Cùng Bi - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời tác giả:

* One Shot

* tư thiết như núi khảo cứu đảng thủ hạ lưu tình

* năng lượng cao báo động trước, này không phải đường

【 đối áng văn này vẫn luôn có điểm lời nói tưởng nói, nhưng bởi vì thật sự là cảm thấy ba năm trước đây văn không có gì tất yếu, liền kéo dài tới hiện tại, cảm thấy vẫn là nói một chút hảo.


1, về 《 cùng khóc 》 đăng lại vấn đề, trừ bỏ thật lâu trước kia đã cho trao quyền bên ngoài, hiện tại bắt đầu không cho bất luận cái gì đăng lại trao quyền lạp, phàm là ở LOFTER ngoại gặp qua áng văn này lại không có dán trao quyền đồ, đều thị phi trao quyền đăng lại.


2, cảm tạ các vị đối áng văn này thích, đại khái đảo qua liếc mắt một cái ta chủ trang người hẳn là đều biết ta chỉ viết quá này một thiên quên tiện, về sau cũng sẽ không lại viết, này thật là ta lúc ấy mới vừa xem xong nguyên tác khi nhất thời nhiệt tình sản vật, là các phương diện đều cũng không nghiêm cẩn, chỉ do ta cá nhân bịa đặt ra tới chuyện xưa, hành văn bản lĩnh không tốt, khi cách ba năm sau lại xem tì vết rất nhiều, sở hữu bình luận kiến nghị khiêm tốn tiếp thu tự mình tỉnh lại.


3, nếu từ nay về sau còn có người tới nhìn đến áng văn này, thập phần cảm tạ ngài, nhưng thỉnh không cần lưu hồng tâm lam tay cùng bình luận, chú ý cũng thỉnh cẩn thận, bởi vì ta sau này sẽ không lại viết ma đạo tương quan, cho nên bởi vì áng văn này mà chú ý ta không đáng.
4, chuyết tác không đáng, đi tìm mới mẻ mỹ vị lương thực đi!
Trở lên. 】
——————————

1

Ngụy Vô Tiện lại lần nữa bước lên Loạn Táng Cương, tâm tình cũng không thể nói là tốt hay xấu, đại điện hoang phế so với mười ba năm trước càng thêm rách nát.

"Vì sao các ngươi lại muốn giết ta?"

"Không vì sao, là để thay người trong thiên hạ giữ một cái an bình!"

"A, đã hiểu."

Những kẻ trước mắt mặc kệ chính hắn nói điều gì, đều sẽ phí công vô ích, đám người tiên môn chính phái này muốn lấy lá cờ vì dân trừ hại tới thảo phạt hắn. Di Lăng Lão Tổ làm nhiều việc ác, thích giết chóc thành tánh, cần phải tiêu diệt.

Cũng chẳng phải không có người giúp hắn nói chuyện, mấy tiểu bối kia cũng lớn tiếng nói vài câu. Nhưng đều bị trưởng bối nhà mình túm cổ qua giáo huấn một trận, Kim Lăng đứng ở một bên lặng thinh không nói, Giang Trừng lại từ trong đám người đi ra, Ngụy Vô Tiện nhìn cười cười, cũng thật giống mười ba năm trước quá đi mất.

Có người lao lực tâm cơ tính kế hắn, Ngụy Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, nhưng nói ra ai sẽ tin?

Vẫn là Tứ đại Huyền môn, khoảng cách mười ba năm, tình cảnh trước mắt lại vô cùng tương tự.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần chậm rãi bước tiến vào sau, "Trạch Vu Quân, có biết Lam Trạm ở đâu không?"

Lam Hi Thần siết chặt tay, cũng nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nhợt nhạt tao nhã hợp lý, "Vong Cơ về Vân Thâm Bất Tri Xứ bế quan."

Bế quan? Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn vị trí nơi vốn dĩ mang một thanh sáo trúc không nên ở bên hông hắn, tùy tay gọt đẽo thật thô ráp khó coi. Lúc ấy, vậy mà hắn cũng nghe ra khúc nhạc kia, ở chung nhiều thời gian thế này, còn cho rằng Lam Trạm đối với mình có chút tình cảm.

Bên ngoài đại điện, hung thi đã bị xả thành nhiều mảnh, lại là một hồi hỗn chiến, đôi mắt hắn trống rỗng liếc nhìn đám người, thật sự là buồn cười.

Ngụy Vô Tiện quả thực đã bật cười, "Giang Trừng, không nghĩ tới sẽ gặp lại trường hợp này lần thứ hai tại đây."

Giang Trừng trừng hắn, cơ hồ trợn mắt giận, Tử Điện ở trên tay tí tách kêu lên, ngay cả nói chuyện đều cũng nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ cần ngươi tồn tại, sẽ còn có lần thứ ba, lần thứ tư!"

Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng hận hắn, sao lại có thể không hận kia chứ, là hắn đắc tội Ôn thị, liên luỵ Giang gia, hại chết cha mẹ y, là hắn ở Cùng Kỳ Đạo giết Kim Tử Hiên, là hắn hại chết Giang Yếm Ly, mối thù cửa nát nhà tan, hận cũng đúng thôi.

2

Ngụy Vô Tiện tuy rằng bị coi như lệ quỷ tà thần, sau khi được hiến xá trở về, từng nói Mạc Huyền Vũ kia tìm lầm người, nhưng hắn cũng xác thật, không tư cách tự xưng rằng mình là người tốt.

Giang Trừng nắm Tử Điện một roi đánh tới, hắn không trốn, mạnh mẽ chịu một roi này, đánh trên ngực hắn, da tróc thịt bong, có thể thấy được đối phương đã dùng mười hết phần lực.

Trong đại điện, người người ai mà không biết Giang gia chủ hận Ngụy Anh đến tận xương tủy. Mười ba năm qua, thà rằng giết lầm cũng không buông tha, mọi người bất giác lùi lại một vòng tròn, trừ bỏ ngăn cản hung thi lại cũng không thừa mấy người.

Cũng có người cảm khái trong lòng, Cô Tô ngày xưa có Song Bích, Vân Mộng có song kiệt, dữ dội uy phong đến nhường nào? Ngụy Anh kia cũng là thiếu niên thành danh, cũng từng khí phách hăng hái, ai có thể nghĩ đến, thế nhưng đi tới nông nỗi ngày hôm nay?

Ngụy Anh trốn khỏi giang gia, Cô Tô Song Bích vẫn như cũ, nhưng Vân Mộng lại không còn Song Kiệt.

Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm là nhân vật kiểu gì, Vân Mộng Liên Hoa Ổ Giang gia chủ, Tam Độc Thánh Thủ, nắm trong tay Tử Điện, bức cho Ngụy Anh tránh trái tránh phải vô cùng chật vật.

Tử Điện lại là một roi đánh tới, Ngụy Vô Tiện lại không kịp né tránh, nhưng lần này chung quy là không hạ xuống trên người hắn, mà là được ôn ninh chắn đi.

Ngụy Vô Tiện lôi kéo y lui về phía sau hai bước, "Không phải bảo ngươi đừng tới đây sao!"

Ôn ninh giương mắt nhìn người trong đại điện, một đám quần áo ngăn nắp, mỗi người lại ra vẻ đạo mạo, trái tim hắn cũng thay Ngụy Vô Tiện băng giá, thiên hạ lớn như vậy, người xấu nhiều như vậy, dựa vào cái gì lại không thể dung một Ngụy Anh. Dựa vào cái gì, tội nghiệt gì đều đến tính ở trên đầu y?

"Công tử, ta có ra hay không đều giống nhau, bọn họ không dung được chúng ta, lại có thể trốn đến khi nào, trốn đến chỗ nào đây."

Ngụy Vô Tiện há miệng thật to, lại chẳng thể nói nên lời. Đúng rồi, hắn tới Loạn Táng Cương này chính là bởi vì hắn tu quỷ đạo, người khác không thể dung hắn. Nói Giang Trừng không cần bảo hộ hắn, vứt bỏ đi. Bởi vậy, mới ẩn thân trên Loạn Táng Cương. Nhận hết phỉ nhổ cùng chỉ trích của người trong thiên hạ. Chịu vạn quỷ phệ tâm mà chết cũng không hận ai, không oán ai. Thành thành thật thật làm cô hồn dã quỷ đủ mười ba năm, hắn cảm thấy đó là trừng phạt đúng tội năm đó đã huyết tẩy Bất Dạ Thiên.

Được người hiến xá cũng không phải ý nguyện của hắn, cũng chẳng thể giải thích những tội lỗi đó không phải do hắn gây ra, đời trước Ngụy Anh chết thi cốt vô tồn, bây giờ còn muốn hắn phải thế nào?

Chẳng lẽ đúng theo như lời Giang Trừng, hắn liền không nên tồn tại, thế đạo này không thể tồn tại một Ngụy Vô Tiện.

Người trong thiên hạ đâu chỉ ngàn ngàn vạn, nhưng trước mắt tin hắn, chịu cùng hắn đồng sinh cộng tử cũng chỉ có một hung thi.

Lam Trạm, ước hẹn hội họp Loạn Táng Cương, ngươi thất tín rồi.

3
Ngụy Vô Tiện đứng ở một bên, từ Ôn Ninh cùng giang trừng, triền đấu đến tới tới lui lui vài chiêu, Giang Trừng thu hồi Tử Điện, cầm Tam Độc ép sát, Ôn Ninh hướng hắn đánh một chưởng trả lại một kiếm, sau đó bị giang trừng đá bay ra ngoài, vừa lúc ngã xuống bên chân Ngụy Anh, cũng không biết có cố ý hay không.

Ôn Ninh bò dậy, lảo đảo lắc lư đứng vững, sau đó liền thấy hắn vươn tay rút ra một cây sáo đưa đến trước mặt Ngụy Anh, Giang Trừng kiểm tra bên hông trống không, gương mặt tái xanh.

Những kẻ vây xem ai mà không biết cây sáo này, toàn thân đen nhánh, sáo tuệ đỏ rực, vô cùng phù hợp với sắc điệu quần áo của Ngụy Vô Tiện.

"Trần Tình, lại có thể trần ai tình." Ngụy Vô Tiện duỗi tay vuốt thân sáo, tới tới lui lui, sinh tử, đã tử sinh, trước sau đi theo hắn chỉ có ôn ninh, Trần Tình cùng Tùy Tiện, mà nay, Tùy Tiện đã không còn cầm được.

Giang Trừng cũng kiêng kị Ngụy Anh giống như những người khác, đặc biệt là Ngụy Anh khi cầm Trần Tình, Xạ Nhật chi chinh sởn tóc gáy, huyết tẩy thành Bất Dạ Thiên trăm họ lầm than, ấn tượng khắc sâu, quá khắc sâu.

"Ngụy Anh! Ngươi còn muốn giẫm lên vết xe đổ chết cũng không hối cải đến bao lâu!"

Giang Trừng cơ hồ là rít gào, Ngụy Anh cầm Trần Tình giương mắt nhìn y. Bình tĩnh, quá bình tĩnh, khác hoàn toàn với kẻ đã giết lên Bất Dạ Thiên năm đó.

"Ta giẫm lên vết xe đổ, ta chết cũng không hối cải, vậy ngươi nói cho ta biết!" Ngụy Anh nắm trần tình giơ tay quét một vòng khắp đại điện chỉ vào đám người xung quanh, "Đường ở đâu! Lại sửa như thế nào? Muốn ta để các ngươi vo tròn bóp dẹp, hay là muốn ta tự sát mà chết?"

Thế nhân đều cảm thấy Di Lăng Lão Tổ chết chưa hết tội, khi hắn chết cũng không một người sẽ đốt cho hắn một đồng tiền giấy, chỉ biết rằng người người vỗ tay tỏ ý vui mừng, hận không thể khắp chốn mừng vui.

"Ngươi so với ta càng rõ ràng hơn chứ, trở về không được, Giang Trừng."

Đương nhiên là trở về không được, thời gian niên thiếu khi ấy, trường kiếm khí phách hăng hái qua ngày, đều đã rất xa rời, thậm chí không có nửa điểm quan hệ với Ngụy Anh của hiện tại.

4
Thời điểm hắn không làm chuyện ác còn lưng đeo tội của thiên hạ, tất cả đều có thể đẩy cho Di Lăng lão tổ trở thành bêu danh, những tội ác đó vốn dĩ là hư không.

Ngụy Vô Tiện thổi sáo, Giang Trừng vung kiếm muốn tới ngăn cản, bị ôn ninh ngăn cản, đám người vây xem rốt cuộc cũng nghĩ đến phải động thủ, lại nghe thấy bên ngoài đại điện chợt vang lên thanh âm khiến cho người ta sợ hãi, bọn họ ồn ào ra bên ngoài xem, hung thi nguyên bản đang hỗn chiến đều đột ngột ngừng lại, bọn chúng ngửa mặt lên trời thét dài, gào đến kinh thiên động địa, sởn tóc gáy, quả thực nghe rợn cả người.

"Vạn quỷ cùng khóc..." Cũng không biết là ai sợ sợ run run thốt lên, "Là vạn quỷ cùng khóc!"

Mọi người đều kinh hãi, xoay người đi nhìn Ngụy Anh, độc lập đứng giữa đại điện, tiếng sáo tựa du dương lại mơ hồ mang theo quỷ dị, đều cảm thấy Ngụy Vô Tiện đang muốn đồng quy vu tận.

Nhiều kẻ âm thầm kinh hãi, người khác không biết, nhưng luôn có người là biết đến, bên ngoài những hung thi ngoài đó, ban đầu cũng không phải do Ngụy Anh điều khiển, mà lúc này lại đồng loạt nghe  mệnh lệnh của Ngụy Anh, vạn quỷ cùng khóc, bi thiên động địa, Âm Hổ Phù đãmất đi hiệu lực.

"Mau chóng bắt lấy Ngụy anh, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng!"

"Không sai!"

Một khúc đàn vang lên, thanh tâm phổ thiện, khó khăn lắm mới cùng tiếng sáo hòa nhập, là Lam Hi Thần, giờ phút này cũng chỉ có hắn mới có thể làm như vậy, lấy âm luật phá âm luật.

Ôn Ninh mặc dù lại hung tàn, cũng chẳng thể ngăn cản công kích của số đông, hắn vốn dĩ còn chắn trước người Ngụy Anh, nhưng giờ phút này đã bị kéo vào trận chiến khá xa, Giang Trừng lại không còn trở ngại công kích Ngụy Anh, tiếng sáo cuối cùng cũng bị đánh gãy.

Hai tay khó địch bốn tay, hung thi bên ngoài càng thêm hung tàn, lại khó khăn lắm khống chế được, Ngụy Anh tấu xong một khúc kia, trước có Lam Hi Thần quấy nhiễu, sau lại bị Giang Trừng đánh gãy. Nhưng dù vậy, các tiên môn cũng thương vong vô số, nói hắn đại khai sát giới cũng không có nửa điểm khoa trương.

Trong điện ngoài điện đều là hỗn chiến, Ngụy Vô Tiện hiện giờ sao còn có thể là đối thủ của Giang Trừng, có thể chống đỡ còn không tồi. Cũng đúng là lúc này, ôn ninh một tiếng thét dài, hắn trong lòng cả kinh, phân thần nhìn sang, Ôn Ninh đã quỳ dưới đất không dậy nổi, bị cũng không biết là ai kiếm cắm xuyên thân thể ghim ở trên mặt đất, Ôn Ninh hình như có phát hiện, ngẩng đầu cũng nhìn về phía hắn. "Công tử cẩn thận!"

Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đã không kịp tránh đi Tử Điện được Giang Trừng hóa thành roi mà cuốn lên không trung, nối gót tới chính là một phen trường kiếm, phá không mà đến, hắn trốn không được, bị đâm trúng, kiếm khí mang theo người cùng kiếm cùng bay về phía sau, cuối cùng cắm ở giữa đại điện.

Một kiếm xuyên qua ngực, ghim ở trên cây cột, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, thế nhưng là Tùy Tiện, bị chính kiếm của mình đóng đinh, về sau đám người đó lại chẳng bảo hắn tự làm tự chịu, nhân quả báo ứng. Hắn vừa nhấc mắt, nhìn về hướng của Ôn Ninh, đâu còn Ôn Ninh nữa, đầy đất thịt nát, nghiền xương thành tro kia mà.

5

Trong đại điện đột nhiên có chút an tĩnh, mọi người nhìn Ngụy Anh bị ghim ở trên cột, ngay cả Lam Hi Thần đã thu cầm.

Ngụy Anh cúi đầu, nhìn Tùy Tiện xuyên qua thân thể hắn, huyết sắc tẩm vào y phục màu đen diễm lệ thêm vài phần. Hắn bắt đầu có chút mờ mịt, màu của hắn rõ ràng cũng là màu đỏ, nhưng thế nhân rõ ràng giống như nhìn không thấy. Nói hắn không chuyện ác nào không làm, lạm sát kẻ vô tội, sau khi chết còn trở thành lệ quỷ tà thần, sinh sinh tử tử đều không muốn buông tha hắn.

Ôn Ninh bị nghiền xương thành tro, trên thế giới này không còn có kẻ trước sau đều phải bảo hộ hắn.

Còn có ai? Không có, không có Ôn Ninh, Lam Trạm thì giống như chưa từng gặp gỡ, Ngụy Vô Tiện vẫn vĩnh viễn là kẻ mà người người muốn diệt.

Hắn cười, tiếng cười càn rỡ quanh quẩn khắp nơi trong đại điện, những kẻ nghe được lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn cười đến mức ho dữ dội, ngực bị kiếm đâm thủng, nơi nào còn cười được.

Trần Tình lại được hắn nâng lên môi, vẫn là một khúc lúc trước kia, chỉ là lại không nghe ra du dương chỗ nào, chỉ còn quỷ dị băng hàn khuếch tán khắp nơi, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy ngoài điện tru lên tiếng kêu thảm thiết đan xen.

Một khúc Trần Tình, vạn quỷ cùng khóc.

Ngoài điện thất thủ, hung thi rốt cuộc phá vỡ mà ào vào trong điện, không ai có đủ nhàn hạ đi ngắt đứt tiếng sáo của Ngụy Anh, hung thi so với lúc trước, hung tàn không ngừng gấp một gấp hai, phảng phất mỗi người đều cùng thực lực với Ôn Ninh, rốt cuộc có phải ảo giác hay không cũng chẳng còn ai để ý nữa.

Ngụy Anh chỉ thổi xong một khúc này liền nhắm mắt, Trần Tình từ trong tay hắn rơi xuống, nện ở trên nền đá, hung thi điên cuồng chỉ chốc lát sau liền khôi phục như thường, bị dọn dẹp sạch sẽ.

Ngụy Anh đã chết, hắn lại đã chết.

6

Trong đại điện, tàn dư tay chân được dọn dẹp sạch sẽ, người nên đi đã đi rồi, chỉ còn lại Tứ đại Huyền môn còn lưu ở trong điện.

Ngụy Anh đã chết, vốn dĩ nên là một chuyện đáng chúc mừng, nhưng lại có chút quái dị chính là ai cũng không hé răng lấy một lời.

Cũng không biết này áp lực trầm tĩnh giằng co mất bao lâu, thẳng đến khi cánh cửa hơi khép của đại điện bị một lực mở tung, thanh âm cửa gỗ nện xuống sàn nhà nặng nề như là nện trong trái tim bọn họ, tâm tất cả cũng theo đó trầm xuống.

"Vong Cơ!" Lam Hi Thần kinh ngạc, Lam Vong Cơ hẳn là bị thúc phụ trông giữ ra không được mới đúng. Chẳng ai rõ ràng cảm tình của Lam Vong Cơ hơn y, cho nên mới không dám để hắn lộ diện. Mười ba năm trước, Lam Vong Cơ dám vì cứu Ngụy Anh mà sát thương đồng môn, bị ba mươi mấy đạo giới tiên, bế quan suốt ba năm mới khỏi hoàn toàn, Lam Hi Thần thật sự cảm thấy không đáng.

Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn một cái, Lam Hi Thần liền biết, hỏng rồi.

7

Lam Vong Cơ nhìn người bị kiếm ghim trên cột, từng bước một tiến tới chỗ y, mỗi một bước đều như phải cõng một ngọn núi lớn. Nặng, nặng đến mức hắn cơ hồ chẳng nhúc nhích được chân, khoảng cách vài chục bước lại giống như dùng mấy đời để đi.

Hắn đi qua, đứng ở phía dưới cây cột, chân Ngụy Anh rũ trước ngực hắn, hắn ngửa đầu nhìn y, vươn tay cầm lấy tay người nọ, phảng phất như không thể tin tưởng mà quơ quơ, "Ngụy Anh...... Ngụy Anh......"

"Ta tới rồi, ngươi tỉnh lại."

"Ta là Lam Vong Cơ, ngươi nghe thấy được không?"

"Ngụy Anh......"

Thậm chí Lam Hi Thần còn nghe thanh âm của hắn mang âm điệu theo khóc nức nở, tiến tới muốn đem người kéo ra, "Vong Cơ......" Nào nghĩ đến, mới chỉ đụng phải ống tay áo liền bị một chưởng hất văng, khiến hắn lui lại mấy bước.

Lam Vong Cơ vẫn là vẫn duy trì tư thế kia, thậm chí còn chưa quay đầu lại liếc mình một cái, "Huynh trưởng, ta tin Ngụy Anh, giống như ngươi tin Kim Quang Dao."

Lam Hi Thần đứng yên lắc đầu, nhớ tới vạn quỷ cùng khóc, trong lòng còn sợ hãi, "Hắn không thể tin."

"Kẻ ấy cũng không thể tin."

"Bọn họ không giống nhau."

Lam Vong Cơ không hề nói tiếp, xếp bằng ngồi xuống, đặt đàn lên đầu gối, một khúc 《 Vấn linh 》.

Lần thứ nhất , không có đáp lại.

Lần thứ hai, không có đáp lại.

Lần thứ ba......

Lần thứ tư......

......

Lần thứ mười ba, vẫn như cũ không có đáp lại.

Vẫn là Lam Hi Thần chẳng thể nhìn nổi nữa, lên tiếng ngăn trở, "Dừng lại đi, Vong Cơ."

Lam Vong Cơ quả thực ngừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên một ngụm máu phun ra, rơi xuống thân đàn, đồng thời liền nghe thấy một tiếng giòn vang, lam hi thần hơi hơi hé miệng, kinh ngạc đến chẳng thể nói nên lời.

Vong Cơ cầm cùng tên với chủ nhân của nó, mà nay, dây đàn vậy mà lại đứt.

"Vong Cơ!"

Lam Vong Cơ đem đàn tùy tay ném tại một bên, đột nhiên đứng dậy, vươn tay hướng không trung chộp đến......

Lam Vong Cơ đứng giữa đại điện, cuối cùng cũng dừng lại, quỳ gối dưới chân Ngụy Anh , bộ dáng thần phục như vậy nào có nửa phần bóng dáng Hàm Quang Quân danh chấn thiên hạ ngày thường.

8

Tạo hóa trêu người.

Lam Vong Cơ đã không biết hắn rốt cuộc là đau lòng đến mức nào, chết lặng đến không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngụy Anh đã chết, lại đã chết, hắn lại tới chậm một bước, thế nhưng bị sống sờ sờ một kiếm đóng đinh.

Rõ ràng đã nói là chia làm hai hướng, hội họp ở Loạn Táng Cương, nửa đường lại bị thúc phụ nói mấy câu mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Vong Cơ, là ngươi không bảo vệ tốt cho hắn, là ngươi thất tín trước, là ngươi đã quên người trong thiên hạ luôn đối với hắn có bao nhiêu ác độc.

Rốt cuộc Ngụy Anh đã tâm như tro tàn đến mức nào, vấn linh lại chẳng còn linh hồn để hỏi, lấy tay chạm tới lại chỉ còn lại có vài sợi tàn hồn, so với Hiểu Tinh Trần càng thêm yếu ớt hơn.

Lam Vong Cơ ngẩn ra, vội vàng tìm đông tìm tây trong người một cái tỏa linh nang , thật cẩn thận đem những sợi tàn hồn sót lại trong lòng bàn tay đưa vào túi phong ấn lại.

Hắn đứng lên, giơ tay đưa Ngụy Anh xuống ôm vào trong ngực, thấy thanh kiếm trên ngực y không khỏi sửng sốt. Ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trừng. Giang Trừng bị nhìn đến sống lưng lạnh toát. Không ngờ được, Hàm Quang Quân kia vậy mà cũng có ánh mắt băng hàn đến xương, ẩn chứa điên cuồng, có chút giống Ngụy Anh.

"Nhinf ta có ích lợi gì! Ngụy Anh là ta giết! Nếu ngươi muốn báo thù, cứ việc tới đây là được!"

Lam Vong Cơ còn chưa nói cái gì, một bên Kim Lăng ngược lại lên tiếng, "Bớt tranh cãi đi! Cữu cữu!"

"Ngươi còn biết ta là cữu cữu của ngươi!" Vừa mới dứt lời, Lam Vong Cơ liền đem thanh kiếm đâm vào ngực Ngụy Anh ném đến, Giang Trừng bị bức lui một bước, kia thanh kiếm thẳng tắp cắm ở trước mặt hắn, trên thân kiếm có khắc hai chữ "Tùy Tiện" giống như ngũ lôi oanh đỉnh nện ở trên đầu hắn.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Anh, gắt gao ôm, giống đứa trẻ ôm một món đồ chơi âu yếm sợ bị cướp đi mà không muốn buông tay.

Hắn thậm chí không kịp yêu y, hắn vẫn luôn muốn đem Ngụy Anh mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giấu y đi trong Tĩnh Thất của hắn, mua cho y Thiên tử tiếu, nhất cử nhất động của y, nụ cười của y, tuyệt đối không cho bất kỳ ai nhìn thấy.

Nhưng thế nhân một lần lại một lần, đưa Ngụy Anh vào chỗ chết. Nửa đường sống cũng không chịu cho y. Lần đầu tiên, hắn đợi mười ba năm, mặc kệ là đoạt xá hay là hiến xá, tóm lại là đã trở về, vẫn là Ngụy Anh của trước kia, hắn cơ hồ là thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Rốt cuộc có thể ôm ở trong ngực, ai có thể nghĩ những chuyện này lại tới một lần nữa. Thân chết hồn diệt, hồn phi phách tán, đó là Ngụy Anh của hắn. Cho dù thế giới đều phỉ nhổ, nhưng đó là Ngụy Anh mà hắn, Lam Vong Cơ coi là vô giá trân bảo.

"Không tốt!" Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ ôm Ngụy Anh hét to một tiếng, linh lực quanh thân thoát ra ào ạt, là lòng có ma chướng.

9

Cô Tô Song Bích chi Hàm Quang Quân, Lam Trạm, tự Vong Cơ, làm người luôn luôn thanh lãnh tự giữ. Một người như vậy, ở trong đại điện Loạn Táng Cương, hủy Vong Cơ Cầm, ôm Ngụy Vô Tiện thi thể, linh lực bạo xuất, tẩu hỏa nhập ma.

Lam Hi Thần mang theo Cô Tô Lam thị đệ tử tấu mấy lần 《 tẩy hoa 》, mới ổn định được tâm trí y. Về sau, Lam Khải Nhân muốn đem hắn mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ vẫn cứ ôm thi thể Ngụy Anh không buông tay, Lam thị bất đắc dĩ, chỉ đành phải cùng mang theo trở về.

Từ đây vài thập niên, Hàm Quang Quân lại chưa ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

10

Mười ba năm phảng phất là một nguyền rủa, Loạn Táng Cương lần thứ hai bao vây tiễu trừ Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện sau mười ba năm ấy, chân tướng đại bạch, Ngụy Anh là bị oan uổng, những tiểu bối bị bắt đi cũng không phải y làm, lúc ban đầu hung thi kia ban đầu cũng không phải y thao túng, kẻ hạ độc thủ sau màn là Kim Quang Dao, Lam Hi Thần gần như sụp đổ, giống như Lam Vong Cơ khi ấy, mờ mịt vô thố, cũng bế quan hàng năm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hiếm khi ra ngoài.

Lam Hi Thần vừa nhớ tới cảm giác thống khổ mấy năm đầu tiên trò chuyện cùng Lam Vong Cơ.

—— Vong Cơ, ngươi buông tay đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn chịu thêm ba mươi mấy đạo giới tiên sao?

—— Nếu hắn có thể tồn tại, 300 đạo, thì đã sao.

Lam Vong Cơ vài thập niên như một ngày ôn dưỡng vài sợi tàn hồn của Ngụy Anh, rốt cuộc bắt đầu có chút hiệu quả.

11

"Lam Nhị ca ca, hà tất đâu, lần đầu tiên là vạn quỷ thực tâm, lần thứ hai là thân chết hồn diệt, chẳng lẽ còn muốn cho ta trải qua lần thứ ba hay sao?"

"Sẽ không, ta bảo đảm."

"......"

"Ngươi tin tưởng ta, Ngụy Anh..."

"...... Tin ngươi, Lam Nhị ca ca, ta vẫn luôn tin ngươi, không phải sao."

"Vì thế, ta đã đánh mất Ôn Ninh."

"Ngụy Anh......"

——————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro