Chương 139: Lam Khải Nhân trông oa oa bị lăn lộn giày vò, triệt để chịu thua (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngay từ đầu Ngụy Vô Tiện còn nghi hoặc vì sao hai người Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ lại nói muốn đem hai đứa nhỏ giao cho Lam Khải Nhân chiếu cố.

Hắn tinh lực tràn đầy như vậy, ở trước mặt hai đứa nhỏ cũng phải chịu thua, suy cho cùng thì Lam Khải Nhân cũng có tuổi rồi, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ?

Nhưng Lam Vong Cơ đã nói không có việc gì, bởi vậy Ngụy Vô Tiện cũng chỉ biết nghe theo y, cũng coi như để cho Lam Khải Nhân hảo hảo trải nghiệm một phen.

Chiều hôm sau, Lam Vong Cơ tự mình mang hai đứa nhỏ đến Tùng Phong Thuỷ Nguyệt. Ngụy Vô Tiện đối với Lam Khải Nhân chẳng sợ đã qua lâu như vậy rồi nhưng vẫn là bảo trì thái độ nếu không muốn gặp thì đừng gặp.

Dùng lời của hắn để nói chính là muốn hắn không phạm sai là không quá khả thi, cho nên hắn vẫn ít lượn lờ lắc lư ở trước mặt Lam Khải Nhân, tránh chọc phiền ông.

Sợ đến lúc hai đứa nhỏ tỉnh dậy sẽ không muốn ở lại, cho nên Ngụy Vô Tiện đã đợi qua giờ cơm trưa, chờ hài tử ngủ rồi mới đưa đến chỗ Lam Khải Nhân.

Còn về phần hắn và Lam Vong Cơ, vốn dĩ Lam Hi Thần cũng không phải thật sự có việc tìm bọn họ, bởi vậy hai người họ đã lên kế hoạch đi Thải Y Trấn một chuyến.

Lam Khải Nhân nhìn hai oa oa đang ngủ khò khè ở trên giường của mình, trong lòng cảm thấy thích vô cùng.

Hai tiểu gia hỏa này từ lúc sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cùng ông đơn độc ở chung. Nhìn hai oa oa vừa trắng nõn mềm mại lại còn thơm mùi sữa, Lam Khải Nhân đã nghĩ đến việc chờ sau khi bọn nhỏ tỉnh dậy sẽ phải làm cái gì.

Nghĩ đến đầu tiên là uy sữa cho bảo bảo, sau đó là cùng bọn nhỏ chơi một hồi, tiếp đến chính là để cho bọn nhỏ ngồi ở đó nghe mình ngâm nga một chút, có lẽ không nhiều lắm là hết một buổi chiều thôi.

Đúng là tưởng tượng thì tốt đẹp thật đấy, nhưng mà hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Đừng nói đến chuyện uy sữa, bảo bảo vừa tỉnh ngủ liền oa oa khóc lớn, lập tức đánh cho Lam Khải Nhân một đòn phủ đầu.

Thói quen khi ngủ của Lam Sâm cùng Lam Cẩn đã sớm được Lam Vong Cơ điều chỉnh phi thường tốt. Bởi vậy bọn nhỏ mới không có theo ý muốn của Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngủ suốt một buổi chiều, mà qua nửa giờ Mùi đúng giờ liền tỉnh. Hai oa oa tỉnh lại một khắc cũng không có khóc, ngược lại là quan sát hết thảy bốn phía.

Lam Khải Nhân không hiểu thế nào nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng, hai hài tử không chỉ làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, mà lúc tỉnh dậy lại còn không khóc.

Chỉ là bên này vừa mới nghĩ xong, oa oa ở bên kia đã phát hiện khung cảnh xung quanh không phải là nơi quen thuộc của mình, cũng không ngửi được mùi hương quen thuộc liền bắt đầu gào khóc, khóc rống lên.

Thông thường đều là Lam Sâm khóc trước, nhưng tiếng khóc vẫn còn ổn, cũng không có quá lớn.

Trái lại, Lam Cẩn thì không giống như vậy, rất ít khóc, nhiều lắm là bị Lam Sâm lôi kéo theo, nhưng tiếng khóc lại đặc biệt to.

Tiếng khóc của hai bảo bảo vang vọng khắp Tùng Phong Thuỷ Nguyệt, khiến cho Lam Khải Nhân không kịp phòng bị.

Nguyên nhân là vì Lam Khải Nhân chưa từng trông coi hai oa oa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên dỗ đứa nào trước, nên mới dựa theo phương pháp dỗ dành Lam thị song bích trước kia, hai tay phân chia trái phải đặt ở trên bụng nhỏ của Lam Cẩn cùng Lam Sâm nhẹ nhàng vỗ vỗ. 

Trong miệng thì thào nói: “Bảo bảo ngoan, đừng khóc, không sao cả, ta là thúc công của các con, ngoan, nghe lời, đừng khóc.”

Động tác này của Lam Khải Nhân đối với Lam thị song bích thì còn dùng được, nhưng đến lượt hai oa oa thì một chút cũng không có tác dụng. Hơn nữa, tiếng khóc của hai đứa nhỏ còn càng ngày càng lớn hơn.

Lam Khải Nhân thấy như vậy cũng không hữu dụng lắm, muốn đem cả hai đứa đồng thời dỗ dành nhưng lại không quá khả thi, chỉ có thể 'hạ' từng đứa một.

Ông cũng biết Lam Cẩn tương đối nghe lời, cho nên mới đem Lam Cẩn ôm vào trong ngực dỗ dành.

Ở chỗ này của ông không có món đồ chơi nào dùng để dỗ hài tử cả, chỉ có thể tự mình dỗ. Vì muốn mau chóng dỗ dành hài tử nên Lam Khải Nhân mới vừa đi vừa dỗ, nhỏ giọng trấn an.

Vất vả lắm mới dỗ được Lam Cẩn, sau đó lại thả trở lại trên giường, tiếp theo là bế Lam Sâm dỗ dành. Nhưng Lam Sâm vốn là tương đối phân biệt được người, nhất thời sẽ không dễ dỗ dành, chờ đến lúc sắp dỗ được Lam Sâm thì Lam Cẩn lại khóc lần thứ hai, bởi vì bị bỏ mặc khá lâu, hơn nữa khung cảnh lại không quen thuộc cho nên bảo bảo sẽ thấy thiếu cảm giác an toàn, nhưng may mắn đó là lần này lại không có khóc lớn. Điều này làm cho Lam Khải Nhân lo lắng, vì sao đã dỗ nửa ngày trời mà hai đứa nhỏ vẫn luôn khóc, còn may là tiếng khóc nhỏ, hệt như kiểu thấp giọng khóc thút tha thút thít.

Lam Khải Nhân lo sợ đến lúc mình dỗ được Lam Sâm, sau đó đem thả trở lại trên giường, không đến một hồi lại bị Lam Cẩn lôi kéo khóc theo, nếu cứ như vậy thì sẽ không thể dứt được. 

Trong khi Lam Khải Nhân còn đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, xem xem nên làm cái gì bây giờ thì lại nhìn đến trên bàn, trước lúc bảo bảo tỉnh ngủ, ông đã phân phó môn sinh đem thực hạp tới đây. Lam Khải Nhân nghĩ nghĩ, nếu mình đã không dỗ được, vậy thì uy bọn nhỏ ăn cái gì đó, có lẽ sẽ không rảnh rỗi mà khóc thút thít nữa!

Nghĩ đến đây, Lam Khải Nhân liền đem Lam Sâm thả lại trên giường, dùng chăn bông dự phòng ngăn ở mép ngoài, tiếp đó là đi lấy sữa ở bên trong thực hạp. Lam Khải Nhân dùng cái muỗng múc một ít sữa, cực kỳ cẩn thận đưa vào trong miệng Lam Sâm.

Tiểu oa nhi ngửi được hương vị sữa thì từ từ há miệng ra, để cho Lam Khải Nhân uy sữa vào trong miệng.

Thấy oa oa vừa rồi còn đang nhỏ giọng khóc thút thít, hiện giờ đã ngừng khóc, Lam Khải Nhân cũng lập tức uy cho Lam Cẩn một ngụm.

Lăn lộn gần nửa canh giờ, hai oa oa rốt cuộc cũng không còn khóc nữa, bây giờ Lam Khải Nhân mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục uy sữa cho bọn nhỏ.

Toàn bộ sữa mà môn sinh đưa đến đều uy vào trong miệng hai oa oa, Lam Khải Nhân ở bên này vừa mới buông cái chén xuống liền nhìn thấy Lam Sâm ở bên kia thân thể run rẩy một chút. Ngay lúc ông còn đang chuẩn bị nhìn xem hài tử xảy ra chuyện gì, thì lại nhìn thấy bên đùi Lam Sâm có một vòng tròn vệt nước đang chậm rãi lan rộng ra bên ngoài. Nhìn đến vệt nước này, Lam Khải Nhân liền biết đó là cái gì, ông nghiến răng nghiến lợi.

Đứa nhỏ Lam Sâm này từ lúc sinh ra đã bắt đầu như vậy rồi, lần nào được mình ôm, nhóc con sẽ lại tưới lên trên người mình một vũng.

Mặc dù hôm nay không có đạp hỏng y phục trên người ông, nhưng mà cái giường lại không may mắn thoát khỏi. Nhưng oa oa còn nhỏ như vậy, vốn dĩ cũng không nhận thức được chuyện gì.

Lam Khải Nhân hiện tại chính là mắng không được, phạt lại càng không, cơn tức giận xông lên tận não luôn rồi, chỉ có thể mạnh mẽ nén cục tức xuống nuốt vào trong bụng.

Nếu như y phục của oa oa bị ướt, vậy khẳng định là phải giúp nhóc con đổi, bằng không lát nữa lại khóc.

Lam Khải Nhân vô cùng khoái chí, bởi vì ông vừa mới từ chỗ Lam Vong Cơ nói muốn lấy hai bộ y phục của oa oa, phòng ngừa chu đáo, không nghĩ tới thật sự phải dùng tới.

Lam Khải Nhân phân phó môn sinh đem tới một chậu nước, dùng linh lực làm ấm áp chút chút rồi mới cởi bỏ y phục của Lam Sâm, dùng khăn lông nhúng vào trong nước giúp nhóc con lau phía sau, xong rồi mới mặc y phục sạch sẽ vào một lần nữa.

Đổi xong y phục cho Lam Sâm, Lam Khải Nhân nhịn không được lại liếc nhìn Lam Cẩn bên kia một cái. Quả nhiên, ông vừa đổi y phục cho Lam Sâm, một oa oa khác cũng ở trên giường ông làm thêm một vũng. 

Lam Khải Nhân không khỏi lắc đầu, không còn cách nào, chỉ có thể dùng một loạt động tác vừa rồi lại làm một lần nữa ở trên người Lam Cẩn.

Hai oa oa cuối cùng cũng được tắm dọn sạch sẽ, vì giường đã bị ướt nên không thể đem hai oa oa đặt ở trên giường được nữa. Ông đột nhiên nhớ đến hình ảnh hôm qua nhìn thấy ở trên bãi cỏ, liền học theo đem áo choàng của mình trải lên trên sàn nhà, đem hai đứa nhỏ đặt ở trên tấm áo choàng. Sau đó mau chóng chạy đi thu dọn cái giường lộn xộn của mình một chút, cuối cùng là gọi môn sinh đến đem đệm trải giường mà mình vừa thay ra đưa cho hắn, để hắn đưa đến Thủy phòng giặt sạch.

TBC
——————

Tiểu Khảo: 📡

Hôm nay eo của thúc phụ vẫn còn tốt. 

Ngày mai gặp họa rồi =))

Hai oa oa đã bắt đầu vận động

Sẽ để cho Lam Khải Nhân lần lượt nếm trải từng cái một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro