Mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu đi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Lam Vong Cơ mang Ngụy Vô Tiện ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên đường đi cũng không nói gì nhưng lại dùng áo ngoài đem người nọ bao bọc ở phía trước, quanh thân còn dùng linh lực tạo thành một cái vòng bảo hộ không cho người nọ chịu chút gió lạnh nào.

Ngụy Vô Tiện biết mình đã gây họa, tuy Lam Vong Cơ đã đáp ứng Ngụy Vô Tiện, đem hắn mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ nhưng mà đến nay y rốt cuộc nghĩ như thế nào Ngụy Vô Tiện một chút cũng không biết.

Cả người ngoan ngoãn mà núp ở trong ngực Lam Vong Cơ dù đã sớm nóng đến toàn thân đổ mồ hôi cũng không dám có chút cử động.

Đã đến dưới chân núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ thu hồi Tị Trần không để cho Ngụy Vô Tiện cự tuyệt mà đem hắn ôm lấy trở về tĩnh thất.

Cái này làm cho đám môn sinh đi trên đường kinh ngạc đến ngây người, trong lòng nhất định đang nghĩ đến là Hàm Quang Quân bị đoạt xá hay là Ngụy tiền bối ngã bệnh, mặc dù vậy nhưng ai cũng không dám đi theo đến tĩnh thất hỏi thăm.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đến trên giường trong tĩnh thất vẫn giữ nguyên tư thế vừa mới ôm hắn mà ngồi xuống để cho Ngụy Vô Tiện tự nhiên mà ngồi ở bên trên chân của y.

Ngụy Vô Tiện luôn luôn có thể nói mấy lời ngon ngọt lấy lòng, nhưng tại thời khắc này cũng không biết nói gì, có lẽ là quá nhiều điều muốn nói trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên mở miệng như thế nào.

"Lam Trạm, cái kia......Ta......a..."

Lam Vong Cơ không nói gì mà cúi người hôn lên môi Ngụy Vô Tiện, cạy mở hàm răng khuấy đảo khoang miệng, đầu lưỡi linh hoạt mà càn quét.

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới Lam Vong Cơ lại trực tiếp ngăn chặn miệng của hắn, đầu óc lập tức lộn xộn.

Cảm giác Ngụy Vô Tiện một mực không có phản ứng, Lam Vong Cơ ôm lấy hắn cùng một chỗ dây dưa, đem không khí trong miệng hắn từng chút một mà hút cạn.

Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới trong bụng còn có đứa nhỏ bây giờ không thể xằng bậy, hắn cũng cảm giác mình sắp thiếu dưỡng khí lập tức né tránh thế công của Lam Vong Cơ hàm hồ mở miệng nói:
"Lam Trạm, đừng....."

Nhưng là y giống như càng thêm bá đạo mà trắng trợn cướp đoạt, để cho Ngụy Vô Tiện nếm chút đau đớn.

Ngụy Vô Tiện thật vất vả mới nói ra được một câu đầy đủ:
"Lam Trạm, cẩn thận thai nhi."

Hai chữ thai nhi cuối cùng đem lý trí của Lam Vong Cơ kéo trở về, nhìn Ngụy Vô Tiện mềm nhũn ở trong ngực thở phì phò, đôi môi sưng đỏ bóng loáng, Lam Vong Cơ liền cảm thấy phẫn nộ, giận chính mình tại sao có thể như vậy mà làm ẩu.

Nhưng là y thật sự nhịn không được, tại Kim Lân Đài thời điểm nghe được hắn nói phải rời đi, y đã muốn làm như vậy.

Giống như là chỉ cần làm như vậy mới có thể thật sự cảm nhận rõ được người nọ vẫn còn bên cạnh y, hơn nữa giống như chỉ có ở thời điểm này người nọ mới có thể ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh của y.

"Ngụy Anh, xin......"

"Lam Trạm, ngươi có phải lại muốn cùng ta nói xin lỗi hay không, ta cho ngươi biết, không được nói, thật sự phải nói cũng chỉ có thể là ta nói mới đúng."

"Ngươi không cần phải nói."

"Vậy ngươi cũng đừng nói. "

"Ừ"

"Lam Trạm, ta tại Kim Lân Đài nói những lời kia dọa đến ngươi rồi!"

"Ừ"

"Ngươi sợ ta bỏ đi cho nên đi trước một bước đem ta mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"Ừ"

"Ca ca ngốc, ngươi muốn ta phải nói như thế mới tốt đây?"

"Vậy đừng nói"

"Được rồi, không nói, cái kia Lam Trạm, ngươi thật sự đồng ý cho ta giữ lại hai hài tử ư?"

"Ừ"

"Lam Trạm, ngươi biết không? Tất cả bọn hắn không đồng ý cũng không sao, chỉ cần ngươi đồng ý ta liền có đủ dũng khí cùng sức lực mà bước tiếp."

Ngụy Vô Tiện òa khóc, thật ra lòng của hắn cũng không có kiên cường như những người kia nghĩ, hắn cũng cần một cái hậu thuẫn kiên định.

Chỉ là khi hắn phát hiện không người nào nguyện ý làm hậu thuẫn cho hắn, hắn mới bắt buộc mình phải kiên cường, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo vệ tất cả mọi thứ mà hắn muốn bảo vệ.

"Ngụy Anh, ta ở đây."

Lam Vong Cơ hôn lên giọt nước mắt trên mặt của Ngụy Vô Tiện, kỳ thật y một mực biết rõ nội tâm của hắn so với người khác vô cùng yếu ớt, chỉ là vì bảo vệ mình không thể không khiến toàn thân mình cắm đầy dao găm.

"Lam Trạm, đáp ứng ngươi, ta sẽ an phận, sẽ không xen vào việc của người khác, không trên nhảy dưới tránh, không uống rượu, không ăn đồ cay, không sử dụng linh lực cùng oán khí, tóm lại các ngươi tại khách trạm xử lý công vụ ta đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, thậm chí sẽ không ra khỏi tĩnh thất một bước."

"Công vụ cần làm, tĩnh thất có có thể ra, không được rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ là được."

"Hảo hảo hảo, tóm lại ta đáp ứng ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức, cố gắng để cho ta cùng hài tử đều sống sót."

"Ngươi đã nói, sẽ tốt, ta tin ngươi"

"Ừ, chúng ta phụ tử ba người sẽ tốt, chúng ta cũng không cam lòng để một mình ngươi trên đời này."

"Sẽ không"

"A...! "

"Đồng sanh cộng tử"

"Lam Trạm"

"Ngụy Anh"

Hai người đối mặt, ánh mắt giao nhau, cảm giác đều muốn dùng cả trăm câu mà nói.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trong mắt Lam Vong Cơ rõ ràng muốn nói cho hắn biết, ta không ngăn cản chuyện mà ngươi muốn làm, nếu như có một ngày ngươi không thể không rời đi, vậy ta cùng ngươi ở cùng một chỗ.

Ngụy Vô Tiện thở dài, rõ ràng trước đây là mình tùy hứng cố chấp, y cũng là bị ép lựa chọn, đã như vậy hắn có tư cách gì chỉ trích Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện đem đầu của mình vùi vào trong ngực Lam Vong Cơ nói:
"Lam Trạm, tất cả đều sẽ tốt thôi."

"Ừ"

--------------------🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro