Chap 69 bổ sung chap trước nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin  chap này phát đường =))

Từ lúc Ngụy Vô Tiện hoài thai đến bây giờ, cuộc sống gia đình trôi qua tạm ổn, hắn vô cùng thoải mái cái gì cũng không cần làm. 

Tại Vân Thâm Bất Tri Xứ muốn đi đâu thì đi, vi phạm gia quy không ai phạt, mỗi ngày ngủ đến lúc nào mệt thì tỉnh, đến giờ liền có cơm ăn có nước uống, còn có tiểu bối có thể sai vặt. 

Tuy đang mang hai cái tiểu hài tử trong bụng cũng khó có thể vui vẻ được, nhưng nếu Lam Vong Cơ rảnh rỗi, xem xét thân thể của hắn không có việc gì sẽ cùng hắn đi Thải Y trấn dạo chơi. 

Nếu như tâm tình hơi sa sút một chút sẽ có Hàm Quang Quân ở một bên dỗ dành, đương nhiên còn có thể dùng tiểu tâm tư của mình trêu chọc y. 

Đối với hắn mà nói chính là hai đời đều chưa từng trải qua tự do tự tại như vậy. Ngụy Vô Tiện đã mang thai hơn bốn tháng, có lẽ là bởi vì Hàm Quang Quân biết cách chăm nuôi, còn có Ôn Tình cùng Tinh Lam điều trị rất tốt, Ngụy Vô Tiện tạm thời cũng không có xuất hiện tình huống linh lực không đủ. Đan dược mà Tinh Lam cho hắn cũng không cần ăn. 

Vào buổi tối, Ngụy Vô Tiện tắm rửa xong đang lau khô cơ thể, lúc chuẩn bị mặc y phục hắn liền phát hiện một chuyện cực kỳ khủng khiếp vội vàng hô to: 
"Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm " 

"Chuyện gì?" 

Lam Vong Cơ nhanh chóng đi vào, đập vào mắt là hình ảnh khiến cho y ngay lập tức mặt đỏ tới mang tai. 

Lam Vong Cơ hít một hơi thật dài, cố gắng khống chế bản thân ôm lấy người nọ vào trong ngực, cầm lấy y phục bên cạnh ý định muốn giúp hắn mặc vào. 

"Ta không phải muốn ngươi đến giúp ta mặc y phục, ngươi xem." 

Ngụy Vô Tiện ngăn cản động tác tay của Lam Vong Cơ đang giúp hắn mặc y phục, hắn đưa tay chỉ vào bụng mình để cho Lam Vong Cơ xem. 

Tim Lam Vong Cơ đập loạn lên, thanh âm trầm ấm nói: 
"Đừng nháo, nhanh mặc vào." 

Cuối cùng Ngụy Vô Tiện đem ánh mắt từ bụng của mình dời đi nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy người nọ quay đầu đi cầm lấy y phục phải giúp hắn mặc bằng được, từ mặt đến cổ đều đã ửng đỏ lên.

"Phốc" 

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, hắn kéo một tay Lam Vong Cơ qua đặt ở trên bụng của mình rồi nói:
"Lam Trạm, bọn nó lớn hơn rồi, ngươi mau xem một chút." 

Thời điểm Lam Vong Cơ vừa chạm vào làn da của Ngụy Vô Tiện, cả người run lên một phát, bàn tay muốn co trở về lại nghe được Ngụy Vô Tiện nói như vậy. 

Y mở ra mắt nhìn bụng nhỏ của Ngụy Vô Tiện vậy mà có chút phồng lên, có một chút đường cong. 

"Đây là dáng vẻ mang thai ư?" 

"Hẳn là vậy, Nhị ca ca, bọn nó thực sự đang lớn lên, ngươi có thể cảm nhận được không?" 

"Ừ" 

Khóe miệng Lam Vong Cơ có chút câu dẫn ra, một tay ôm Ngụy Vô Tiện một tay nhẹ nhàng đặt ở bụng dưới của Ngụy Vô Tiện từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve. 

"Lam Trạm, ngứa." 

Mang thai thân thể vốn là mẫn cảm, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ vuốt ve như vậy, thân thể lập tức có phản ứng, đặc biệt là nơi mà Lam Vong Cơ đụng vào. 

Ngụy Vô Tiện vừa hô xong sau liền cảm giác được Lam Vong Cơ đình trệ cứng ngắc tại đó. 

Một hồi lâu, thấy người nọ trì hoãn quá mức rồi lại bắt đầu cầm lấy y phục muốn mặc vào cho hắn nhưng tay chân lại có chút luống cuống.

Thấy Lam Vong Cơ từ từ nhắm lại hai mắt, sắc mặt có chút xanh, trên trán che kín một tầng mồ hôi mỏng. Trong lòng Ngụy Vô Tiện liền cười trộm, ca ca ngốc nhà hắn thật đúng là giỏi nhịn...! 

Ngụy Vô Tiện không có theo động tác của Lam Vong Cơ mặc y phục vào, mà là ôm Lam Vong Cơ một chút, đứng lên hôn hít.

"Ngụy Anh, đừng." 

Lam Vong Cơ cảm giác được y sắp điên rồi, dùng lý trí còn sót lại đẩy Ngụy Vô Tiện. 

"Nhị ca ca, mỹ nhân đã tắm, há có đạo lý nào lại không ăn." 

Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục trêu đùa, ở bên tai Lam Vong Cơ thổi một ngụm khí, gần tại khí tức khiến cho tiếng lòng của Lam Vong Cơ rung rung không thôi, y dốc sức liều mạng áp chế, trong tâm cũng bắt đầu niệm kinh Phật, cự tuyệt nói:

"Ngụy Anh, không được, còn có hài tử" 

"Ta đã hỏi qua, ba tháng vẫn còn tốt, ngươi điểm nhẹ là được." 

"Ngụy Anh, nghe lời, buông tay." 

Lam Vong Cơ muốn tránh thoát nhưng người nọ một mực ôm thật chặt y, y giãy giụa cũng không thoát được, hơn nữa chính y lại không dám quá dùng sức. 

"Ta không, Lam Trạm, hiện tại thai nhi vẫn rất ổn định, chúng ta còn có thể náo loạn một chút. Một thời gian sau, thời điểm linh lực của ta không còn đủ, lúc đó ngươi có muốn náo cũng náo không được, ngươi muốn một mực chịu đựng như vậy ư?" 

"Ta có thể." 

"Ta không thể, Lam Trạm, ta hỏi ngươi, nếu như ta nói không làm không được, ngươi có cho hay không" 

"Ngụy Anh" 

"Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Lam Nhị công tử, Hàm Quang Quân, phu quân ngươi thật sự một chút cũng không muốn? Không phải đã nói sẽ mỗi ngày ư?"

"Chiều ta đi mà…. Lam, nhị, ca, ca." 

Ngụy Vô Tiện mỗi một lần gọi đều là từng bước một công phá phòng tuyến của Lam Vong Cơ, y rốt cuộc vẫn ôm lấy Ngụy Vô Tiện hướng nội thất đi tới. 

Trong phòng hai cái uyên ương quấn quýt nhau, trong lớp áo ngủ bằng gấm chính là một tầng hồng sóng.

==============🌟 🌟 🌟
Tổ , yêu nghiệt :v

Tự tạo nghiệp, không thể tha.
Lam Nhị ca ca 'ăn' ngay cho tuii =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro