Chương 162: Tiểu Lam nhị công tử khỏi bệnh, hai phụ tử tiêu tan hiềm khích...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C162- Tiểu Lam nhị công tử khỏi bệnh, hai phụ tử tiêu tan hiềm khích lúc trước

***

Sau khi Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện trở về phòng, Ngụy Vô Tiện đã đẩy Lam Sâm đến sát vách tường, mình ngủ ở giữa, còn Lam Vong Cơ thì ngủ ở bên ngoài.

Nhìn hành vi ấu trĩ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cũng không có ngăn cản, tránh cho sáng mai hài tử tỉnh dậy nhìn thấy mặt mình lại khóc, bèn cam chịu ôm Ngụy Vô Tiện ngủ.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ bị chính con trai mình làm cho đau lòng, cần được an ủi cho nên mới muốn ôm y ngủ. Còn về phần nhãi ranh Lam Sâm kia, nó nhìn thì vui rồi.

Giờ Mẹo ngày hôm sau, Lam Vong Cơ đúng giờ tỉnh dậy, Ngụy Vô Tiện cũng dậy theo. Suy cho cùng trong lòng vẫn bận tâm đến đứa nhỏ này, không thể nào ngủ an ổn được.

Chuyện đầu tiên sau khi hai người tỉnh dậy là kiểm tra thân thể Lam Sâm, phát hiện nhiệt độ cơ thể đã triệt để hạ xuống, cục đá trong lòng rốt cuộc cũng buông được.

"Lam Trạm, Duệ Nhi đã không còn sốt nữa, vậy có được coi như đã khỏe rồi không?"

"Theo lý là vậy, lát nữa mời Ôn cô nương đến xác nhận lại một lần."

"Được."

"Ngụy Anh, giờ vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm chút nữa, ta đi chuẩn bị bữa sáng."

"Không cần đâu! Duệ Nhi thì không biết, nhưng Dục Nhi chắc là sắp dậy rồi. Ta và ngươi cùng đến phòng bếp đem bữa sáng của hai đứa nó lại đây, để cho bọn nhỏ ăn trước đã."

"Cũng được."

Hai người mặc xong y phục liền cùng nhau đi phòng bếp, Lam Vong Cơ làm một ít thức ăn phụ đơn giản trước để Ngụy Vô Tiện mang cùng với sữa về, còn y thì đi chuẩn bị bữa sáng cho mình và Ngụy Vô Tiện.

Lúc Ngụy Vô Tiện trở lại phòng, Lam Cẩn đã thức dậy, an tĩnh ngồi ở trên giường không khóc không nháo, mà Lam Sâm thì vẫn chưa tỉnh. Ngụy Vô Tiện buông đồ trên tay xuống, đi tới mặc y phục cho bé, chuẩn bị cho bé ăn bữa sáng lại nhìn thấy Lam Cẩn giơ tay muốn ôm, Ngụy Vô Tiện bèn ôm bé ngồi ở trên ghế đút cho ăn.

Nhìn Lam Cẩn ngoan ngoãn dính ở trong lòng hắn ăn từng muỗng đồ ăn hắn đưa tới, Ngụy Vô Tiện có chút áy náy. Ngày hôm qua hắn và Lam Vong Cơ chỉ chú ý đến Lam Sâm, xác thật có hơi xem nhẹ Lam Cẩn. Hiện tại hài tử vẫn còn nhỏ, sẽ ở trên người mình tìm một chút cảm giác tồn tại. Nhưng Lam Cẩn lại lớn lên một chút, tính cách lại giống hệt Lam Vong Cơ, có chuyện gì cũng chỉ biết buồn ở trong lòng, như vậy Ngụy Vô Tiện thật sự sợ chính mình có đôi khi sẽ xem nhẹ bé. Việc này trước đó hắn cũng đã thảo luận với Lam Vong Cơ, nhất định phải đối xử với hai đứa như nhau, không được quá cưng chiều đứa này mà lạnh nhạt với đứa kia, không thể để cho trong lòng hai hài tử xuất hiện chênh lệch.

Khi Lam Vong Cơ mang theo bữa sáng đi vào còn dẫn theo hai người, là Ôn Tình và Giang Yếm Ly.

"Sư tỷ, Tình tỷ, sao hai người lại cùng Lam Trạm tới đây?"

"Ta tới bắt mạch cho Lam Sâm, nghe Hàm Quang Quân nói đã hạ sốt, có lẽ sẽ không có chuyện gì lớn."

Ôn Tình nói xong liền đi bắt mạch cho Lam Sâm, vốn dĩ đã định tối hôm qua sẽ đi, nhưng thấy tiểu hài tử vẫn không có hoàn toàn hạ sốt, trong lòng không yên tâm bèn ở lại.

"Lúc ta đến phòng bếp nhìn thấy Vong Cơ, chung quy vẫn không yên tâm, nên mới cùng đệ ấy cùng nhau tới đây."

"Ồ!"

Ngụy Vô Tiện đáp một tiếng, tâm tư đều đặt ở trên người Lam Sâm. Tay Ôn Tình mới vừa rời khỏi cánh tay nhỏ của Lam Sâm, Ngụy Vô Tiện lập tức hỏi:

"Tình tỷ, thế nào rồi? Nó không sao chứ?"

"Yên tâm đi! Tiểu gia hỏa không sao, sau này chú ý một chút là được."

Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve đầu Lam Cẩn ở trong ngực, nói:

"Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!"

Có lẽ là bị làm ồn đến, Lam Vong Cơ thấy Lam Sâm ở trên giường đã sắp tỉnh, lúc chuẩn bị đi bế bé lên lại có chút do dự. Sau đó lại ôm Lam Cẩn trong ngực Ngụy Vô Tiện đi, ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện đi ôm Lam Sâm.

Ngụy Vô Tiện thở dài bế hài tử lên, chọc chọc khuôn mặt bé, nói:

"Duệ Nhi à, lần này con bị bệnh, khiến cho phụ thân cùng cha con lo lắng muốn chết. Đặc biệt là phụ thân con, vì muốn tốt cho con nên mới ép con uống thuốc. Kết quả thì sao? Tiểu tử con thật không có lương tâm, vậy mà lại chán ghét y đến vậy, hại y đến bây giờ cũng không dám ôm con."

Nghe được mấy lời này của Ngụy Vô Tiện, Giang Yếm Ly tò mò hỏi:

"A Tiện, sao lại như vậy?"

"Hôm qua Duệ Nhi không chịu uống thuốc, Lam Trạm chỉ có thể ép nó uống. Kết quả nó hiện tại có chút sợ Lam Trạm."

"Không sao đâu, hai huynh đệ bọn nó từ nhỏ đã thích dính lấy Vong Cơ, qua hai ngày nữa sẽ quên thôi. Mà Vong Cơ cũng đừng để trong lòng."

"Làm sư tỷ lo lắng rồi, đệ không sao."

"Vậy thì tốt."

Lam Sâm đã tỉnh ngủ, Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị cho bé ăn thì nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn, bèn nói:

"Sớm như vậy đã tới đây, hai người chắc là cũng chưa ăn sáng? Cùng nhau ăn đi!"

Ôn Tình phất phất tay, nói: "Ta ăn rồi mới tới đây. Được rồi, nếu Lam Sâm không sao, vậy ta đi trước."

"Tình tỷ, cảm tạ!"

Nghe được câu cảm ơn của Ngụy Vô Tiện, thấy Lam Vong Cơ cũng chuẩn bị hành lễ với mình, đoán chừng cũng là nói cảm ơn, Ôn Tình bèn giành nói trước:

"Giữa chúng ta vẫn là đừng hết cảm ơn lại cảm ơn đi, chuyện nhỏ cũng chả tốn sức mấy. Lại nói tiếp, Lam Sâm là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ta cũng hy vọng nó khỏe mạnh. Ngụy Vô Tiện, ở đây đã không còn chuyện của ta, lát nữa ta sẽ cùng Ôn Ninh về Thải Y Trấn, ở đó vẫn còn người bệnh chờ ta!"

"Được rồi Tình tỷ, vậy ngươi đi thong thả, không tiễn."

"Ừ, đi đây."

Ôn Tình nói xong thì đi ngay, hiện tại nàng thật sự không muốn lại Liên Hoa Ổ thêm nữa. Thấy Ôn Tình đi, Giang Yếm Ly cũng đi rồi, nói là trở về cùng Kim Tử Hiên dùng bữa sáng, để cho hắn ăn cùng Vong Cơ. Nghe thế, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn quấy nhiễu. Chớp mắt một cái, trong phòng chỉ còn lại một nhà bốn người bọn họ.

Ngụy Vô Tiện thấy người đều đã đi rồi, bèn ngồi xuống cho Lam Sâm ăn. Lam Vong Cơ thấy vậy, nghĩ người nọ vẫn chưa ăn sáng, tự nhiên mà nói:

"Ngụy Anh, ngươi ăn sáng trước đi! Để ta đút cho con."

"Không cần đâu Lam Trạm, vẫn cứ để ta đút cho, ngươi ăn trước đi!"

Lam Vong Cơ vừa mới dứt lời cũng đã ý thức được hiện tại Lam Sâm cũng không nhất định sẽ nguyện ý để cho y đút ăn. Nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy thì có hơi bất đắc dĩ nói:

"Vậy ta chờ ngươi."

Ngụy Vô Tiện vô thức nói ra câu kia liền phát hiện không đúng, nhìn thấy trong ánh mắt Lam Vong Cơ có một tia mất mát. Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm, ta đói bụng rồi! Nếu không ngươi đút cho ta đi, chúng ta cùng nhau ăn."

Lam Vong Cơ đương nhiên là biết được dụng ý của Ngụy Vô Tiện, cũng không vạch trần mà sủng nịch nhìn Ngụy Vô Tiện nói:

"Được!"

Lam Vong Cơ buông Lam Cẩn ra trước, sau đó mở hộp đồ ăn ra, lần lượt lấy điểm tâm bên trong ra ngoài. Bưng chén cháo đút cho Ngụy Vô Tiện mấy muỗng, trong ánh mắt thúc giục của hắn, chính mình cũng ăn hai muỗng.

Tiếp đó Lam Vong Cơ cầm lấy một cái màn thầu mới vừa hấp xong, đưa tới bên miệng Ngụy Vô Tiện một miếng nhỏ, cũng đút cho Lam Cẩn ở bên cạnh một miếng nho nhỏ, cuối cùng mới nhét một miếng vào trong miệng mình.

Ngụy Vô Tiện ăn màn thầu, đút cho Lam Sâm ăn thức ăn phụ lại phát hiện tiểu gia hỏa kia cứ nhìn chằm chằm màn thầu trong tay Lam Vong Cơ. Vì vậy bèn nói:

"Lam Trạm, nếu không ngươi cũng đút cho Duệ Nhi một miếng đi! Ta thấy nó rất muốn ăn màn thầu của ngươi."

Lam Vong Cơ do dự một chút, nhưng vẫn làm theo lời Ngụy Vô Tiện. Xé một mẩu nhỏ đưa đến bên miệng Lam Sâm. Tiểu gia hỏa lập tức há miệng ăn vào, còn nhìn Lam Vong Cơ tươi cười thỏa mãn. Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì kích động nói:

"Lam Trạm, nó lại ăn đồ ăn ngươi cho, phụ tử không hận thù qua đêm, lời này quả thật không sai."

"Ừm." Lam Vong Cơ đáp lại một tiếng, khóe mắt cũng hiện lên một ít ý cười, lại đút cho Lam Sâm một miếng nữa.

"Lam Trạm, màn thầu ngươi hấp ăn ngon thật, ta cũng muốn ăn. A!"

Lam Vong Cơ cũng đút cho Ngụy Vô Tiện thêm một miếng.

Trong lúc một nhà bốn người ấm áp đang cùng nhau dùng điểm tâm, Lam Vong Cơ nhận được truyền âm của Lam Hi Thần, nói là Tinh Lam đã mang thai, bảo y cùng Ngụy Vô Tiện mau trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro