Chương 137: Hình phạt của Ngụy Anh, bọn tiểu bối thỉnh cầu buông tha.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Gần đây Lam Hi Thần phát hiện thời gian môn sinh đệ tử đến giáo trường càng ngày càng nhiều hơn, mà hơn phân nửa là đi luyện tập bắn kỹ.

Nhìn thấy sự thay đổi này, Lam Hi Thần lập tức đi báo cho Lam Khải Nhân biết, nói rằng để cho Ngụy Vô Tiện giảng bài khiến bọn tiểu bối càng thêm chăm chỉ.

Có một hôm, Lam Khải Nhân đi đến giáo trường nhìn qua một lượt, phát hiện dường như toàn bộ người ở giáo trường đều đang luyện tập bắn kỹ. Nhìn thấy như vậy, Lam Khải Nhân thật sự không hiểu nổi, phương pháp dạy học kia của Ngụy Vô Tiện ở trong mắt hắn nhìn như có một chút hồ nháo, vì sao lại có hiệu quả tốt như vậy chứ.

Nghe nói thời điểm người nọ đi dạy học buổi thứ ba còn mang theo cả Lam Cẩn cùng Lam Sâm. Nếu không phải trước đó Lam Hi Thần đã đáp ứng cho phép hắn dùng phương thức của mình để dạy tiểu bối, Lam Khải Nhân khẳng định sẽ đi nói một hồi.

Nhưng hiện tại xem ra bất luận là hiệu quả cuối cùng như thế nào, ít nhất cũng khẳng định hắn đã đem tinh thần nhiệt huyết, tích cực của môn sinh đệ tử điều động ra bên ngoài.

Hơn nữa, bọn họ lại còn nghiêm túc luyện tập như vậy, sao có thể sẽ lùi bước được.

Đối mặt với một biến hóa lớn như vậy cũng khiến Lam Khải Nhân có một trận hoài nghi phương thức giảng bài của mình có phải là đã sai rồi hay không!?

Không sai, hắn đã rất nhanh chóng phủ nhận cho chính mình, bất luận là như thế nào cũng không cần phải vứt bỏ quy phạm.

Mà sở dĩ đám tiểu bối đó đột nhiên nỗ lực như vậy thì phải nói từ lúc Ngụy Vô Tiện bắt đầu dạy buổi thứ ba.

Sau khi kết thúc buổi dạy học đầu tiên, Ngụy Vô Tiện liền suy xét về phương thức trừng phạt của mình, nếu phương pháp dạy học của hắn cùng Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân đều không giống nhau, vậy thì hình phạt cũng không nên giống nhau.

Đến khi kết thúc buổi dạy thứ hai, lúc môn sinh cuối cùng đi đến trước mặt hắn lãnh phạt, hắn cũng không có lập tức phạt bọn họ, ngược lại còn nói với người kia hình phạt của buổi học tiếp theo, thật ra là hắn cũng chưa có nghĩ ra.

Trong lúc chuẩn bị đi dạy buổi thứ ba, Ngụy Vô Tiện vốn dĩ đã từ bỏ, hắn cảm thấy phương thức trừng phạt của mình phỏng chừng cũng chỉ có thể là chép gia quy mà thôi. Nhưng mà thời điểm sắp bước ra khỏi cửa nhìn thấy hai nhi tử lại đang vịn vào lan can giường nhỏ, Ngụy Vô Tiện bởi vì gần đây bị hai tiểu oa nhi này tra tấn đến quá sức, đột nhiên nghĩ đến phương thức trừng phạt của mình.

Vì thế, hắn mỉm cười hì hì đi đến bên giường nhỏ, đem hai đứa nhỏ ôm lên. Sau đó nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ta đi ra ngoài nha.”

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lên, thời điểm y còn chuẩn bị nói gì đó thì nhìn thấy người nọ đang ôm hai oa oa muốn đi ra ngoài. Y lập tức nói: “Ngụy Anh, hài tử để ta trông là được.”

“Không sao đâu, ta trông, để ta trông.”

Nhìn thấy bộ dáng này của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhịn không được mà nhắc nhở: “Ngụy Anh, ngươi là đi giảng bài.”

“Ta đương nhiên biết ta là đi dạy học mà, nhưng chỗ ta đi dạy học cũng không phải là ở Lan thất hay là ở giáo trường mà là ở sau núi. Vừa vặn có thể mang bọn nó đi ra ngoài chơi một chút.”

“Ngụy Anh, như vậy không ổn, hơn nữa cũng có rất nhiều thứ không tiện.”

“Không sao đâu Lam Trạm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm bậy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc ta giảng bài, ta bảo đảm luôn. Hơn nữa, hai đứa nhỏ ta cũng sẽ chiếu cố tốt, tin tưởng ta có được không?”

Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngụy Vô Tiện nhưng trong ánh mắt lại có một tia ý cười, chung quy cảm thấy người nọ lại sắp làm ra chuyện gì đó. Nhưng có một điều mà Lam Vong Cơ không thể nghi ngờ, đó chính là đối với hai bảo bảo, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì làm tổn thương đến hài tử.

Trước không nói đến việc nếu hài tử bị làm sao thì chính hắn cũng sẽ đau lòng vô cùng. Mấy ngày hôm trước, lúc Lam Sâm bị đụng đầu sưng thành cả cái bọc, hốc mắt của người nọ đều đỏ hoe.

Sau khi suy nghĩ một phen, Lam Vong Cơ gật gật đầu nói: “Được rồi, nếu có việc gì thì nhớ để Tư Truy đến báo cho ta biết.”

Ngụy Vô Tiện đáp lại: “Biết rồi mà, ta sẽ cẩn thận. Còn nữa, Lam Trạm này, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ta có thể có chuyện gì chứ, ngươi đem tâm đặt ở trên bụng mình đi!”

Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dạng hiển nhiên của người nọ như vậy, trong lòng càng cảm thấy phải bảo hộ Ngụy Vô Tiện thật tốt. Người nọ vẫn là dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, trước sau vẫn tin tưởng lòng người đều sẽ hướng thiện.

Y đi đến bên người Ngụy Vô Tiện, phân biệt hạ hai cái cấm chế ở bên dưới thân hai oa oa.

Một cái đương nhiên là nếu hài tử bị thương tổn, y sẽ có thể cảm giác được đầu tiên.

Một cái còn lại là Ngụy Vô Tiện gần đây cố ý vì hai oa oa mà cùng với y cùng nhau nghiên cứu ra, đối với hai đứa nhỏ sẽ có tác dụng công kích ngược trở lại trên người kẻ thi pháp, nhưng mà nó chỉ có thể công kích ngược trở lại một lần duy nhất.

Cuối cùng, Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện sửa sang lại y phục một chút rồi nói: “Đi đi!”

Nhìn một loạt động tác này nọ của Lam Vong Cơ, trong lòng Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy có chút phiền, nhưng rõ ràng là người kia không yên tâm mới vậy.

Hắn nói: “Lam Trạm, sao ngươi chỉ hạ cấm chế ở trên người hai đứa nhỏ thôi hả? Sao không ở trên người ta cũng hạ thêm một cái chứ! Ôi trời, có hài tử rồi, bây giờ trong lòng Nhị ca ca chỉ có hài tử thôi, chỉ lo lắng an nguy của hài tử cũng không thèm lo lắng cho ta nữa.”

Lam Vong Cơ nghe thấy như vậy thì lập tức ôm lấy eo của hắn, nói:

“Không đâu, ngươi còn phải giảng bài, nếu hạ cấm chế sẽ có rất nhiều bất tiện.”

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ lại bắt đầu nghiêm túc liền nói: “Lam Trạm, ta nói bậy thôi mà, sao ngươi lại nghĩ là thật chứ! Không thể đùa với ta một chút sao?”

“Vậy ta phải nói như thế nào?”

“Hì hì, tự ngươi nghĩ đi, được rồi Lam Trạm, không nháo ngươi nữa, ta thật sự phải đi ra ngoài, bằng không sẽ đến muộn mất.”

“Được.”

Lam Vong Cơ đáp lại một tiếng sau đó mới để cho người kia rời đi, còn mình thì trở về bên án thư tiếp tục bận việc.

Môn sinh đệ tử đối với việc Ngụy Vô Tiện mang theo hai vị tiểu Lam công tử cùng đến dạy học cũng vô cùng nghi hoặc, thời điểm bọn họ đang định hỏi thì Ngụy Vô Tiện đã mở miệng trước, để cho bọn họ dựa theo quy tắc lúc trước, mỗi người đều lấy diều thả lên sau đó bắn rơi xuống dưới, người đầu tiên sẽ có thưởng, người cuối cùng sẽ bị phạt.

Nói xong rồi, hắn từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái áo choàng, tiếp đó lại đem hai bảo bảo đặt ở bên trên, cuối cùng hô một câu:

“Người về chót của buổi học trước bước ra ngoài tiếp nhận hình phạt.”

Hình phạt của Ngụy Vô Tiện là gì nhỉ? Không sai, chính là trông coi oa oa, để tiểu bối trông hài tử một buổi học. Còn Ngụy Vô Tiện thì ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng sẽ sửa một chút lỗi trong lúc bắn tên cho đám tiểu bối. 

Vừa rồi Ngụy Vô Tiện có đưa ra yêu cầu:

Thứ nhất, hai oa oa không thể cách hắn quá xa, khó trông nom;

Thứ hai, cho tiểu bối một cái áo choàng, bất luận là hài tử bò đến hướng nào cũng không thể để bò ra ngoài cỏ;

Thứ ba, không thể để hài tử té ngã.

Ngụy Vô Tiện an bài như vậy cũng là có dụng ý cả. Lam Cẩn cùng Lam Sâm dù sao cũng là đích xuất* công tử của Lam gia, cho nên sẽ khiến cho một vài môn sinh đệ tử hoặc nhiều hoặc ít có điểm cách ứng.

*嫡出: [díchū]: [HV-Đích xuất]: con vợ cả, con vợ lớn, dòng chính thống.

Nhưng nếu bọn họ từ nhỏ là được đám tiểu bối này trông nom mà lớn lên, về sau khẳng định sẽ có thể cùng với môn sinh đệ tử hoà mình, để Vân Thâm Bất Tri Xứ càng thêm đoàn kết.

Vốn dĩ cái người bị trừng phạt phải trông nom hài tử cho rằng nó cực kỳ dễ dàng, nhưng sau đó mới phát hiện chuyện này hoàn toàn không phải chỉ có như vậy. 

Đầu tiên, lớp học bắn diều của Ngụy Vô Tiện là buổi học mà bọn hắn chờ mong nhất, xem như cũng có thể quang minh chính đại chơi đùa còn có thể học hỏi được nhiều thứ, nhưng nếu bị phạt cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể cùng chơi.

Tiếp đó, tính cách của hai oa oa hoàn toàn bất đồng, Lam Cẩn hoạt động trong phạm vi không lớn lắm, nhưng còn Lam Sâm thì không giống như vậy. 

Có thể nói toàn bộ sau núi này cũng đều có thể là phạm vị hoạt động của hắn, cho nên ngươi phải nghĩ cách làm hạn chế phạm vi hoạt động của hắn. Hơn nữa, còn phải bảo đảm chỗ mà hắn bò đến đều phải được trải áo choàng.

Bởi vì hài tử còn nhỏ cho nên ngươi thỉnh thoảng phải cong lưng gập eo. Sau một buổi học khẳng định sẽ không thể đứng thẳng.

Cuối cùng, hai oa oa có thể nói là bảo bối của toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chẳng sợ Ngụy Vô Tiện không đề cập đến yêu cầu này, môn sinh kia cũng không dám đem hài tử chọc khóc, càng đừng nói đến là để hài tử bị va chạm.

Nếu hài tử ở trên tay mình xảy ra vấn đề gì, đây chẳng phải là biến tướng trở thành tội nhân của toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ sao!?

Bởi vậy hình phạt này của Ngụy Vô Tiện nhìn thì giống như là một chuyện vô cùng thoải mái, nhưng thật ra nó còn khủng bố hơn so với trừng phạt nhiều.

Cho nên mấy đứa trẻ kia mới có thể đột nhiên tích cực luyện tập bắn kỹ như vậy, bọn hắn thật sự không muốn bị phạt như người về cuối.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro