Đêm động phòng hoa chúc mỹ mãn lương duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bước vào tĩnh thất. Sau khi hai người đóng cửa lại, cảm giác như ồn ào náo động đều bị nhốt ở bên ngoài. 

Tĩnh thất trước sau như một vẫn yên tĩnh, bất đồng chính là bên trong tràn đầy hoan hỉ. 

Ngụy Vô Tiện chậm rãi tiến vào. Tĩnh thất đỏ tươi như vậy hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, đặc biệt là nhìn thấy ở phía trước đã nhiều hơn một cái bàn. 

Trên mặt bàn được bày một cặp nến đỏ, điều này làm cho Ngụy Vô Tiện nghĩ tới cảnh động phòng hoa chúc.

Chính giữa cái bàn có hai chén rượu nhỏ, không cần hỏi khẳng định chính là rượu hợp cẩn của hắn cùng Lam Trạm. 

Vài ngày chưa trở về tĩnh thất, ngay lúc Ngụy Vô Tiện còn đang ngắm nhìn từng nơi, từng ngóc ngách đã thay đổi trong tĩnh thất thì lại bị người kia từ phía sau ôm thật chặt. 

"Ngụy Anh, ta nhớ ngươi." 

Lam Vong Cơ tựa đầu lên bả vai Ngụy Vô Tiện, ghé vào lỗ tai hắn nói.

Nhiều ngày không gặp Ngụy Vô Tiện. Cả ngày hôm nay, điều mà Lam Vong Cơ muốn nói cùng Ngụy Vô Tiện nhất chính là một câu 'ta nhớ ngươi' này.

Ngụy Vô Tiện trở tay sờ lên đầu Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, ta cũng rất nhớ ngươi, đặc biệt nhớ. Mấy ngày không có ngươi ở bên, ta đã không buồn ăn cơm hay uống trà. Nếu không phải là ngươi ngăn cản, ta đã sớm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm ngươi." 

Ngụy Vô Tiện nói xong cũng thuận tiện xoay người lại ôm cổ Lam Vong Cơ, nói tiếp:

"Lam Trạm, chúng ta về sau đừng tách ra nữa, ta phát hiện ta đã không thể rời xa ngươi được." 

"Sẽ không." 

"Ah..?! ! !" 

Ngụy Vô Tiện cho là mình đã hiểu rất rõ Lam Vong Cơ, nhưng đôi khi vẫn sẽ xuất hiện ngoại lệ. Ví dụ như hiện tại, có đôi khi hắn thật sự không theo kịp não của Lam Vong Cơ.

"Chúng ta sẽ không bao giờ...tách ra nữa, ta hứa." 

"Được nha, lời hứa của Hàm Quang Quân đáng giá ngàn vàng. Nếu như đã nói không xa rời nhau khẳng định sẽ không, hơn nữa cả đời cũng sẽ không" 

"Ừm" 

"Lam Nhị ca ca, chúng ta thật sự đã thành thân. Qua hôm nay, về sau tất cả mọi người đều biết Di Lăng lão tổ là người của Hàm Quang Quân, ha ha." 

Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói như vậy khóe miệng không khỏi nhếch lên một dáng tươi cười, y tăng thêm lực đạo ôm chặt Ngụy Vô Tiện.

"Ừm, của ta." 

Ngụy Vô Tiện phát hiện mỗi lần nhìn thấy Lam Vong Cơ cười hắn đều nhìn đến thất thần, hắn cười đến không ngậm được miệng, nói:

"Lam Trạm, ngươi cười lên thật sự rất đẹp. Làm sao bây giờ? Ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi." 

"Vẫn luôn ưa thích." (ý Nhị ca ca là 'phải luôn luôn ưa thích mới đúng chứ không phải là lúc cười mới thích')

Lam Vong Cơ nói xong liền tìm đến đôi môi Ngụy Vô Tiện mà hôn xuống, môi răng gắn bó, khó bỏ khó phân. 

Tuy vậy, Ngụy Vô Tiện đã đẩy Lam Vong Cơ ra. 

Lam Vong Cơ nhìn người trong ngực, y mang một chút ủy khuất mà gọi: "Ngụy Anh?" 

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ như vậy, trong đầu nhất thời nảy sinh muốn trêu chọc y, hắn tùy ý để cho Lam Vong Cơ ôm.

Hắn đặt một tay ở trên ngực Lam Vong Cơ, tay còn lại chỉ dùng một ngón tay ở trên ngực y lượn vòng vòng, cười nói:

"Nhị ca ca, đây chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, có phải là còn có một chút chuyện chưa có làm hay không?" 

Lam Vong Cơ bắt lấy ngón tay của Ngụy Vô Tiện đang ở trên người mình châm lửa, một tay đem người nọ bế lên đi về phía nội thất.

Trong lòng y suy nghĩ 'đương nhiên là có chuyện chưa làm, chúng ta còn chưa có mỗi ngày đâu.'

Lam Vong Cơ đem người nhẹ nhàng đặt ở trên giường, bắt đầu chậm rãi cởi bỏ hôn phục phiền phức ở trên người của người nọ. 

Đang chuẩn bị cởi bỏ áo trong lại bị Ngụy Vô Tiện bắt lấy tay, ngăn cản y làm động tác kế tiếp. 

"Ngụy Anh!?" 

Liên tiếp bị Ngụy Vô Tiện làm gián đoạn, Lam Vong Cơ rõ ràng đã có chút bất mãn. 

Ngụy Vô Tiện cảm giác mình dường như đã làm Lam Vong Cơ phát bực, vì vậy hắn cũng không vòng vo, làm khó nữa mà nói:

"Lam Trạm, chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn đâu." 

Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy, hai mắt lập tức nhìn hai chén rượu ở bên ngoài. Hai bên tai cũng lập tức đỏ bừng, như thế nào chỉ cần đối mặt với Ngụy Anh, định lực của y lại trở nên nhao nhao, gợn sóng như vậy. 

Ngụy Vô Tiện biết rõ Nhị ca ca nhà hắn lại thẹn thùng, hắn đẩy tay Lam Vong Cơ nói: 

"Lam Trạm, ngươi đi lấy rượu hợp cẩn tới đây, chúng ta cùng uống." 

"Ừm" 

Đợi Lam Vong Cơ đem hai chén rượu lấy tới, Ngụy Vô Tiện hết lần này đến lần khác xác nhận chén kia của Lam Vong Cơ là trà sau đó mới cùng Lam Vong Cơ hai tay bắt chéo uống hết chén rượu hợp cẩn, chén rượu giao bôi này.

Từ nay về sau hợp thành một thể, vĩnh viễn không chia lìa, đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn. 

Sau khi Lam Vong Cơ đem chén cất kỹ đã lập tức trở về dùng một cánh tay khóa chặt eo lưng Ngụy Vô Tiện. 

Ngụy Vô Tiện nhìn bàn tay đang dần dần siết chặt eo lưng liền cười cười, cũng ôm chặt lấy Lam Vong Cơ. 

Hai cỗ thân thể dính nhau chặt chẽ, khí tức quấn giao, thân mật không thể phân rời, cả hai đều có thể nghe được nhịp đập của đối phương.

Ngụy Vô Tiện phát hiện Lam Vong Cơ cũng không có tiến thêm một bước, nghĩ đến khả năng là vừa rồi đã đùa quá phận.

Vì vậy hắn đã tự mình chủ động ngẩng đầu, dựa vào thói quen tìm đôi môi hơi mỏng của Lam Vong Cơ hôn xuống. 

Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia mỉm cười, đem nụ hôn này hôn thật sâu, đem toàn bộ khoang miệng của Ngụy Vô Tiện bắt đầu công thành đoạt đất, dẫn dụ cái lưỡi mềm mại của Ngụy Vô Tiện cùng y nhảy múa. 

Ngụy Vô Tiện cố hết sức phối hợp với Lam Vong Cơ. Khi bàn tay y va chạm vào chỗ mẫn cảm bên hông, Ngụy Vô Tiện cảm thấy như có một dòng điện dọc theo xương sống chạy tán loạn trong thân thể hắn, toàn thân đều tê tê dại dại, cả người như nhũn ra. Bây giờ thân thể đều treo ở trên người Lam Vong Cơ. 

Bởi vì là đêm động phòng hoa chúc, Lam Vong Cơ rất muốn cho Ngụy Vô Tiện một ký ức tốt đẹp. Thời cơ tốt nhất chính là lúc giao hợp nhưng y tuyệt đối sẽ không sốt ruột, từng bước một từ từ đến, Ngụy Vô Tiện tức thì thở hổn hển tiếp nhận Lam Vong Cơ. 

Sau khi tiền hí* làm đủ, Lam Vong Cơ mới từ từ đem mình dung nhập vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, cảm thụ thân thể và linh hồn đang cùng Ngụy Vô Tiện từng phần từng phần mà hợp làm một thể. 
*tiền hí: là màn dạo đầu nha bà coan =))

Trong tĩnh thất đêm xuân trướng ấm, hai người kiêm điệp tình thâm, một vũng xuân thủy cùng nhau chìm sâu bên trong, không biết bao nhiêu lần phập phồng phập phồng. Đến khi tĩnh thất một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh lúc trước, tia nắng ban mai đã từ từ kéo xuống màn che.

TBC.

Đừng hỏi vì sao k thấy H, bởi vì tác giả k viết. Tác giả muốn chúng ta tự tưởng tượng =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro