Chương 128: Tiện Tiện muốn đi giảng bài, trong lòng Lam Trạm không muốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Vào ngày hôm sau hôn lễ, Lam Khải Nhân đã cùng Lam Hi Thần đề cập qua muốn để cho Ngụy Vô Tiện đi dạy học.

Nhưng hôn lễ đã kết thúc được mấy ngày. Hơn nữa, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ không chỉ là tiểu biệt hay là tân hônXét thấy kinh nghiệm lúc trước, Lam Hi Thần vẫn là nên trì hoãn mấy ngày sau đó lại đi tìm bọn họ.

Hôm nay Lam Hi Thần đi đến Tĩnh thất, ở tiểu viện loáng thoáng nghe được Ngụy Vô Tiện nói hai chữ ‘thúc phụ’. Lam Hi Thần suy nghĩ, có phải là Lam Khải Nhân thấy mình vẫn luôn chưa nói cho nên người mới tự mình đến nói đi.

Nghĩ vậy, Lam Hi Thần liền đi nhanh vào Tĩnh thất. 

Thời điểm đang định hành lễ, phát hiện Lam Khải Nhân cũng không có ở Tĩnh thất.

“Huynh trưởng” Lam Vong Cơ thấy Lam Hi Thần tới, lập tức chắp tay hành lễ.

“Đại ca, ngươi sao lại tới chỗ này, là có chuyện gì sao?”

Lam Hi Thần nhìn một vòng, xác thực không có nhìn thấy Lam Khải Nhân, liền hỏi: “Thúc phụ, không ở đây sao?”

Nghe được lời này, Ngụy Vô Tiện khó hiểu nói: “Thúc phụ? Đại ca, ngươi tìm thúc phụ? Thúc phụ không ở chỗ của bọn ta.”

Lam Vong Cơ đã đoán được là chuyện gì đang xảy ra, có thể là vừa rồi Ngụy Vô Tiện đã nói ‘ Lam Trạm, ta thử xem xem, dạy bọn hắn làm sao gọi thúc phụ ngươi ’, Lam Hi Thần nghe được hai chữ phía sau cho nên mới cho rằng Lam Khải Nhân đang ở chỗ này cùng bọn họ.

“Huynh trưởng, vừa rồi Ngụy Anh đang dạy hài tử nói chuyện.” 

Lam Vong Cơ vừa nói, tất cả người ở đây đều hiểu ra, Ngụy Vô Tiện nói trước: “Đại ca, thúc phụ không có ở chỗ ta, ta chỉ là đang dạy hài tử gọi thúc công.”

Lam Hi Thần rốt cuộc cũng hiểu rõ, nhưng lại biết được một chuyện khó tin khác. 

“Vô Tiện, hài tử có thể nói chuyện?”

Nói đến đây, Ngụy Vô Tiện hưng phấn kể ra. 

“Đúng vậy, đại ca, bọn hắn đã biết gọi cha, cho nên hiện tại ta đang dạy bọn hắn cái khác, cảm giác bọn hắn sẽ không gọi phụ thân, chỉ là cái âm thanh, nhưng cái chữ kia không có rõ ràng.”

“Vô Tiện, việc này không vội, từ từ sẽ đến, nhưng hai đứa trẻ này còn nhỏ như vậy đã biết nói chuyện, xác thực quá lợi hại.”

“Đúng đúng đúng, đại ca, ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không, Lam Trạm, con của chúng ta thật trâu.”

“Ừm”

Lam Hi Thần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vẻ mặt kích động, tuy rằng trên mặt Lam Vong Cơ vẫn không có biểu tình gì nhưng Lam Hi Thần vẫn từ trong đó đọc được cao hứng, cùng với ánh mắt sủng nịch.

“Đúng rồi, đại ca, hài tử nên gọi ngươi là bá phụ, hay là đại bá, lúc sau ta sẽ dạy bọn hắn.”

“Đại bá đi”

Đối với Lam Hi Thần mà nói, gọi là gì cũng không sao cả. Hai hài tử còn nhỏ như vậy, nếu như gọi hắn, hắn sẽ rất vui vẻ.

Còn vì sao gọi là đại bá, hoặc là gọi như vậy sẽ càng thân cận chút ít. 

Lam Hi Thần đáp xong liền bế lấy Lam Sâm đang cử động cái tay nhỏ, nói:

“Hạo Duệ, đến gọi đại bá.”

Lam Sâm rất nể tình, tuy rằng không có gọi đại bá nhưng cũng ê a mà đáp lại, Lam Hi Thần nghe thấy cũng thực vui vẻ.

Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần, nhịn không được mà hỏi: “Huynh trưởng, có việc gì phải không?”

Lam Hi Thần khi nghe được đột nhiên có chút ngượng ngùng, rõ ràng là muốn đến nói chính sự, nhưng vừa nhìn thấy hai tiểu oa oa liền quên mất. Vì vậy hắn mau chóng nói: “Không sai, ta quả thật là có việc muốn cùng các ngươi thương lượng.”

Lam Vong Cơ nghe thấy Lam Hi Thần có việc muốn thương lượng liền đi đến bàn trà bắt đầu pha trà, Lam Hi Thần đặt Lam Sâm trở về rồi đi qua ngồi xuống.

Ngụy Vô Tiện vốn dĩ cho rằng hai huynh đệ bọn họ có chuyện muốn nói, vốn dĩ muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy Lam Hi Thần ra hiệu có chuyện muốn nói cho nên cũng đi qua.

Lam Vong Cơ pha một ấm trà, rót cho Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện mỗi người một chén, sau đó đưa đi qua. Rồi cũng rót cho mình một chén mới lên tiếng: “Đó là chuyện gì?”

Lam Hi Thần uống một ngụm trà, nói: “Chính là thúc phụ muốn để Vô Tiện cũng đi Lan thất dạy học.”

Nghe được lời này, Ngụy Vô Tiện không thể tin được mà nói: “Chờ một chút, đại ca, ta không nghe lầm chứ, thúc phụ người, vậy mà muốn ta đi dạy học, người không sợ ta dạy hư đám tiểu bối Lam gia ư.”

Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy lập tức liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngụy Anh, ngươi rất tốt.”

Lam Hi Thần không nghĩ đến bản thân mình vậy mà bị ngọt ngào bạo kích không kịp phòng bị, nhưng hắn đối với loại tình huống này của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ từ lâu đã quen ở khắp mọi nơi rồi, hắn tiếp tục nói:

“Đúng vậy, Vô Tiện ngươi đừng tự xem nhẹ mình, thiên phú cùng năng lực của ngươi tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.”

“Đại ca, ngươi cất nhắc ta, các ngươi muốn ta đi dạy học, nhưng ta phải nói cái gì đây. Những cái sách cổ điển tịch kia, ta nửa phần cũng không nhớ được.”

“Thúc phụ nói, kiếm thuật cùng kỹ thuật bắn cung của ngươi đều không tồi, có thể giảng bài, còn có phù chú. Thúc phụ nói, ngươi có thể lựa chọn để dạy.”

Lam Hi Thần đối với câu kia của Lam Khải Nhân ‘chỉ cần không phải tà ma ngoại đạo đều có thể dạy’, hắn cũng không dám rập khuôn trước mắt hai người, nói không chừng hiện tại kiêng kị nhất chính là hai cái chữ này!!

Nghe Lam Hi Thần nói, Ngụy Vô Tiện liền chăm chú suy nghĩ xem xem có khả thi hay không. 

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không đáp, nghĩ rằng có lẽ người này không muốn, cho nên y mới nói:

“Ngụy Anh, nếu ngươi không muốn, liền không dạy.”

Lam Vong Cơ chỉ muốn Ngụy Vô Tiện vui vẻ, vô ưu vô lự mà sống, chuyện người nọ không muốn làm y tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.

Lam Hi Thần thấy Ngụy Vô Tiện suy nghĩ sâu xa, còn vẻ mặt Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh biểu tình y như rằng là: không muốn làm liền không làm, trong lòng cũng có chút không cầm lòng.

“Vô Tiện, nếu ngươi thật sự không muốn, ta sẽ đi nói với thúc phụ một chút.”

“Không phải, không phải là ta không muốn, chỉ là đại ca, kiếm thuật của ta từ lúc bắt đầu là kế thừa của Vân Mộng Giang thị. Tuy rằng sau đó cũng học chút kiếm pháp Lam thị, nhưng mà ta không chỉ có học được của Lam thị, còn có Ôn thị, sư tổ ta Bão Sơn Tán Nhân cũng đều học qua chút ít, đặc biệt hỗn tạp. Không thích hợp với bọn họ, vạn nhất bị ta dạy đến rối loạn thì làm sao bây giờ.”

“Cái này ta ngược lại là không nghĩ đến, Vô Tiện, sau khi ngươi trở về có từng thi triển qua kiếm thuật của ngươi hoặc là ngươi có cùng Vong Cơ luận bàn qua hay không?.”

“Không có.” Trong lòng Lam Vong Cơ suy nghĩ ‘ta không có chuyện gì sao lại cùng tức phụ luận bàn kiếm thuật cơ chứ?’

“Vậy bắn kỹ thì sao?” (kỹ thuật bắn cung) 

“Huynh trưởng, không phải ta muốn giấu riêng cho mình đâu, nhưng phương thức luyện tập bắn kỹ của ta chỉ sợ không thích hợp với Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

“Đây là vì sao?”

“Cái này Lam Trạm biết rõ, phương thức luyện tập bắn kỹ của ta…là bắn diều. Ta không thể mang theo một đám đệ tử chạy ra sau núi đi thả diều được, cho dù ta thật sự muốn làm như vậy, thúc phụ lão nhân gia tuyệt đối sẽ không tha cho ta.”

Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ gật gật đầu, hắn thế nào cũng không nghĩ đến bắn kỹ của Ngụy Vô Tiện là luyện tập như thế này. Lúc hắn còn đang suy nghĩ phải làm sao, Lam Vong Cơ đã mở miệng trước.

“Huynh trưởng, rảnh rỗi, ta sẽ đưa Ngụy Anh đến võ đài.”

Lam Vong Cơ nghĩ đến huynh trưởng của y bước tiếp theo đoán chừng là muốn để Ngụy Anh dạy phù chú, đối với cái này, Lam Vong Cơ cũng không muốn để Ngụy Vô Tiện dạy.

Ngụy Vô Tiện tính cách quá hiếu động, sợ hắn vui vẻ một chút, vạn nhất đem một vài thứ không nên dạy đều dạy, gây ra phiền toái không đáng có. 

“Đúng vậy, đại ca, hôm nào ta cùng Lam Trạm đến võ đài xem kỹ rồi hẵng nói!”

Lam Hi Thần nhìn hai người trước mắt đều không có ý tứ kia, liền nói:

“Vậy đi, các ngươi nhớ rõ có việc này là được.”

“Vâng, huynh trưởng ( đại ca ).” Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đồng thời đáp trả.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro