Chương 22: (H) Người có tình đều sẽ thành đôi (3)-Động Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Cho dù Ngụy Vô Tiện có muôn vàn không muốn, cũng là biết rõ cửa này của Lam Khải Nhân mình là nhất định phải đối mặt.

Hôm sau, Ngụy Vô Tiện xác nhận vết thương trên lưng của Lam Vong Cơ đã tốt được không sai biệt lắm, liền được y mang theo đi nhã phòng gặp Lam Khải Nhân, chẳng qua là không nghĩ tới Lam Hi Thần đã ở đó thậm chí giống như đang đợi bọn hắn.

Hai người đã chuẩn bị một cái lễ, trong phòng bốn người đều không nói ý định gì.

Ngụy Vô Tiện cảm giác bầu không khí giống như không hợp lắm, tiềm thức đem mình ngăn tại Lam Vong Cơ phía trước, hắn là thật sự sợ, vạn nhất Lam Khải Nhân sinh khí chưa có hết đâu? Sẽ hay không lại muốn phạt Lam Trạm a! ! !

Lúc này, Ngụy Vô Tiện ảo não, cảm thấy nên mang theo Lam Trạm trốn thật xa, dù gì cũng qua mấy ngày mới đến, tối thiểu các loại tổn thương trên lưng Lam Trạm triệt để lành hoàn toàn.

Nhìn xem Ngụy Vô Tiện giống như gà mái bảo hộ gà con, ngăn tại phía trước Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân không hiểu tức giận, mà Lam Hi Thần lại cười, lắc đầu nói "Vô Tiện, yên tâm đi, thúc phụ gọi hai người các ngươi đến không phải là vì phạt các ngươi. "

"Đó là tới làm cái gì? "

Lam Khải Nhân nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, chính mình bất quá mới nhìn liếc, người nọ đã bị Lam Vong Cơ kéo ra phía sau.

"Vong Cơ a...! Ngươi thật sự để cho thúc phụ rất thất vọng. "

"Vong Cơ có sai, nguyện ý bị phạt"

"Lam Trạm, ngươi người này là có cái tật xấu, như thế nào luôn như vậy với bề trên vội vàng lĩnh phạt, Lam tiên sinh, ta cùng Lam Trạm không quan hệ, muốn phạt liền phạt ta đi"

"Thúc phụ, Vong Cớ bên trên......"

Lam Khải Nhân phất tay áo đã cắt đứt Lam Hi Thần mà nói nói "Ba người các ngươi đi theo ta"

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới Lam Khải Nhân rõ ràng đem bọn họ dẫn tới từ đường Lam gia, trở ra liền lại để cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ quỳ xuống.

"Vong Cơ, thúc phụ hỏi lại ngươi một lần, ngươi xác định ư? "

"Thúc phụ, Vong Cơ ý đã quyết, cuộc đời này chỉ nhận một người là Ngụy Anh. "

"Ta cuộc đời này cũng chỉ yêu Lam Trạm."

"Vậy được, đã như vậy, các ngươi liền tại đây chấp hành ba khấu chín bái, kết làm đạo lữ! "

Vài ngày như vậy Lam Khải Nhân cũng nghĩ rất nhiều, cho dù là muôn vàn không muốn cũng không có biện pháp. Mình là nhìn bọn này tiểu bối lớn lên, chuyện cũ đủ loại, kỳ thật ai cũng trải qua không dễ dàng, chính mình cần gì phải lại làm cho bọn hắn ngột ngạt.

Hơn nữa ngày đó tại tĩnh thất chứng kiến Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người, đoán chừng đã sớm có phu thê chi thực, đã không thể thay đổi sự thật, vậy liền đem trình tự phải làm mà theo, không thể cứ như vậy để bọn hắn xằng bậy.

Không chỉ có Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Lam Hi Thần đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thúc phụ không chỉ là nhượng bộ, đây là triệt để thừa nhận Ngụy Vô Tiện là đạo lữ của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện trong nội tâm cảm giác đảo lộn, cảm thấy như vậy không chân thực, cái này Lam Khải Nhân không phải là bị đoạt xá đi à nha.

Không nghĩ tới trước hết kịp phản ứng chính là Lam Vong Cơ, đã bái bái Lam Khải Nhân nói "Cám ơn thúc phụ thành toàn"

Ngụy Vô Tiện cũng kịp phản ứng, vội vàng đi theo nói "Cám ơn thúc phụ thành toàn"

"Ngươi là ai....... Đã thành, tranh thủ thời gian bái a! "

Lam Khải Nhân nghe được Ngụy Vô Tiện gọi thúc phụ, tiềm thức vẫn là kháng cự, ai bảo hắn đem môn sinh xuất sắc nhất của mình thành toàn cho, sau kịp phản ứng, đổi giọng cũng là hợp tình lý, liền không nói gì nữa.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người tại Lam Hi Thần chỉ đạo hạ, tại Lam gia từ đường đã tiến hành ba khấu chín bái, sau đó Lam Hi Thần ở phía sau từ đường lấy gia phả đem ra, Lam Khải Nhân lặng yên phía sau cố chịu để cho Lam Vong Cơ đem danh tự Ngụy Vô Tiện ghi bên cạnh danh tự hắn.

"Lam Trạm"

Ngụy Vô Tiện tại thời điểm Lam Vong Cơ cuối cùng viết xong, thật sự nhịn không được, một đầu lao vào Lam Trạm trong ngực.

Ngụy Vô Tiện cảm giác mình giống như đang nằm mơ, không, phải nói đến nằm mơ hắn cũng chưa từng yêu cầu xa vời qua giờ khắc này, tên của mình rõ ràng xuất hiện ở trên gia phả Lam gia, lại còn là tại bên cạnh danh tự Lam Trạm.

Hắn chỉ cầu có thể ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, có thể một mực ở bên người Lam Trạm, hắn đã thấy quá đủ.

Hơn nữa, ở kiếp này hắn cũng không dám cầu quá nhiều, sợ chính mình cầu càng nhiều thì mất đi càng nhiều, kết quả là cái gì cũng không có.

Ở kiếp trước hắn chính là cầu nhiều lắm, khẩn cầu Liên Hoa ổ tất cả yên ổn, kết quả bị Ôn thị diệt; khẩn cầu Giang Trừng cùng sư tỷ bình an, thật vui vẻ, kết quả sư tỷ đã chết, Giang Trừng kim đan không còn; khẩn cầu có thể che chở nhất mạch Ôn Tình, kết quả Ôn Tình bị nghiền xương thành tro, Ôn gia tu sĩ tại bãi tha ma bị vây tiêu diệt.

Thanh âm của Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện đang trong suy nghĩ kéo trở về "Ngụy Anh, ta ở."

"Ừ, ngươi sẽ một mực ở, ta cũng một mực ở, hai chúng ta cũng không phân tách biệt. "

"Vẫn luôn tại, không xa rời nhau"

Lam Vong Cơ tăng lực tay ôm Ngụy Vô Tiện chặt hơn nữa, con mắt cũng biến đỏ lên.

Lam Hi Thần lẳng lặng nhìn xem hai người ở bên nhau, rất vui mừng. Trên đời chuyện tốt đẹp nhất, không ai qua được việc ngươi thích người mà người đó vừa vặn cũng thích ngươi, hai cái đệ đệ hắn rốt cục là hữu tình người sẽ thành thân thuộc.

Lam Khải Nhân nhìn xem cũng không nói gì, trực tiếp đi ra từ đường, mắt không nhìn.

Sau đó, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện về tới tĩnh thất, hai người cũng không nói gì, lại lần nữa ở cùng một chỗ ôm lấy nhau, nghe tiếng tim đối phương đập cũng cảm giác được khí tức đối phương trong nội tâm như là rốt cục bị lấp đầy, một loại cảm giác an tâm chưa từng có qua, cùng cảm giác an toàn đập vào mặt.

Không biết đã qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện rốt cục phá vỡ bình tĩnh, ở trong ngực Lam Vong Cơ buồn bực lên tiếng:

"Lam Trạm, ta rốt cục đã trở thành đạo lữ của ngươi. "

"Ừ"

"Thật tốt, Hàm Quang Quân có thể chạy không thoát, triệt để trở thành người của Di Lăng Lão Tổ a."

"Chưa từng nghĩ chạy"

"Hì hì, muốn chạy ngươi cũng chạy không thoát, bởi vì ta sẽ một mực dính lấy ngươi."

"Ngụy Anh, lòng ta vui mừng ngươi"

Ngụy Vô Tiện nghe được câu này, có chút nước mắt sụp đổ, tuy nhiên lúc trước hắn đã từng nghe qua Lam Trạm đối Lam Khải Nhân nói qua tâm vui mừng chính mình, nhưng lại là lần đầu tiên như vậy nghiêm túc đối với hắn nói.

Ngụy Vô Tiện không nói gì thêm, mà là phối hợp đi lên hôn đôi môi Lam Vong Cơ, lúc này im ắng, một cái hôn ôn nhu mới là câu trả lời tốt nhất.

Thế nhưng là hai người bốn cánh môi vừa chạm vào đụng phải cùng một chỗ, liền lập tức lâm vào trong hôn sâu vô cùng.

"Lam Trạm, chúng ta động phòng hoa chúc a"

"Được"

Lam Vong Cơ một bên hôn môi, một bên trừ bỏ y phục hai người, một đôi tay tỉ mỉ mà vuốt ve mỗi tấc da Ngụy Vô Tiện, đồng thời cũng như là đánh dấu chủ quyền giống nhau tại các nơi lưu lại ký hiệu thuộc về mình.
-------nguyên văn của tác giả--------

Thấy Ngụy Vô Tiện lại chuẩn bị hồ ngôn loạn ngữ, Lam Vong Cơ nhanh chóng áp môi mình lên ngăn chặn cái miệng của Ngụy Vô Tiện. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hôn đến khi Ngụy Vô Tiện thở không ra hơi Lam Vong Cơ mới tách ra cũng không quên cắn lên môi dưới của hắn một ngụm Ngụy Vô Tiện bấu chặt lấy vai của Lam Vong Cơ đến khi y ngừng cắn mới thả tay ra làm vẻ mặt ủy khuất nói:

" A . . .Lam Trạm . . .sao ngươi lại thích cắn người như vậy a? " Lam Vong Cơ trầm mặt không nói gì. Ngụy Vô Tiện ôm lấy vai y , xoay người đè y dưới thân mình:

"Để ta thương ngươi..." nói rồi cúi xuống hôn hôn liếm liếm lên môi Lam Vong Cơ như muốn như không mà lướt nhẹ qua.

Lam Vong Cơ lập tức đem Ngụy Vô Tiện trở lại dưới thân ở chỗ xương quai xanh của hắn mà lưu lại một dấu ngân.

Lam Vong Cơ hôn hôn một đường từ trên xuống dưới, tại cặp đùi trắng nõn như tuyết mềm như bông lại cắn một cái.

Y đè hai chân hắn ra đưa tay tìm đến điểm màu hồng nhạt, hai chân bị dang rộng phía dưới là một màn xuân sắc, có một chỗ hơi mở ra. Lam Vong Cơ lấy một ngón tay thon dài nhấn nhẹ vào điểm màu hồng nhạt ấy:

" A . . . "

Ngụy Vô Tiện rên khẽ một tiếng, mồ hôi sớm đã chảy ra ướt nhẹp.

"Rất đau.." Lam Vong Cơ dừng động tác ôn nhu hỏi hắn.

Ngụy Vô Tiện vặn vẹo eo:

"Không đau....chúng ta tiếp tục."

Lam Vong Cơ lại cho thêm một ngón tay vào bên trong luật động, vuốt vuốt cào cào cọ xát bên trong vài vòng, dịch thủy ở bên trong ồ ạt chảy ra, đến khi ngón tay thứ ba đi vào thì không còn đau nữa mà thuận tiện ra vào. Phân thân của Lam Vong Cơ đã cương cứng đứng lên, y cảm thấy cái miệng nhỏ đã co giãn ra lập tức rút ba ngón tay ở trong hậu huyệt ra ngoài. Trực tiếp đem phân thân của mình tiến thẳng vào sâu bên trong Ngụy Vô Tiện, động tác của y vừa thô bạo vừa nhịp nhàng làm cho Ngụy Vô Tiện muốn phát điên. Phân thân vừa thô vừa nóng đâm vào rút ra liên tục không để cho Ngụy Vô Tiện kịp hít một ngụm khí. Thời điểm phân thân y cọ xát ngay điểm mẫn cảm, Nguy Vô Tiện rên rỉ lớn hơn, miệng không ngừng gọi cái gì mà Lam Trạm, nhị ca ca, phu quân,.....Mỗi lần nghe hắn gọi một tiếng Lam Vong Cơ sẽ càng thúc mạnh vào điểm mẫn cảm kia khiến cho hắn sướng đến tột cùng, muốn bỏ chạy nhưng lại càng muốn nhiều hơn.

Hậu huyệt Ngụy Vô Tiện đã nuốt cả phân thân của Lam Vong Cơ vào trong, lúc thả lỏng lúc lại siết chặt.

Bị cọ xát điểm màu hồng nhạt kia đã chuyển màu đỏ thẫm thoáng có chút tím. Lam Vong Cơ đem hai chân Ngụy Vô Tiện gác lên vai mình tiếp tục thúc vào điểm chết đó. Trong tĩnh thất, tiếng rên rỉ, tiếng nước nhóp nhép làm người ta nghe đến đỏ mặt tía tai.

Bên trong hậu huyệt ấm áp, mềm mại lại trơn trượt, Lam Vong Cơ tăng thêm lực đạo, hướng đến sâu bên trong Nguỵ Vô Tiện mà đâm vào làm cho đầu óc Ngụy Vô Tiện điên cuồng:

" Nhị ca ca , chậm . . . chậm lại . . .một chút. . .a.." Ngụy Vô Tiện rên rỉ, bàn tay bấu càng chặt cào trên lưng Lam Vong Cơ để lại một bàn tay đỏ rực như muốn bật máu. Chăn đã bị hai người đạp bay đi đâu, trên giường ướt nhẹp cả, không biết là mồ hôi của Nguỵ Vô Tiện hay do dịch thủy bên trong chảy ra.

"Lam Trạm.....dừng...dừng lại a. . . . . ta không chịu nổi."

Ngụy Vô Tiện ở bên tai Lam Vong Cơ mà cầu xin, hơi nóng trong miệng phả vào tai y vô cùng gợi tình, như cố ý mà mời gọi.

Lam Vong Cơ lại ép hắn xuống giường ở trên môi hôn thật sâu. Dời xuống cắn thêm vài dấu răng trên cổ Nguỵ Vô Tiện. Mỗi lần môi y lướt qua lại làm Nguỵ Vô Tiện sướng run cả người, hai tay mềm nhũn vô lực không thể nào ôm lấy cơ thể y. Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào Ngụy Vô Tiện rồi liếm nhẹ vào hai điểm đang đỏ ửng đứng thẳng trên ngực hắn. Ngụy Vô Tiện đang chìm trong khoái cảm, bỗng bị Lam Vong Cơ tấn công bất ngờ không kịp phản ứng mà giật mình.

Phía dưới Lam Vong Cơ luật động đều đều, y bất chợt thúc mạnh vào điểm mẫn cảm kia, một dòng tinh dịch bắn vào sâu bên trong hắn. Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng thở hổn hển cả người vô lực xụi lơ, mềm oặt nằm trong ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vuốt tóc trên mặt Nguỵ Vô Tiện vén qua một bên, ôn nhu hôn lên trán hắn. Nguỵ Vô Tiện hai tay ôm Lam Vong Cơ kéo y ôm càng chặt, hít một hơi ổn định lại nói vào tai y:

" Lam Trạm , ta yêu ngươi."

----------------------------🌟 🌟 🌟
Đoạn H in nghiêng là tuii viết nha, thấy mấy đạo hữu ăn chay riết thương ghê ^^
Bản gốc tui chưa có đọc hết nên quyết định thêm H ở đoạn động phòng cho hợp lí. Tác giả chắc là viết thanh thủy văn. =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro