Hài tử là mạng của ta, 1 đứa cũng không thể thiếu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện từ từ tỉnh lại, nhìn thấy một đám người trong phòng đều đang nhìn mình liền giật mình một cái, đem thân thể cuộn lại núp ở một góc nhỏ. 

"Ngụy Anh" 

Lam Vong Cơ đưa tay ra muốn đem hắn ôm đến ngồi bên cạnh.

"Đừng đụng ta" 

Ngụy Vô Tiện hất tay Lam Vong Cơ ra trừng mắt mà nhìn bọn họ, ánh mắt cũng chợt phiếm hồng, nước mắt như sắp tuôn ra. 

Lam Vong Cơ bị ánh mắt của hắn dọa cho, cho tới bây giờ y chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của hắn. Dù là cả đời bị hãm hại bức bách thế nào cũng chưa từng như vậy. 

"Tiện Tiện" 

Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện giống như là một con thú bị thương, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, nước mắt cũng không dễ dàng ngừng.

"Sư tỷ, van cầu các ngươi đều đi ra ngoài đi, để cho ta ở một mình." 

"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại muốn làm gì?" 

Giang Trừng nhìn thấy người nọ yếu đuối giống như nhẹ nhàng đụng một cái liền vỡ vụn, mà hiện tại còn đuổi bọn họ đi, chẳng lẽ hắn không biết đám người bọn họ tụ họp cùng một chỗ đều là bởi vì lo lắng cho hắn ư? 

"Ta muốn làm gì, ta có thể làm gì, các ngươi đều đem hài tử của ta giết chết, còn muốn như thế nào? " 

Đám người ở chỗ này rốt cuộc đã hiểu, vì sao Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh dậy lại có một loạt phản ứng như vậy, thì ra hắn cho là bọn họ sau khi hắn hôn mê đã đem hài tử lấy ra. 

"Hừ, vừa mới thực sự nên thừa dịp ngươi ngủ đem hài tử của ngươi lấy ra, hiện tại cũng không cần phiền." (Giang Trừng)

"Ngươi nói những lời này có ý gì." ( Ngụy Vô Tiện)

Lam Vong Cơ nhìn hắn cuộn tròn chui ở trong xó, tinh thần đang như ở bên bờ vực sắp sụp đổ, đau khổ giãy dụa, phòng bị tất cả mọi người, trong miệng đắng chát nói:
"Ngụy Anh, hài tử vẫn còn." 

"Thật vậy ư? Lam Trạm, ngươi không có gạt ta? " 

"Thật sự" 

Lam Vong Cơ nhìn thấy hai mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng lên, đôi mắt hoa đào sáng long lanh, y cảm thấy vô cùng may mắn, chính mình vừa mới ngăn cản mọi người có ý định tiền trảm hậu tấu đem hài tử lấy ra ngoài.

Y thật sự không có cách nào tưởng tượng nếu thật sự làm như vậy, Ngụy Vô Tiện sẽ biến thành như thế nào, đi theo hài tử cũng không phải không có khả năng. 

Ngụy Vô Tiện giờ phút này thật sự cảm thấy hai chữ kia của Lam Vong Cơ chính là ánh rạng đông, hắn leo đến bên cạnh Lam Vong Cơ lôi kéo ống tay áo của y nói:
"Lam Trạm, ngươi cũng không nỡ bỏ đúng không, ta biết ngay ngươi không phải một người nhẫn tâm, Lam Trạm, ta cầu ngươi đều giữ lại bọn nó được không." 

"Ngụy Anh" 

"Lam Trạm, ngươi suy nghĩ một chút xem, giờ này sang năm đã có hai em bé trắng nõn như sữa đi phía sau gọi ngươi là phụ thân, Lam Trạm, ngươi cũng rất mong có phải không." 

"Ngụy Anh, đừng nói nữa" 

"Lam Trạm, ngươi dung túng cho ta một lần đi, về sau ngươi có yêu cầu gì ta đều đáp ứng, thật sự, ta đều đáp ứng ngươi." 

Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện ôm tới, nói:
"Từ đầu đến cuối, thứ ta muốn duy nhất chỉ có mình ngươi mà thôi." 

"Cho nên Lam Trạm, ngươi đã đáp ứng ta phải không." 

"Ngụy Anh, nghe lời, ta không muốn mất đi ngươi" 

"Ta không muốn" 

Ngụy Vô Tiện đẩy Lam Vong Cơ ra, hắn chẳng thể nghĩ tới người nọ vẫn là không đáp ứng hắn, đó cũng là con của y, y tại sao có thể ý chí sắt đá như thế. 

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ thủy chung không có đáp ứng liền chuyển hướng sang Giang Trừng nói:
"Giang Trừng, đây chính là cháu của ngươi, nó là vô tội, ngươi nhẫn tâm như vậy ư?" 

"Ngụy Vô Tiện, ngươi câm miệng, cái đứa bé kia ngươi giữ lại không được, cũng lưu không được." 

Giang Trừng trong nội tâm cũng sắt đá, từ lúc Ngụy Vô Tiện cầu khẩn Lam Vong Cơ không thành liền sụp đổ, nhưng hắn phải kiên trì, nếu như hắn buông tha thật không có người ngăn cản.

"Đại ca, cái kia......" 

"Vô Tiện, ngươi gọi ta cũng vô dụng, ta thừa nhận không muốn, nhưng đây quả thật là biện pháp tốt nhất." 

Ngụy Vô Tiện xuống giường đi đến bên cạnh Giang Yếm Ly. 

"Sư tỷ, bọn hắn không hiểu thì ta có thể hiểu, thế nhưng là ngươi đã từng hoài thai, đã sinh bảo bảo, ngươi nhất định có thể hiểu ta, đúng không?" 

"Tiện Tiện, thực xin lỗi, ta......" 

"Được rồi, sư tỷ, ngươi không cần phải nói." 

"Tiểu sư điệt, ngươi nghe ta một lần, chúng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi." ( Tinh Lam)

"Không tốt, các ngươi luôn miệng nói bỏ đi một bảo bảo là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta cũng không yếu như vậy phải. Nó còn nhỏ như vậy, yên tĩnh ở trong bụng của ta nhưng ngay cả quyền được lựa chọn cũng không có, cứ như vậy trực tiếp bị phán án tử, đây quả thực so với trực tiếp giết ta còn đau khổ hơn." 

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng có biến ý tốt thành lòng lang dạ thú. " ( Giang Trừng)

Ngụy Vô Tiện cười khổ một cái, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới trận này lại có nhiều người như vậy cũng không có một ai ủng hộ hắn, hắn chỉ là muốn bảo vệ con của mình mà thôi, tại sao lại khó như vậy. 

Hắn đứng lên hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
"Được rồi, các ngươiđừng nói gì nữa, con của ta tự ta chăm sóc, nếu như bọn nó đã ở trong bụng ta, vậy một đứa cũng không thể thiếu, các ngươi đã không tha cho nó, ta đi là được." 

"Vô Tiện, ngươi đây là có ý gì?" ( Lam Hi Thần)

"Nơi này không chứa ta thì sẽ có chỗ khác lưu ta, vốn là sự hiện hữu của bọn nó đã trái với luân lý, các ngươi không chấp nhận được cũng là bình thường, ta cũng không bắt buộc, ta dẫn bọn nó đi là được rồi, từ nay về sau chúng ta phụ tử ba người sống nương tựa lẫn nhau, không nhọc các vị phí tâm." 

"Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn cái gì, ngươi cho rằng rời khỏi chúng ta con của ngươi sẽ có thể sống ư? Ngươi phải đem mạng của một hài tử khác cũng chết theo mới chịu bỏ qua ư? " ( Ôn Tình)

"Ta cũng không phải là muốn mất thêm một hài tử khác, mà là cùng với ông trời đánh cược tính mạng, tai họa ngàn năm, chỉ cần ta không chết ta tuyệt không để cho hài tử của ta gặp chuyện không may." 

"Ngụy Vô Tiện, ngươi điên rồi"
(Giang Trừng)

"Ngươi cứ coi như ta đã điên rồi đi! Núi cao sông rộng, nước biếc chảy dài, hôm nay từ biệt ngày sau còn gặp lại." 

Ngụy Vô Tiện mở cửa rời đi, hắn cũng không tin sẽ khó khăn như vậy, mổ kim đan, bị trọng thương ném vào bãi tha ma hắn cũng có thể sống sót. 

Hiện tại tất cả đều còn sóng yên biển lặng, kim đan vẫn còn, thân thể cũng không ngại, tiên môn Bách gia cũng không giống lúc trước không tha cho hắn. Vậy mà lại bị bắt ép nhất định phải bỏ đi một đứa bé mới có thể bảo vệ tính mạng của hắn, đây thật sự là châm chọc chê cười. 

Muốn hắn từ bỏ một đứa bé là tuyệt đối không thể thể, nếu như những người kia không muốn giúp hắn, cũng không sao, vậy hắn tự mình làm. 

Đã từng là mọi chuyện đều tự mình có thể làm, chuyện hắn dám làm hắn hiện tại vẫn có thể làm vì con của hắn, dù cho bằng hữu người thân xa lánh cũng không là gì.

-----------------------🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro