tôi."

"... " Thiên Nguyên Sát Na đỡ trán, hắn đúng là không hiểu nổi cô đơn tối nay của Kim Hạ.

Hôm sau Loạn Thế Lưu Tinh đưa hai người đến trạm xe lửa, cậu hẹn bạn trên mạng gặp mặt, còn muốn ở thành phố S chơi mấy ngày, Kim Lăng cũng tới tiễn, lưu luyến chia tay Kim Hạ.

"Chị, chị không cảm thấy chúng ta quá buồn nôn sao?"

"Yêu thương nói cho chị biết, nó khiến chị nhớ em."

"Buông tay."

"Cho chị thêm chút sức lực!"

"..."

"Chị đang yêu."

"Anh rể là ai?"

"Idol của chị."

"..."

"Trước tiên không muốn ba mẹ biết, chị sợ trái tim bọn họ chịu không được."

Không trách được Kim Lăng gần đây quan tâm tình cảm cuộc sống của cậu như vậy, thì ra là tình cảm của mình đã có bến đỗ, mà anh rể hiển nhiên không phải là người nằm giữa hoàn kim mà ba mẹ thầm nghĩ.

"Là người như thế nào?"

"Đã ly dị, có một đứa con, tuổi gần bốn mươi, thành thục có mị lực."

"..."

Kim Hạ vỗ vỗ vai Kim Lăng, cậu đang suy nghĩ, rốt cuộc là Kim Lăng tìm một lão nam nhân bốn mươi đã kết hôn kích thích ba mẹ nhiều hơn, hay là cậu mới là người kích thích ba mẹ nhiều hơn?

Mặc kệ như thế nào, cậu đã có tính toán .

"Không sao, có em chống đỡ, đến lúc đó ba mẹ nếu không đồng ý chuyện của hai người, em liền come out, giúp chị hút đi một phần chú ý."

"Em trai tốt! ! !"

Kim Lăng cảm động đến rơi nước mắt.

Ngụy Ngữ Mộng cũng tới tiễn, cô đi làm ở thành phố S, vừa nghe Thiên Nguyên Sát Na làm việc ở thành phố N liền nói bóng nói gió để cho Thiên Nguyên Sát Na sắp xếp đưa cô vào công ty làm, thái độ Thiên Nguyên Sát Na rất có lệ, Ngụy Ngữ Mộng cũng không nóng vội.

Cô lải nhải, Thiên Nguyên Sát Na không yên lòng, vẫn chú ý đến hai chị em đang nắm tay kia, bọn họ đang nói chuyện gì? Hắn và Thiểm Thiểm sáng nay cũng không nói được gì nhiều.

"Nguyên, khi nào về thành phố S? Anh không thể nào ở phân bộ cả đời đi?"

"Ừ ừ."

"Hôm nào em đi thăm bác trai, cùng nhau đi đi? Thành phố N và thành phố S cách nhau không xa."

"Ừ ừ."

"Nguyên, hẹn gặp lại, em sẽ nhớ anh."

"Ừ ừ."

"..."

"Chúng ta kết hôn đi, Nguyên."

"Ừ ừ."

"..."

Thiên Nguyên Sát Na lấy lại tinh thần, nói: "Mới vừa rồi anh không nghe rõ, em nói gì?"

"Không có gì." Ngụy Ngữ Mộng cười thản nhiên, "Em cảm giác anh không còn yêu em nữa."

"..."

Loạn Thế Lưu Tinh cười khúc khích, ý thức được chính mình rất thất lễ, liền nói xin lỗi: "Xin lỗi, chị dâu, tôi không phải là cười hai người, chỉ là... cười hai chị em Kim lăng và Kim Hạ, quả thật rất buồn cười."

Ngụy Ngữ Mộng không có hảo cảm với Kim Hạ, thì với Kim Lăng chỉ có thể dùng ác cảm để hình dung, một người so với mình trẻ tuổi xinh đẹp hơn, còn rất thân với Thiên Nguyên Sát Na, cô có cảm giác nguy cơ, song cô cũng không thể hiện vẻ bất thiện, tránh cho Thiên Nguyên Sát Na cảm thấy mình là phụ nữ nhỏ mọn hay ghen tuông. Từ lúc bắt đầu, Thiên Nguyên Sát Na luôn nhìn Kim Lăng, càng làm cho cô bất an.

"Nguyên, tạm biệt."

Cô kiễng mũi chân, ở trên môi Thiên Nguyên Sát Na nhẹ hôn một cái, dừng lại một hồi, không được đối phương phản ứng nhiệt tình lại, cô không thể làm gì khác hơn là mất mác rời đi.

Kim Lăng thấy một màn như vậy, cũng kiễng mũi chân: "Em, hôn một cái."

"Cút."

Loạn Thế Lưu Tinh bĩu môi: "Thiên Nguyên, hôn một cái."

"Hôn em gái cậu!"

Thiên Nguyên Sát Na dở khóc dở cười, Ngụy Ngữ Mộng đen mặt, Loạn Thế Lưu Tinh như cố ý cười nhạo cô, làm cho cô không thoải mái.

Kim Hạ nhìn cô, nghĩ thầm Loạn Thế Lưu Tinh đã đắc tội cô gái này rồi. Nên cậu kéo Loạn Thế Lưu Tinh qua, hôn một cái lên má hắn: "Thỏa mãn cậu, đi thôi."

Loạn Thế Lưu Tinh ôm mặt ngao ngao kêu to, bĩu môi muốn cậu nhiệt tình ôm hôn, Thiên Nguyên Sát Na lại lôi Kim Hạ đi, lên xe lửa.

Kim Lăng cười ha ha, đến gần Ngụy Ngữ Mộng: "Bọn họ chính là thích đùa như vậy, cô đừng để ý."

Ngụy Ngữ Mộng cười khan: "Sẽ không."

Kim Hạ lên xe lửa liền đeo dây phone, Thiên Nguyên Sát Na ghé vào lỗ tai cậu nói gì, cậu không nghe thấy.

"Thiểm Thiểm, sao cậu không để ý tới tôi."

"Anh ồn quá."

"Không phải cậu thích thanh âm của tôi sao?"

"Chán."

"Chúng ta nói chuyện đi."

"..."

"Cậu cảm thấy Ngữ Mộng thế nào?"

"Anh có bệnh?"

Chạy tới hỏi bạn gái mình như thế nào, nhất định là có bệnh.

"Cậu hình như không thích cô ấy."

"Anh thấy tôi từng thích qua con gái nào chưa?"

"... " Thiên Nguyên Sát Na nói, "Thiểm Thiểm, cậu như vậy là không đúng, con gái rất dễ thương, cậu hẳn là nên thử đi."

"Ý của anh là, để tôi thích Ngụy Ngữ Mộng, sau đó cướp bồ của anh?"

"..."

Hai người nằm trên giường, Kim Hạ nói nhỏ: "Tôi ngủ, đến gọi tôi."

"Thiểm Thiểm, cậu thích dạng con gái như thế nào ?"

"Tôi chỉ thích đàn ông."

"..."

"..."

"Thiểm Thiểm, cậu nói thật sao."

"Để anh im lặng."

"..."

Xe lửa trễ giờ, lúc đến đã là qua 12 giờ trưa, Kim Hạ rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Thiên Nguyên Sát Na buồn bã ỉu xìu, chân trước mới vừa xuống xe, chân sau điện thoại Ngụy Ngữ Mộng gọi tới, hắn không thể làm gì khác hơn là lên chút tinh thần để trò chuyện.

Hắn đột nhiên cảm thấy, yêu đương thật là một việc mệt chết đi được.

Hai người trở lại, Kim Hạ vốn mệt đến hai mắt mở không ra, nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa liền trố mắt lên.

"Kim Hạ."

"... Nam Bác...Anh sao lại ở đây?"

"Em đã quên tối hôm qua nói gì rồi sao?" Nam Bác nhướn mày, "Anh 6 giờ sáng hôm nay đã lên máy bay, đến ký túc xá trước kia phát hiện em đi rồi, hỏi bạn cùng phòng, mới biết em đến nơi này."

"..."

"Kim Hạ, đói bụng chưa, đi ăn cơm đi."

Cậu tối hôm qua nhắn tin lúc một giờ sáng, Nam Bác 6 giờ lên máy bay. Kim Hạ nói: "Không được, anh đến phòng tôi ngủ đi, tôi gọi đồ ăn cho anh."

"Được." Nam Bác nhìn qua rất mệt mỏi, nghe vậy cười cười. Tiện đà đem ánh mắt chuyển tới trên người Thiên Nguyên Sát Na, "Triển Nguyên, Kim Hạ phiền cậu chiếu cố."

Thiên Nguyên Sát Na nhìn Nam Bác, lại nhìn Kim Hạ, một bụng nghi ngờ.

"Anh tới chỗ của tôi làm khách tại sao không nói một tiếng, mau vào đi."

Hai người này nhìn qua quan hệ rất tốt...

Kim Hạ nhìn bọn họ, Nam Bác nhìn thấy cậu khó hiểu, giải thích: "Tụi anh khi còn nhỏ là hàng xóm."

. : .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro