Dạo chơi Thải Y trấn - Thiên tử tiếu chia ngươi một vò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Chuẩn bị đón năm mới, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại bắt đầu bận rộn. Thậm chí Lam Vong Cơ có đôi khi cũng đi sớm về trễ, giao nhiệm vụ gian khổ chăm sóc hai tiểu hài tử lên đầu Ngụy Vô Tiện. 

Nhưng hai hài tử này không hổ là trời sinh tiên thai, đặc biệt ngoan. 

Đặc biệt là Lam Cẩn, nhiều lúc chỉ yên tĩnh nằm ở trên giường, đôi mắt nhỏ chuyển động dò xét tất cả xung quanh.

Mà Lam Sâm mặc dù có chút dính người nhưng bình thường nếu muốn uống sữa hoặc là phải thay đổi y phục mới khóc thoáng một lần. Những lúc khác chỉ cần đừng để cho hắn đứng một chỗ quá lâu hắn cũng có thể tự mình chơi. 

Cho nên Ngụy Vô Tiện đã ôm hài tử mỗi ngày,  khi hắn ở bên thư án nghiên cứu phù chú, ghi ghi họa tranh sẽ để cho hai hài tử tự chơi ở trên giường nhỏ, thỉnh thoảng sẽ để ý bọn hắn một chút. 

Hắn có khi sẽ ở bên giường trêu chọc tiểu hài tử; có khi sẽ ôm tiểu hài tử ở trong tĩnh thất chơi đùa hoặc là ôm đến hậu sơn xem thỏ. 

Vài ngày trước năm mới, Lam Vong Cơ xử lý xong sự vụ sớm liền chạy về tĩnh thất làm cơm tối cho Ngụy Vô Tiện. 

"Lam Trạm, ngươi hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?" 

"Hôm nay, công vụ không nhiều lắm" 

Từ khi cùng Ngụy Vô Tiện ở cùng nhau, Lam Vong Cơ phát hiện rằng muốn ăn mà không nói chuyện là không thể nào, 

Người nọ thường xuyên ăn một miếng cơm rau còn phải nói chuyện với mình, mà y cũng không thể cả một bữa cơm đều không để ý đến hắn, chỉ có thể ăn vào một chút rồi lại nói tiếp. 

Lam Vong Cơ nhớ tới hình ảnh khi vừa mới trở về tĩnh thất. Ngụy Vô Tiện ghé vào bên cạnh giường nhỏ trêu chọc hai đứa con trai. 

Thời gian gần đây y bề bộn công vụ, Ngụy Vô Tiện cơ bản đều là vây quanh hài tử, vì vậy y nói:

"Ngụy Anh, đợi lát nữa chúng ta đi Thải Y trấn dạo chơi một chút." 

"Được nha, Lam Trạm, ta đã sớm muốn cùng ngươi nói, hôm nay là ngày cuối năm, Thải Y trấn khẳng định là vô cùng náo nhiệt." 

"Vì sao không nói sớm với ta" 

"Đây không phải vì ngươi bận rộn ư, không sao, Lam Trạm, chúng ta ăn cơm xong rồi đi." 

"Ừm" 

"Vậy….Lam Trạm, có muốn dẫn nhi tử cùng đi không?" 

"Không mang theo, nhiều người dễ loạn." 

"Cũng đúng, hài tử còn quá nhỏ, người lại đông khó tránh khỏi đụng phải, vậy đợi bọn hắn lớn hơn một chút sẽ dẫn đi ra ngoài chơi." 

"Ừm" 

Thật ra, có Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở đó hài tử làm sao có thể bị đụng phải. Nhưng mà trong lòng Hàm Quang Quân nghĩ chính là muốn mang Ngụy Anh đi ra ngoài một chút, để cho người nọ thư giãn một tí. 

Vì vậy, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đem hai tiểu hài tử dỗ ngủ, sau đó đặt bọn hắn lên trên giường nhỏ được dán một cái phù, hạ cấm chế xung quanh tĩnh thất, cũng truyền âm cho Tư Truy muốn hắn thỉnh thoảng đi nhìn hai đứa nhỏ một chút rồi hai người mới ngự kiếm rời đi. 

Hai người vô cùng yên tâm vì trên người hài tử có phù chú, chỉ cần hài tử vừa khóc Ngụy Vô Tiện bên này có thể biết rõ.

Mà cái giường kia thật sự xem như một cái vòng bảo hộ. Ít nhất là đám môn sinh đệ tử bình thường đều không giải được. 

Đương nhiên còn một điều nữa, chính là chỉ cần hai người quay về trước giờ giới nghiêm thì hai tiểu hài tử vẫn sẽ trong trạng thái ngủ say. 

Ngày đó hồ đồ cả một buổi chiều, Ngụy Vô Tiện ngủ say đến buổi tối hôm đó, vốn cho là mình sẽ ngủ đến tận ngày hôm sau, không nghĩ tới hơn hai tháng qua đã thành thói quen, nghe thấy tiếng hài tử khóc vẫn là tỉnh. 

Thế nhưng hắn thật sự không có tinh lực mà xuống giường, hắn dùng chăn,mền che đầu tiếp tục ngủ bù, dù sao Hàm Quang Quân nhất định có thể chiếu cố tốt. 

Nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, Ngụy Vô Tiện cùng với Lam Vong Cơ đã thương lượng xem xem có cách nào điều chỉnh thời gian cho hai hài tử ăn sữa hay không. Ít nhất để cho bọn hắn không uống sữa đêm. 

Cho dù biết rõ như vậy có chút không đúng nhưng Lam Vong Cơ vẫn là bắt tay vào điều chỉnh thời gian cho hài tử ăn sữa mẹ. Dù sao, nghe lời lão bà nói sẽ có thịt ăn. 

Trải qua gần nửa tháng cố gắng, hai vị Lam công tử đã ngừng ăn sữa vào buổi tối.

Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bình thường đều sẽ cho ăn sữa trước nửa canh giờ vào buổi tối, tiếp theo là khoảng nửa canh giờ sau giờ giới nghiêm, sau đó chính là sáng sớm ngày thứ hai vào giờ Mẹo một bữa. 

Bằng cách như vậy, dù sao giường nhỏ vẫn luôn ở sau tấm bình phong, chỉ cần ở dưới giường nhỏ vẫy tay hạ cấm chế, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện liền có thể không kiêng nể mà hồ thiên hồ địa*. 

*胡天胡地:/hồ thiên hồ địa/: nôm na là chơi tới bến =)))

Ngụy Vô Tiện vội vàng đến Thải Y trấn giống như một con ngựa hoang, trên đường đi đều chạy tán loạn, đương nhiên bàn tay vẫn một mực lôi kéo Lam Vong Cơ. 

"Lam Trạm, thì ra Thải Y trấn cũng có lúc náo nhiệt như vậy." 

"Ừm"

"Lam Trạm, sớm biết sẽ đi Thải Y trấn, ngươi vừa rồi cũng không cần phải làm cơm, chúng ta đến ăn mấy thứ quà vặt này một lần cũng đã no đủ." 

"Không sao, lần sau lại đi." 

"Đúng nha, lần sau dẫn theo nhi tử cùng đi, để cho bọn hắn xem náo nhiệt." 

"Ừm" 

"Lam Trạm, ngươi xem một chút, có nhiều thứ thật thú vị, chúng ta chọn ít đồ chơi cho hai tiểu gia hỏa đi!" 

"Được" 

Lam Vong Cơ đi theo sau lưng hắn, bị hắn lôi kéo đi lên phía trước, nhìn thấy người nọ chơi đùa vui vẻ như là thiếu niên, nụ cười trên mặt là từ trong nội tâm bật cười.

Tảng đá đè nặng trong lòng Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng buông xuống, nút thắt trong lòng triệt để được khai mở. 

Hai người đi dạo hết Thải Y trấn một lần, sống phóng túng một phen, sau đó mới ngự kiếm quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Thế nhưng vừa đến sơn khẩu của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện lại để cho Lam Vong Cơ đi vào trước, còn mình mang theo hai hũ thiên tử tiếu. 

Lưu lại cho Lam Vong Cơ một câu 'ngươi đoán thử coi ta đi đâu' rồi mới đi. 

Lam Vong Cơ lắc đầu rồi đi đến mai hiên trên bức tường, nơi mà lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau đứng chờ hắn.

Quả nhiên, không lâu sau, liền thấy người nọ leo tường đi vào. 

Lam Vong Cơ ngước lên nhìn Ngụy Vô Tiện và mỉm cười, hắn cầm trong tay vò thiên tử tiếu đưa tới trước mặt y nói:

"Thiên tử tiếu! Chia cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta có được hay không?" 

"Không được" 

"A...! Lam Trạm, ngươi không phải lại muốn phạt ta đấy chứ!" 

Lam Vong Cơ đi qua ôm lấy eo của Ngụy Vô Tiện nói:

"Không phạt, thiên tử tiếu không cần chia cho ta, đều là của ngươi." 

"Ha ha ha, xong rồi, xong rồi, Hàm Quang Quân thật sự đã bị ta làm hư." 

"Sẽ không, ngươi rất tốt." 

"Lam Trạm à..... Lam Trạm, ngươi sao lại không phối hợp một chút?" 

"Phối hợp thế nào?" 

"Chính là, ngươi vô tình nhìn thấy ta, trước tiên là nói: người ban đêm trở về quá giờ Mẹo sẽ không được đi vào, sau đó nói Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, cuối cùng nói phạt ta,  dựa theo lúc trước chơi mới vui." 

"Ta không nỡ bỏ." 

"Lam Trạm, ngươi lại trêu chọc ta." 

"Không có, ăn ngay nói thật." 

"Được được được, thật sự là thua ngươi rồi, Hàm Quang Quân, đã qua giờ giới nghiêm, không sai biệt lắm thì nhi tử nhà ngươi sắp tỉnh dậy rồi, chúng ta tranh thủ thời gian quay về tĩnh thất." 

  "Ừm."

===============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro