Chương 16: Họa đến dồn dập (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#mưa gió đại tác họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập (3)

Hai người quỳ gối trên mặt tuyết, chỉ chốc lát, trời còn nổi lên gió tuyết, Ngụy Vô Tiện thật sự là nhịn không được, giọng nhỏ nhẹ mà dụ dỗ nói:

"Lam Trạm, trên lưng ngươi còn có vết thương, không thể quỳ như vậy, nếu không ngươi đi làm hòa với thúc phụ ngươi a. " 

"Vô sự, không cần" 

"Không phải, Lam Trạm, ngươi không cần phải như vậy, lúc trước ta đã cùng ngươi nói hết, những thứ này ta cũng đãi quen, không việc gì đâu" 

"Người của ta, lẽ ra nên che chở" 

Tuy nhiên Lam Vong Cơ nói lời này lại để cho Ngụy Vô Tiện rất cảm động, nhưng cũng làm cho hắn rất bất đắc dĩ, tính tình Lam Vong Cơ như này thật hết hy vọng, cùng Lam Khải Nhân thật đúng là có liều mạng, nhận định đồ vật liền tuyệt sẽ không sửa, xem ra chỉ có thể đổi lại phương hướng rồi. 

"Cái kia nếu không, ngươi theo ta đi thôi, chân trời góc biển chắc chắn sẽ có chúng ta đất dung thân. " 

Lam Vong Cơ quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn:

"Nếu như ngươi có thể buông bỏ được Lam gia, buông xuống được Vân Thâm Bất Tri Xứ, chúng ta đây liền ẩn cư, từ nay về sau một đời một thế một đôi người, không màng đến thế sự. " 

Lam Vong Cơ rất muốn đáp ứng Ngụy Vô Tiện, hơn nữa lập tức muốn đứng dậy cùng hắn đi, thế nhưng là y không thể, không phải không buông bỏ được Vân Thâm Bất Tri Xứ, hơn nữa hai người bọn họ không thể cứ như vậy rời đi, nếu như hiện tại rời đi, Ngụy Vô Tiện khẳng định sẽ gánh không ít bị bêu danh. 

Nếu như y quyết định cùng với Ngụy Vô Tiện kết làm đạo lữ, lại muốn nghĩ biện pháp lại để cho Ngụy Vô Tiện được người của Lam gia tán thành, quyết không thể bởi vì mình mà lại để cho Ngụy Vô Tiện chịu ủy khuất. 

Lam Vong Cơ một mực không có phản ứng, Ngụy Vô Tiện nội tâm không có rõ ngọn nguồn, nhỏ nhẹ nói:

"Lam Trạm, đi cùng ta, được không? " 

"Tốt, nhưng tuyệt không phải hiện tại" 

"Hiện tại không đi, khi nào thì đi, nhanh đi đừng quỳ, chúng ta bỏ trốn đi. " 

"Ngụy Anh, việc này phải giải quyết" 

Ngụy Vô Tiện thở dài, Lam Vong Cơ quật khởi đáp trả thật là lại để cho hắn vô kế khả thi, duy nhất có thể làm chỉ sợ sẽ là cùng hắn. 

Bốn canh giờ đi qua, giữa chính thất Lam Khải Nhân đi qua hai lần, đều là một phen quở trách, thế nhưng là Lam Vong Cơ cũng chỉ có nói một câu. 

"Cầu thúc phụ thành toàn" 

Nhìn Lam Vong Cơ một mực cố chấp, lại để cho Ngụy Vô Tiện có gan không nói ra được càng thêm đau lòng, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, chỉ cần là dính đến chuyện của hắn, Lam Vong Cơ sẽ đặc biệt tích cực. 

Bất luận là kiếp trước một câu kia "Cùng ta quay về Cô Tô", hay là bây giờ một câu "Cầu thúc phụ thành toàn", Lam Vong Cơ thậm chí nghĩ dùng năng lực lớn nhất để bảo vệ hắn, cố gắng lớn nhất bảo hộ hắn. 

Tại thời điểm, Lam Vong Cơ rốt cục không chịu nổi, cả người bất lực dựa vào trong ngực Ngụy Vô Tiện.

"Lam Trạm, ngươi như thế nào? " 

"Lam Trạm, ngươi như thế nào nóng như vậy, ngươi có phải hay không sốt rồi, Lam Trạm, ngươi đừng ngủ a...,mau tỉnh nói với ta. " 

Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Lam Khải Nhân nhanh chóng đi ra, trông thấy Lam Vong Cơ đã té xỉu ở trong ngực Ngụy Vô Tiện.

"Vong Cơ, đây là như thế nào? " 

"Lam tiên sinh, Lam Trạm đã té xỉu, ta có thể trước dẫn hắn quay về tĩnh thất không? " 

"Đi đi" 

Ngụy Vô Tiện đỡ lấy Lam Vong Cơ, hướng Lam Khải Nhân hành lễ, liền quay người rời đi. 

Lam Khải Nhân quay người đi vào phòng, bỗng nhiên một câu bay bổng rơi vào trong tai của hắn

"Tiên sinh không hoang nghênh, ta sẽ đi" 

Lam Khải Nhân muốn đi tìm chủ nhân của thanh âm lúc nãy, người đã rời đi, thế nhưng câu nói kia vẫn vờn quanh ghé vào lỗ tai hắn.

Ngụy Vô Tiện đem Lam Vong Cơ mang về tĩnh thất, lập tức gọi Tinh Lam tới để nàng nhìn xem Lam Trạm đến cùng là như thế nào? 

  "Tiểu sư nương, hắn đến cùng là như thế nào? " 

"Còn có thể như thế nào, bị thụ phong hàn, miệng vết thương nhiễm trùng, ta nói đầu các ngươi có phải hay không là bị nước vào, biết rõ trên lưng có tổn thương, còn dám ở trên mặt tuyết quỳ." 

"Đây không phải là không có biện pháp sao? Vậy nên làm cái gì bây giờ? " 

"Còn có thể làm sao, ngươi đi trước giúp hắn thay thuốc, ta đi cấp thuốc cho hắn, ngươi nói xem ta đây không phải thiếu nợ ngươi nhưng ngươi lại cứ cả ngày gây phiền toái cho ta. " 

"Không phải ngươi thiếu nợ ta, là ta thiếu nợ ngươi, nhanh đi sắc thuốc a" 

"Biết rồi, vậy ngươi xem chừng hắn, tay chân đừng có lại chỉnh ra cái gì lộn xộn. " 

"Hảo hảo hảo" 

Ngụy Vô Tiện giúp Lam Vong Cơ thay xong thuốc mới phát hiện tình trạng của y càng ngày càng không tốt, không chỉ có nóng lên toàn bộ thân thể còn bắt đầu phát run. Vì vậy liền đem y ôm vào trong ngực, cầm lấy tay của y bắt đầu vận chuyển linh lực. 

Lam Khải Nhân vất vả đè xuống sự giận dữ, thật sự không yên lòng, quyết định vẫn là đến tĩnh thất nhìn xem, thế nhưng là không nghĩ tới lại chứng kiến hai người ôm nhau ở cùng một chỗ, khó thở công tâm, thiếu chút nữa ngất đi. 

"Đã đến, đã đến, thuốc đã đến" 

Lam Khải Nhân còn chưa kịp phát giác, rõ ràng chứng kiến một cái tiểu cô nương bưng chén thuốc tiến đến, thẳng đến hai người bọn họ. 

"Các ngươi, còn thể thống gì" 

"Lam tiên sinh, hiện tại cứu Lam Trạm quan trọng hơn, đợi tí nữa ta đến chỗ ngươi nói rõ rõ ràng. " 

Thế nhưng là Lam Vong Cơ hàm răng vẫn khép chặt, Ngụy Vô Tiện cùng Tinh Lam sử dụng tất cả cách cũng không thể giúp y đem thuốc này nuốt xuống.

"Tiểu sư điệt, tiếp tục như vậy không phải cách hay, nếu không ngươi dùng miệng tới đút a! ! " 

"Có thể làm ư? " 

"Còn nước còn tát, ngươi đừng nói với ta là hai ngươi không có thân qua a..." 

"Vậy đi, hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn" 

Ngụy Vô Tiện cầm lấy chén, đem thuốc đều rót vào trong miệng mình, sau đó tiến lại bờ môi Lam Vong Cơ đem thuốc đút tới. 

Lam Vong Cơ uống xong thuốc, người có chút tốt hơn rồi, tối thiểu không có phát run, Ngụy Vô Tiện giúp hắn điều chỉnh tư thế nằm bỗng chốc ngừng lại, Tinh Lam vừa ra khỏi tĩnh thất, trước mặt lại một Lam Khải Nhân đi vào.

Từ lúc Tinh Lam đề nghị Ngụy Vô Tiện dùng miệng mớm thuốc, Lam Khải Nhân ra ngoài tĩnh thất, đi vào trong tiểu viện hứng một chút gió lạnh bằng không thì hắn thật sự nghĩ mình bởi vì tức giận mà ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro